Kỷ Cửu thay quần áo xong rồi quay lại lớp trò chuyện và cười đùa với Quan Lộ Lộ.
Vừa bước vào cửa, thấy bầu không khí trong lớp không đúng lắm.
Ngoài mặt thì vẫn ồn ào, nhưng cảm thấy ánh mắt của mọi người thường xuyên nhìn trộm vào một chỗ.
Kỷ Cửu nhìn về phía mà ánh mắt của mọi người đang đổ xô tới đó, trong góc của cửa sau, Lâm Hoành Nghĩa một tay giơ lên đầu xoay qua cổ 90 độ, đang bất động nhìn về một điểm nào đó.
Ánh mắt của cậu ta không thể giải thích được.
Trên thực tế, nói đúng ra, đó hẳn là một người nào đó.
... Ôn Mặc.
Kỷ Cửu chớp chớp mắt, vô số tình tiết máu chó hiện lên trong đầu.
Chẳng lẽ khi cô đang thay quần áo, giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì mà mọi người đều không biết?
Cô lẳng lặng nhìn Ôn Mặc đang cúi đầu làm bài, hình như hắn đã phát hiện ra, sau đó để bút xuống, ngẩng đầu lên.
Qua nhiều lớp người, bốn mắt nhìn nhau.
Người khác có thể không cảm nhận được, nhưng cũng là do cô và hắn ở bên nhau quá lâu, từ khi học mẫu giáo đã cùng nhau sờ bò lăn lộn, nghịch ngợm gây sự nên rất hiểu nhau.
Tạm thời sẽ không nhắc đến nữa, lúc này Kỷ Cửu chắc chắn một điều.
Tên gia hỏa này hiện tại tuyệt đối đang khoe khoang!
Một trăm phần trăm!
Đừng nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của hắn, tựa hồ có một loại bình tĩnh không thể chối cãi, nhưng Kỷ Cửu liếc mắt một cái lại bắt được nụ cười khóe miệng của Ôn Mặc.
Như con cáo nhỏ chỉ biết trộm nho, ngoài mặt thì giả vờ thâm trầm nhưng trong lòng đã khua chiêng gõ trống ăn mừng chiến thắng.
Hiện giờ trong lớp có quá nhiều người, tình hình hỗn loạn nên Kỷ Cửu không thể hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Cô nhét quần áo vào tủ, nhìn xung quanh chắc chắn không có giáo viên nào rồi mới dám lấy điện thoại ra.
Khi nhấn nút nguồn, cô thầm nói xin lỗi Khúc Tình, cô vốn dĩ không muốn dùng nó ở trong giờ học, vì sợ chậm trễ việc học.
Nhưng bây giờ...
Ôi, thật là tự vả mặt mình mà!
Ôn Mặc vừa mới dạy Lâm Hoành Nghĩa cách xử sự xong, lúc này toàn thân cảm thấy vô cùng thoải mái, bắt đầu có hứng thú, lấy đề toán ra làm.
Chờ Kỷ Cửu vào lớp, nhìn cô, thấy cô không có phản ứng gì, vì vậy hắn tiếp tục cúi đầu làm bài.
Chỉ sau khi bắt đầu viết vào tờ giấy nháp, bàn học đột nhiên rung lên, tiếng rung chuyển đến từ chiếc điện thoại trong ngăn bàn.
Bởi vì hắn sống trong nhà của Kỷ gia trong những ngày này, điện thoại di động của hắn luôn đem theo bên cạnh để phòng ngừa người nhà tìm mình, ngày thường, điện thoại luôn ở trạng thái im lặng ở trong giờ học và chuông sẽ được bật lại sau khi tan học.
Duy nhất chỉ có một người là ngoại lệ.
Hắn từng nhờ anh trai đang học chuyên ngành thiết kế một khoản công nghệ đen, đặc biệt để số điện thoại của Kỷ Cửu vào trạng thái rung để đảm bảo rằng hắn có thể nhận được tin nhắn của cô ở bất cứ khi nào và ở đâu.
Ôn Mặc dư quang liếc nhìn cô gái đang dựa vào cửa sổ bên trái, mái tóc đen dài buộc thành đuôi ngựa cao, vài sợi tóc lòa xòa quanh tai, lộ ra vầng trán mịn màng.
Ôn Mặc chậm rãi thu hồi ánh mắt, lấy tay thò vào trong ngăn bàn.
