- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Phúc Bảo Nữ Phụ
- Chương 47: Tàu lượn siêu tốc
Phúc Bảo Nữ Phụ
Chương 47: Tàu lượn siêu tốc
Bên ngoài phòng, mưa to trút xuống, kèm theo gió rít, trong trang trại nông thôn ngoại ô này, cùng nhau vẽ nên một bức tranh sương mù.
Trong khách sạn, đèn chùm được bật lên, cả căn phòng sáng rực.
Trong trò chơi đầu tiên, Kỷ Cửu là địa chủ.
Cô do dự một hồi, ánh mắt quét toàn bộ bộ bài từ trái sang phải, sau đó rút ra hai tấm: "Q."
Các khớp ngón tay Ôn Mặc hơi cong lên gõ bàn: "Không cần."
Tôn Sở Nhất: "A."
Lâm Hoành Nghĩa nhìn đám người ngồi thành một vòng, không nói nên lời, thật sự lúc đầu ...
Nghĩ về điều này, bàn tay thành thật ném ra hai lá "2."
Không có ai muốn, kể cả những người có bom trong tay.
Lâm Hoành Nghĩa run run chân, ậm ừ nói ra: "3344556677, có ai muốn không?"
Kỷ Cửu và Tôn Sở Nhất lắc đầu.
Ngay lúc Lâm Hoành Nghĩa định ném thêm một đôi nữa, giây tiếp theo, cậu nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "5566778899."
Ôn Mặc không chút do dự đặt lên bàn mười lá bài, cười vô hại: "Còn muốn sao?"
Lâm Hoành Nghĩa: "..."
Cậu muốn hỏi: Cậu con mẹ nó rốt cuộc có phải nông dân hay không? Nói là đấu địa chủ đâu?
***
Năm phút sau, Kỷ Cửu vui sướиɠ xào bài.
Hôm nay đánh đâu thắng đó, vận may quá xá tốt!
Ván thứ hai, địa chủ thay đổi và trở thành Ôn Mặc.
Lâm Hoành Nghĩa nhìn trộm thiếu niên sắc mặt như thường đang tập trung nhìn bài, trong lòng ậm ừ khinh thường, lần này cậu là địa chủ, tôi coi thử cậu có thể gϊếŧ Kỷ Cửu hay không.
Sự thật đã chứng minh rằng người anh em này đã quyết toán rõ ràng, Ôn Mặc cũng đã gϊếŧ Kỷ Cửu một cách tàn nhẫn.
Theo cách này, địa chủ thắng và nông dân thua.
Ở hiệp thứ ba và thứ tư, địa chủ lần lượt là Tôn Sở Nhất và Ôn Mặc.
Khi Tôn Sở Nhất trở thành địa chủ, Lâm Hoành Nghĩa hiển nhiên cảm thấy Ôn Mặc thả thúy, nhưng khi hắn trở thành địa chủ, tính tình nhàn nhạt lười biếng đột nhiên thay đổi, trở thành kỵ sĩ cầm thương trong tay dũng mãnh ở trên chiến trường đại sát tứ phương.
Sau đó, bốn ván kết thúc, Lâm Hoành Nghĩa có bốn thất bại trên lưng.
Điều này cũng có nghĩa là nếu cậuta thua một vòng nữa, liền dẫn đầu mãn năm!
Tương lai sẽ là một tháng lao động khổ sở!
Tiểu ác ma trong lòng Lâm Hoành Nghĩa gao gắt cắn khăn tay, khóc rống lên, trách cứ tên vương bát đản Tôn Sở Nhất, không có việc gì kéo lão tử vào làm gì?
Tiểu Lâm: Aaaa! Thổ bát tử kêu.jpg
Mở đầu, Lâm Hoành Nghĩa cuối cùng cũng sờ được vào thẻ bài địa chủ.
Khóe miệng cậu cười, nhướng mày rậm, hiển nhiên là rất tự tin.
