Vào cuối tháng Giêng, năm mới gần đến, từ lúc Tiểu Kỷ Cửu xuyên sách thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi.
Sáu bông tuyết hình thoi từ trên trời uyển chuyển nhẹ nhàng mà rơi xuống, mang theo hơi nước ẩm ướt, những cây tùng lớn ở sân sau đứng sừng sững trên mặt đất đầy tuyết, cùng với gió tây bắc lạnh thấu xương, chúng làm cho tiếng lá va vào nhau xào xạc.
Tuyết rơi dày đặc, qua một đêm, bầu trời mờ mịt trong ánh nắng ban mai, mặt đất rộng lớn phủ đầy tuyết trắng như phấn trang ngọc.
Hai ngày nữa là giao thừa, hôm nay Cửu Cửu sẽ cùng các cô, thím trong gia đình đến trung tâm thương mại, để bọn họ mua sắm đồ Tết, cho nên mới sáng sớm, cô còn đang buồn ngủ, dì bảo mẫu ở trong nhà lôi cô ra khỏi giường.
"Cửu tiểu thư, mọi người đều ở dưới lầu chờ cô xuống ăn sáng, chỉ còn thiếu tiểu thư, nên tiểu thư không được lười biếng nằm trên giường nữa."
"Dì à... Sẽ không, anh tám khẳng định cũng chưa có dậy mà, Tiểu Cửu ngủ thêm một lát... một lát nữa..." Trên chiếc giường bắt đầu phát ra một đống âm thâm lẩm bẩm.
"Không được, không được, hôm nay không phải là ngày bình thường, tiểu thư, cô vẫn là phải mau dậy đi."
Dì ta một mặt thúc giục, một mặt di chuyển ngay ngắn, dễ dàng mà mở rèm cửa, khi quay đầu lại, Kỷ Cửu vẫn ấn mông của mình dưới tấm chăn và bất động.
Mắt nhìn qua đồng hồ báo thức, thời gian không còn sớm nữa, bất chấp cho em bé sữa kia kháng cự, trực tiếp đem người đi ra khỏi giường, thành thạo mặc xong quần áo, đôi mắt cô buồn ngủ mông lung tiến vào phòng tắm nhanh chóng rửa mặt, đánh răng, thoa kem dưỡng da cho bé, trước khi ra ngoài, không quên lấy mũ len to màu trắng hình con thỏ từ trong tủ ra, đội lên đầu bé nhỏ.
Khi mọi thứ đã được giải quyết xong, Tiểu Kỷ Cửu cuối cùng thì cũng còn ngái ngủ.
Dưới lầu, một đám tiểu bảo bối cùng lão gia tử và lão thái thái dùng bữa sáng.
Thành viên trong Kỷ gia rất đông, sống trong bốn gian phòng, nhà ăn đương nhiên được thiết kế cực kỳ rộng rãi, gần chính giữa không gian rộng ba bốn mươi mét vuông, có một chiếc bàn tròn bằng gỗ đường kính rất lớn, đủ chỗ ngồi cho hơn hai mươi người cùng một lúc.
Mỗi tháng, khi ngày đoàn tụ được quy định trong quy tắc gia đình của gia đình họ Kỷ, hàng chục người lớn nhỏ sẽ trở lại để cùng nhau ăn bữa tối với gia đình, trừ khi có tình huống đặc biệt.
Bữa sáng hôm nay là bữa sáng kiểu Trung Quốc.
Tổng cộng gồm có cháo trắng, sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao nhỏ, năm dạng xíu mại ăn vặt, khẩu vị có các màu các kiểu đầy đủ hết.
Trên bàn, thỉnh thoàng bát đĩa va chạm vào nhau tạo ra âm thanh thật thanh thúy, cùng với âm thanh của bọn tiểu bảo bối, ngươi một lời ta một ngữ, nói chuyện với âm điệu nhỏ.
Kỷ gia tuy rằng là một gia đình giàu có, hào môn nhất nhì ở Lạc thành, nhưng không vừa ăn vừa nói.
Người đứng đầu Kỷ gia - Kỷ Trường Đức đã ở trong quân đội lăn lộn nhiều năm, yêu thích thói trăng hoa, uống rượu không kiềm chế trong quân đội, lại càng không thoải mái với cái gọi là quy tắc tu thân thượng thừa.
Vì vậy, kể từ ngày tiếp quản Kỷ gia, các quy tắc đã được truyền qua nhiều đời trong Kỷ gia đều bị hủy bỏ hết như vậy.
Càng về cuối năm, những công việc trong tay thiếu gia nhà họ Kỷ rốt cuộc cũng được dừng lại, thậm chí, lão tứ Kỷ Đình ở trong quân đội cũng đều nghỉ phép về nhà ăn Tết.
Chủ thượng vị Kỷ Trường Đức ngồi trên ghế chính, đôi mắt chim ưng nhìn lướt qua đám con cháu trong bàn, thấy chúng đã ăn gần hết, trầm giọng nói:
"Hôm nay các người đem mọi công việc dừng lại đi, sau ngày cơm tất niên, một người cũng không được vắng mặt, đã đến gần cửa ải cuối năm, đều phải chú ý, đừng có mà gây ra những sự tình không vui, mặt khác, Bội Ngọc, bà hôm nay mang bốn đứa con dâu đi mua đồ tết cho đầy đủ, đi thăm người thân, bạn bè, nhớ rõ, mua nhiều đồ chơi cho Tiểu Cửu một chút."
Kỷ Trường Đức đã ở một vị trí cao trong một thời gian dài, trên người ông uy thế rất nặng, cực kỳ mạnh mẽ, nhiều năm luyện binh làm ông ấy có thói quen khi nói chuyện, từ trong l*иg ngực phát ra âm, hơi thở của ông thập phần trầm ổn, còn ẩn ẩn mang theo sự uy hϊếp: Không được cãi lại mệnh lệnh.
Ông phân phó xong hết, dời ánh mắt sắc bén sang người con trai lớn bên cạnh:
"Ôn gia bên đó, đầu tháng ba, con đi qua đó một chuyến, lần trước Tiểu Cửu nằm viện ít nhiều gì cũng nhờ Ôn Kế Trần. Còn có, nhà trẻ nơi Tiểu Cửu sẽ đi học, ta đã thương lượng với mẹ con xong, quyết định vào sáng mai, các con nhớ tới đó đừng có đánh mất phép lịch sự... À, đừng quên đám tiểu tử của nhà họ Ôn."
Buổi tối hôm đó, Tiểu Cửu đồng ý đi nhà trẻ, lão thái thái cùng lão gia tử liền tìm trường mẫu giáo trong Lạc thành thích hợp hơn cho công chúa nhỏ của họ.
Họ đã thu thập rất nhiều thông tin, đồng thời hỏi thăm những người bạn cũ, và sau nhiều lần tính toán, cuối cùng họ đã chốt được Trường mần non tên Song ngữ Quốc tế Bình Minh nổi tiếng nhất.
Trường mẫu giáo này do Bạch gia đầu tư xây dựng, có tổng diện tích khoảng 800ha, có sân chơi thể dục tiêu chuẩn dài tiêu chuẩn 400m, có bể bơi trong nhà, có một sân vận động, bốn tòa nhà dạy học, một hồ nhân tạo nhỏ cùng một chỗ khác liên thông ra tới công viên giải trí, cơ sở vật chất ở Lạc thành là tốt nhất.
Ở trường Bình Minh, tất cả giáo viên mẫu giáo phải vượt qua các kỳ thì trước khi được đảm nhận vị trí của mình, sinh hoạt hằng ngày do các giáo viên chuyên môn tiến hành quản lý.
Ngoài ra, trường mẫu giáo còn có hàng chục giáo viên nước ngoài dạy song ngữ đến từ nhiều quốc gia khác nhau để đảm bảo các em học tập vui vẻ.
Hơn nữa, cứ mười đứa trẻ ra trường Bình Minh năm nào cũng có thể được nhận vào các trường tiểu học trọng điểm với thực lực của mình, trình độ giảng dạy chất lượng cao như vậy thu hút nhiều người giàu tìm cách gửi con vào học.
Lý do tại sao Kỷ Trường Đức yêu cầu con trai lớn của mình đến thăm Ôn gia trong dịp năm mới hoàn toàn là vì hiệu trưởng hiện tại của trường mẫu giáo Bình Minh - Bạch Vi, là vợ của con trai thứ hai của Ôn gia.
Khi nghĩ rằng tiểu bảo bối của Kỷ gia sẽ nằm dưới tay bà ấy trong ba năm tới, Kỷ lão gia tử, người chưa bao giờ thích đi qua cửa sau, lần đầu tiên cảm thấy rằng ông ấy rất cần thiết phải gạt bỏ những nguyên tắc cơ bản trong quá khứ và cử một sứ giả tiên phong đi gặp con dâu của Ôn gia sắp thành tiểu bảo bối ở đỉnh cao kia.
Rốt cuộc đứa cháu gái nhỏ một mình đi học mẫu giáo, mỗi ngày đều ở nhà trẻ tám tiếng, vạn nhất là sẽ không bị đám hài tử đầu gấu nào khi dễ, các vị trưởng bối đều lo lắng, trời cao xa hoàng đế, nước xa không cứu được lửa gần.
Vì vậy, Kỷ lão gia tử liền suy nghĩ, tranh thủ đúng dịp Tết Nguyên Đán, sẽ đến nhà họ Ôn để xây dựng quan hệ, cho Tiểu Cửu ở nhà trẻ có chỗ dựa lớn để dựa vào.
Kỷ Lang Thiên cùng cha mình ý tưởng trùng hợp với nhau, nguyên lai là lão căn bản chưa nói, ông cũng đã có sự chuẩn bị này.
Có trời mới biết người cha già bất đắc dĩ như thế nào khi biết tin con gái mình đi học mẫu giáo cách đây hai ngày.
Từ khi còn nhỏ, Kỷ Cửu chào đời cất tiếng khóc oe oe, đến khi tập tễnh bước đi, bi bô tập nói, ông từng ngày chứng kiến con bé từ lúc sinh ra nhăn dúm như con khỉ nhỏ đến khi hiện tại đã trưởng thành tiểu phúc oa lả lướt đáng yêu, hận không thể đem con bé cả đời lưu lại bên người mình.