Nhiều người thay phiên nhau ra bài, tốc độ tay rất nhanh, các quân bài trên bàn xếp chồng lên nhau từng lớp với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mỗi người trong tay chỉ còn vài lá.
Theo thứ tự chỗ ngồi, Kỷ Cửu lại ra bài.
"8."
Đó là một đôi nhỏ, sau khi hai quân bài được đánh ra, trong tay cô chỉ còn lại lá "4", căn bản không có hy vọng thắng.
Trừ khi ai đó đổ nước cho cô đánh con "3".
Ôn Mặc nhướng mi, ánh mắt nhạt nhẽo, nhìn không ra cảm xúc thăng trầm.
Bên cạnh, Lâm Hoành Nghĩa gần như toát mồ hôi khi ra " 2".
Nhưng là còn có người trên Ôn Mặc đại nhân muốn ra bài, hắn chỉ có thể kiên nhẫn chờ, dù sao cũng không có bài lớn hơn hắn, chiến thắng này đã nắm trong lòng bàn tay!
"Lâm Hoành Nghĩa." Người nọ đột ngột nói, trên mặt mang theo ý cười, "Cậu còn có một đôi sao? Chắc là đôi "2."
Lâm Hoành Nghĩa kinh ngạc hạ cằm: "Làm sao cậu biết?"
Người này đã nhìn trộm ở đâu? Có thiên lý nhãn sao?
Lâm Hoành Nghĩa phát điên.
Ôn Mặc thản nhiên sờ cằm, sợi tóc vụn che đi đôi lông mày thanh tú càng tăng thêm vẻ lạnh lùng.
Một lúc sau, hắn khịt mũi không báo trước, đặt lá bài úp xuống bàn, dùng ngón trỏ lật góc lá bài lên, khẽ mở đôi môi mỏng: "Thời khắc chứng kiến kỳ tích đến rồi."
Lâm Hoành Nghĩa lo lắng nuốt nước bọt, nín thở.
Trong hai giây, át chủ bài đã hoàn toàn lộ ra.
Tôn Sở Nhất ngửa cổ nhìn chăm chú, từ trên ghế đẩu kinh hãi nhảy dựng lên: "Mẹ kiếp! Lá Joker!"
Lâm Hoành Nghĩa như bị sấm sét đánh trúng, lập tức ngây người, trợn tròn mắt.
Cậu lọc lại những gì Ôn Mặc vừa nói trong đầu, sau đó mới nhận ra có gì đó không ổn.
Quay đầu một cách máy móc, Ôn Mặc bẻ miếng bưởi nhét vào miệng, giữa lông mày ẩn hiện màu sắc dễ chịu.
Lâm Hoành Nghĩa trợn to mắt không thể tin được: "Ôn Mặc, ngươi ngươi ngươi...mặt sau lá bái của cậu!"
Ôn Mặc lấy một miếng bưởi ăn, không nói gì.
Tư thái khoe khoang này là không phát ra một tiếng động nào!
Lâm Hoành Nghĩa che mặt bi phẫn! (Bi thương và phẫn nộ).
Cậu ta chỉ nói làm thế nào mà tên biếи ŧɦái này có thể đoán chuẩn bài của cậu một cách chính xác trong mọi trận đấu, còn khiến cậu nghĩ rằng hôm nay chính mình gặp vận rủi, còn niệm vài câu "Amen."
Kết quả......
Vận khí không có liên quan gì cả mà vấn đề thực sự nằm ở chỉ số IQ!
Mẹ nó!
Lâm Hoành Nghĩa muốn khóc, cảm thấy mình khi biết được chuyện này tức khắc càng trát tâm.
***
Buổi tối, bầu trời sau cơn mưa thu trong xanh như đã được gột rửa.
Hoàng hôn đỏ cam thiêu đốt nửa bầu trời, tiếng chim xuyên qua màn sương mờ ảo trên núi truyền đến nơi cách xa trăm mét, giòn giã ngọt ngào.
Kỷ Cửu bước ra ban công vươn vai.
Sau khi chơi bài cả buổi chiều, mông đau và cổ đau, cô phải đi ra ngoài để vận động, nếu không có thể bị chết ngạt.
Nói đến chuyện lúc nãy đánh bài, Kỷ Cửu đột nhiên nghĩ đến ánh mắt ai oán của Lâm Hoành Nghĩa trước khi rời đi, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn cười, cuối cùng thực sự đắc ý một câu: mất cả một cái quần ngắn.
Làm vệ sinh trong hai tháng ...
Cho mệt chết luôn.
Bởi vậy, cho dù là ai đắc tội với Ôn Mặc bụng dạ hẹp hòi, thì đừng mong sống yên ổn.
Hắn ta như con rắn độc trong rừng rậm, chực chờ cơ hội, ăn miếng trả miếng.
Trời đã khuya, Tôn Sở Nhất không sắp xếp hoạt động, tuy thuộc về thời gian tự do nhưng đã chào hỏi mọi người trước, không nên đi lung tung vào buổi tối, chỉ có thể đi dạo quanh khách sạn.
Sau một ngày bôn ba mệt mỏi, Kỷ Cửu cũng cảm thấy hơi đuối sức, có lẽ là do lâu không tập thể dục nên mới đi vài bước đường núi, lúc này hai chân đã hơi đau.
Ngâm mình trong bồn tắm vào ban đêm để làm hoãn chút kinh nguyệt, nhân tiện tắm rửa sạch sẽ.
Sau khi lau tóc ướt trở về phòng, Quan Lộ Lộ quay lưng về phía cửa, nằm trên giường nghịch điện thoại di động.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô không nhìn lại kêu lên: "Kỷ Cửu! Kỷ Cửu! Mau đến đây! Hôm nay có tin hot!"
Kỷ Cửu lấy khăn xoa xoa chân tóc, đi tới dò hỏi: "Cái gì?"
Quan Lộ Lộ đứng dậy, vội vàng mở giao diện điện thoại đưa cho cô: "Khủng hoảng tài chính của công ty thiết kế Vân Thượng đã bị giới truyền thông phanh phui vào buổi sáng."
Trên màn hình, có một số tin tức tìm kiếm nóng theo thời gian thực về Vân Thượng.
Tất cả đều là phông chữ đậm và phóng to.
Công ty thiết kế Vân Thượng gặp khủng hoảng tài chính lớn?
Nhiều cửa hàng thuộc Vân Thượng Design đã đóng cửa.
Quý Viễn Đạo, mẹ ngươi kêu ngươi về ăn cơm!
Nói về những bước ngoặt của công ty thiết kế Vân Thượng từ vinh quang đến suy tàn.
***
Tính đến nửa giờ trước, đã có hàng triệu lượt truy cập, hàng chục nghìn bình luận và hơn năm nghìn lượt chia sẻ.
Kỷ Cửu xem xong lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.
Những mẩu tin này rõ ràng có dấu vết mang tín hot search, cũng không biết Quý Viễn Đạo đã đắc tội với ai, lại hạ thủ độc ác đến như vậy.
Kinh khủng quá... khủng khϊếp quá...
Quan Lộ Lộ ôm Weibo coi lại một hồi, liền lẩm bẩm: "Hình như tớ đã nhìn thấy một gương mặt trông giống với Quý Viễn Đạo lắm, chẳng qua không nhớ rõ."
"Còn quan tâm chuyện của người khác làm gì, còn không mau đi tắm." Kỷ Cửu bật máy sấy tóc lên, "Hơn nữa, Quý Viễn Đạo dù sao cũng là ông chủ tập đoàn, ông ấy thường xuyên xuất hiện trên tạp chí. Cậu nhìn thấy cũng không có gì ngạc nhiên."