Dù sao con bé cũng mới sinh ra đã ở trong Kỷ gia chưa bước ra bên ngoài.
Nhưng mà, ông không thể ngăn cản con gái mình lớn lên bước đi, chỉ trong nháy mắt đã qua ba năm, con bé phải đi nhà trẻ.
Ông cũng không yên tâm, ông đã lăn qua lộn lại mất ngủ cả đêm, nhưng quyết định mở ra một con đường cho con gái mình.
Ông vừa mới chuẩn bị cùng cha mình mở miệng đề cập một chút, ai biết được, cả hai cha con cư nhiên tương đồng ý niệm.
Vì thế, Kỷ Đức Trường vừa dứt lời, Kỷ Lang Thiên vội vàng nói theo: "Cha, người yên tâm, Ôn gia bên kia con sẽ làm tốt."
Ông chiều nay vội liền đi chọn mua đồ chơi cho đám tiểu tử Ôn gia.
Ở bên kia, Kỷ Cửu bị dì bảo mẫu kéo cánh tay béo xuống từng chút một xuống cầu thang, cuối cùng, còn một bậc cầu thang, còn chưa kịp tiếp đất đứng vững thì đã bắt gặp hình ảnh lão gia tử đang ngồi ăn trong nhà ăn.
Bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, đôi chân ngắn đi đá cộp cộp cộp giống như tiếng đạn pháo, liền chạy tới bên người Kỷ Trường Đức, ôm lấy cái đùi vàng của lão gia tử, chớp đôi mắt to ngọt ngào nói:
"Ông nội! Bà nội! Tiểu Cửu chào ông bà nội a! Ông bà nội buổi sáng tốt lành!"
Đôi mắt mơ màng buồn ngủ lúc sáng dậy vẫn còn đọng lại một tầng nước, hai cái tai thỏ dài trên đầu nhảy nhót theo động tác của Kỷ Cửu càng hiện thêm vài phần đáng yêu.
Lão gia tử bị cháu gái làm cho đỏ mặt, khuôn mặt nghiêm túc không thể giữ lại được nữa.
Ông kéo cánh tay Kỷ Cửu rồi ôm cô vào lòng: "Ôi, để ông nhìn xem, con sâu ngủ nhỏ của chúng ta cuối cùng cũng tỉnh rồi a!"
Kỷ Cửu đưa mắt nhìn xung quanh, hàng chục cặp mắt dưới trên bàn nhìn cô cười tủm tỉm.
Ngay cả Kỷ Tử Nhiên, người bị cô hắt hủi cũng dậy sớm và ngoan ngoãn ngồi ở trên ghê, nắm chiếc thìa nhỏ run run rẩy rẩy mà múc cháo ăn.
Dì đúng là không gạt người, trong nhà, cô đúng là người cuối cùng rời khỏi giường.
Kỷ Cửu bị mọi người chung quanh trêu ghẹo, mắt cô đỏ lên, nhiệt khí một đường từ cổ lan lên đến đỉnh đầu, cô xấu hổ đến thiếu chút nữa trên đỉnh đầu bốc khói.
Cô vươn tay che đôi mắt mình lại, vội vàng cúi thấp đầu xuống, tai thỏ cũng rũ xuống.
Lão gia tử thấy thế, càng thêm vui vẻ mà cười: "Ha ha ha, Tiểu Cửu nhà ta thật là một đứa thú vị."
Nói xong, trong đầu không tự chủ hiện ra một cái hồng y hồng quần*, trên đầu búi thành hai cục tròn xoe trông như quả cầu cầu.
*Hồng y hồng quần: Quần áo màu hồng, đỏ.Ông nhìn Tiểu Cửu đang ở trong lòng mình, lại nhớ tới cô con dâu lớn là họa sĩ, ông ta lập tức quyết định nói:
"Yên lặng đi, trong ngăn tủ của ta có một bộ tiểu đường trang, trước đó đã được mấy cậu con trai mặc qua. Khi đến lúc đó, con cầm đi sửa. Ngày mốt chúng ta sẽ cho Tiểu Cửu thay, sau đó vẽ một bức tranh, khi ăn Tết Nguyên Đán, đóng khung và treo ở cửa, để mọi người đến thăm có thể nhìn thấy, nhà chúng ta có tiểu phúc oa ngồi dưới Quan Âm."
Lão thái thái ở một bên nhiệt tình đồng ý: "Vậy tôi đi xuống mua hai đôi giày thêu nhỏ."
"Tốt nhất là trang điểm cho tiểu oa oa để vẽ tranh a!" Thím Văn Nhân - nhà thiết kế chuyên nghiệp, xăn tay áo lên.
Nguyễn Tĩnh Hảo quay đầu nghĩ nghĩ đến khuôn mặt ửng hồng của con gái, mặc bộ đường trang, sắm vai thành bộ dáng của tiểu phúc oa, nhẹ nhàng vui mừng khôn xiết: "Cha, con đều nghe người!"