Quan Lộ Lộ sờ sờ cằm, có vẻ trầm ngâm: "Không, không, không phải trên tạp chí, tớ cảm thấy...... Hẳn là không cẩn thận có nhìn trên điện thoại..."
Cô cố gắng nhớ lại những sự việc xảy ra trong mấy ngày qua, vẻ mặt rối bời đến mức dữ tợn.
Một lúc lâu, cô đột nhiên vỗ trán, giọng nói lớn tiếng khiến Kỷ Cửu cảm thấy xót xa về vầng trán nhỏ đáng thương của cô ấy.
"À nhớ rồi! Tớ nhớ rồi! Con nhỏ trong đàn trà xanh, là cha của cô ta!"
***
Sáng sớm hôm sau, trời hừng sáng.
Quan Lộ Lộ vẫn đang ngủ trên giường, Kỷ Cửu được gọi xuống lầu ăn tối bởi cuộc gọi liên tiếp của Ôn Mặc.
Bữa sáng có nhiều loại thức ăn, Kỷ Cửu chọn bữa sáng truyền thống của Trung Quốc với hai cái bánh quẩy và sữa đậu nành ngọt.
Thừa dịp bánh quẩy chưa mềm hẳn, cô vớt lên, cắn một miếng.
Vị dẻo, ngọt, khiến Kỷ Cửu ăn rất thích.
Kim giờ đã điểm tám giờ.
Tôn Sở Nhất đánh thức mọi người còn đang ngủ trong phòng, bầu trời bên ngoài đã quang đãng, không còn u ám, vạn dặm không mây.
Theo như lịch trình ban đầu, hôm nay đi công viên trò chơi tư nhân một ngày, buổi chiều năm giờ xe buýt sẽ xuất phát về nhà.
Khi mọi người đến điểm tập hợp, Tôn Sở Nhất giơ cao lá cờ đỏ nhỏ dẫn cả đội vào công viên giải trí.
Công viên giải trí này được xây dựng bởi một người nước ngoài giàu có cho cậu con trai mới sinh của mình, nằm trong khu rừng rậm có hàng rào bao quanh và được che đậy rất kỹ lưỡng.
Vì đã có lịch hẹn trước nên đã có nhân viên đứng đợi khách ở cửa rất đúng giờ.
"Tất cả các cơ sở bên trong đều mở cửa và sẽ đóng cửa trước năm giờ chiều. Vui lòng tập trung tại cổng đúng giờ!"
Tôn Sở Nhất không biết lấy đâu ra cái loa, hướng vào mặt đám người nói.
Sau khi nói về một vài điều cần chú ý, lớp trưởng ra lệnh, mọi người liền bốn phương tám hướng rời đi.
Công viên giải trí tư nhân đủ rộng và rất ít người, hầu như tất cả các trò chơi đều có thể vào cửa trực tiếp mà không cần xếp hàng.
Quan Lộ Lộ kéo Kỷ Cửu đến thẳng lên tàu lượn, với độ rơi thẳng đứng gần 90 độ, chỉ nhìn từ bên ngoài thôi cũng khiến người ta kinh hãi.
Ôn Mặc theo sau như vị thần bảo hộ, không lên tiếng mà đi theo.
Vừa đến sân ga, anh nhân viên lễ phép chào đón: "Ba vị, muốn chơi trò này sao?"
Quan Lộ Lộ mạnh mẽ gật đầu.
Kỷ Cửu miễn cưỡng đồng ý.
Tàu lượn siêu tốc này, hoặc ngồi ở hàng ghế đầu tiên và trải nghiệm cảm giác xuyên thấu của gió thổi vào mặt, hoặc chỉ một vài hàng ghế ở phía sau, có thể xoa dịu nỗi sợ hãi một chút.
Quan Lộ Lộ - nghé con mới sinh không sợ cọp, trực tiếp kéo Kỷ Cửu lên ngồi hàng đầu tiên.
Thấy vậy, Ôn Mặc liền dừng lại, xoay người ngồi ở hàng phía sau.
Trong khi các nhân viên đang kiểm tra các thiết bị an toàn cho ba người họ, một số người bước vào cửa nói chuyện và cười.
Tôn Thuận Đạt nhiệt tình, cười ra hiệu về phía Kỷ Cửu: "Cố lên! Có hứng thú thì cứ xuống dưới nói cho tôi biết!"
Kỷ Cửu: "Bây giờ có muốn đến cùng nhau không? Dù sao cũng chưa chạy."
Tôn Thuận Đạt do dự một chút, sau đó quay sang hỏi người phía sau, Lâm Bách và Hứa Tuấn Sinh gật đầu, vì vậy ba hành khách mới được thêm vào.
Sau khi xác nhận đã thắt dây an toàn, nhân viên nói: "Chúc các bạn chơi vui vẻ".
Sau một hồi "chuông leng keng", tàu lượn từ từ nổ máy ...
***
Nếu ai đó hỏi Kỷ Cửu rằng vào lúc nào mà cô trân trọng cuộc sống nhất.
Kỷ Cửu sẽ không do dự trả lời, sau khi đi bộ trở về từ quỷ môn quan.*
*Quỷ môn quan: Quỷ Môn Quan là nơi giam giữ những âm hồn không thể đầu thai sang kiếp khác. Theo quan niệm dân gian, đa phần những vong hồn bị nhốt ở Quỷ Môn Quan đều là những kẻ độc ác, khi còn sống trên dương thế đã làm nhiều chuyện cấm kỵ, ác độc và ngay cả khi chết vẫn không hồi tâm chuyển ý hướng thiện. (wikipedia).
Tàu lượn đã trải qua mười tám đường cong, cuối cùng cũng trở lại điểm xuất phát, mái tóc đen mới gội tối qua của Kỷ Cửu đã thành đầu như tổ quạ.
Cô xuống xe chóng mặt, chân mềm nhũn, lắc lư lảo đảo hồi lâu mới đứng yên.
Ôn Mặc lấy cốc nước từ trong ba lô ra, dùng sức mở ra, sau đó đưa cho cô, tức giận nói: "Mỗi ngày cậu tự tìm chính mình mà chịu tội đi."
Kỷ Cửu uống hai ngụm nước, cảm thấy trong bụng thoải mái hơn rất nhiều, buồn bực đáp: "Không biết đằng sau ẩn chứa nhiều vòng tròn như vậy, từng cái một, suýt nữa làm tớ ngất xỉu."
Trong đường hầm vẫn còn một đoạn tàu lượn siêu tốc, trong đường hầm tối om, Kỷ Cửu chỉ nhớ mình vòng qua rồi lại vòng qua thêm một vòng không ngừng, cho đến khi quay đến cuối cùng, cả đầu đều rối bời.
Hứa Tuấn Sinh và những người khác cũng không thoải mái, vỗ ngực đè xuống cảm giác khó chịu.
Bên kia, nhân viên công tác tươi cười giải thích: "Hơn phân tàu lượn này được xây dựng ở núi giả. Có năm đường ray bao gồm hai vòng tròn lớn và ba vòng tròn nhỏ. Hầu hết mọi người chỉ nhìn thấy đường ray bên ngoài chứ không nhìn thấy bên trong."
Quan Lộ Lộ ghé vào thùng rác nôn khan, nghe thấy những lời đó, cô gục xuống và nói: "Sao không viết về nó ở bên ngoài! Tôi nghĩ đó là một chiếc tàu lượn thông thường. Tốc độ nhanh hơn và khoảng cách lớn hơn. Kết quả là những vòng này đã làm lão nương xoay chuyển ...Cơm sáng xíu chút nữa... Ọe ... "
Nhân viên công tác: "..."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Phúc Bảo Nữ Phụ
- Chương 47: Tàu lượn siêu tốc