Trong một giây tiếp theo, màn hình điện thoại ở trong ngăn bàn tối tăm đột nhiên phát sáng.
Rùa con: Xin chúc mừng, bạn đã trở thành tâm điểm của sự chú ý. Rải hoa.jpg
Trong lời nói, nồng đậm phản ý.
Ôn Mặc vui vẻ cười đáp: Cảm ơn, kẻ hèn việc nhỏ, không đáng để nhắc tới.
Kỷ Cửu: ... Tớ không khen cậu đâu!
Kỷ Cửu dừng ngón tay không biết trả lời như thế nào, nghĩ xong liền đi thẳng vào vấn đề, đánh trúng trọng điểm.
Rùa con: Vừa rồi cậu làm đại sự gì vậy?
Vài giây sau, cô nói thêm: Ánh mắt của Lâm Hoành Nghĩa kia nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Nhìn trời.jpg
Big Boss: Có làm gì đâu, chỉ là dạy cậu ta cách làm người.
Nói như chưa nói ...
Kỷ Cửu tức giận vươn đầu ra trừng hắn, mắt đen của Ôn Mặc trầm xuống, mỉm cười.
Cô cảm thấy mình vừa đấm vào bông, thật làm người bốc hỏa.
Làm sao mà hỏi điều gì đó từ miệng hắn lại khó hơn từ Kỷ Lang Thiên?
Rùa con: Lão hổ rít gào.jpg
Big Boss: Sờ đầu.jpg, tớ đã chơi oẳn tù tì với cậu ta vài hiệp, không nói dối cậu.
Còn lâu mới tin!
Chơi mấy hiệp mà vào đúng giờ học.
Tiết này là tiết hóa, Ôn Mặc biết giáo viên dạy hóa có thành kiến
với Kỷ Cửu, mặc dù họ không sợ cô nhưng mối quan hệ thầy trò nên được duy trì tốt.
Ôn Mặc mím môi, nhanh chóng nhắc Kỷ Cửu trước khi Đặng Mai đến:
Big Boss: Lớp học của Đặng Mai, hãy học cho tốt, đừng nhìn vào điện thoại.
Kỷ Cửu trông mong hết nửa ngày, đợi được một câu như vậy, hừ lạnh một tiếng, nhưng lại ngoan ngoãn tắt máy.
Ôn Mặc không nói, thì cô cũng biết đây là lớp của Đặng Mai, Kỷ Cửu lẩm bẩm suy nghĩ, không phải ngày một ngày hai lão phù thủy nhìn thấy cô không vừa mắt, kể từ ngày đầu tiên đến lớp hóa học, ánh mắt đã sắc bén không nao núng, không thèm che dấu mà để lộ ra một chút tâm tư của Đặng Mai.
Rõ ràng bằng cách trả lời câu hỏi một cách phô trương, muốn gây khó dễ cho cô và khiến cô xấu hổ trong lớp.
Kỷ Cửu cố gắng gục đầu xuống nhưng không thể hiểu được, Đặng Mai là một bà dì, khi không có chuyện gì liền so đo với tiểu cô nương mười mấy tuổi?
Kỷ Cửu phồng má, khép mình lại ...
Khi Đặng Mai bước vào lớp với cuốn sách giáo khoa trên tay, lớp trưởng hô đứng dậy chào giáo viên xong, các bạn học cúi đầu và ngồi xuống, Kỷ Cửu ngừng phàn nàn về bà ấy, nghiêm túc nghe giảng bài.
Những giáo viên có thể làm việc ở Mẫn Xuyên đều là những người nổi tiếng trong ngành, dù không thích Đặng Mai thì cô cũng chẳng làm gì được.
Hơn nữa, khi muốn ra nước ngoài học đại học, điều đầu tiên cần thiết nhất chính là thành tích.
Các trường hàng đầu ở nước ngoài có thể rút hết kết quả thi vào đại học của cô ở các trường trung học cơ sở, trung học phổ thông, thậm chí là tiểu học, có thể thấy ngưỡng cửa cao như thế nào.
Điều này cũng có nghĩa là cô phải học tập chăm chỉ hơn những người khác trong ba năm cao trung.
Kỷ Cửu không phải là người có thể thích nghi với hoàn cảnh, cô có mục tiêu riêng từ đầu đến cuối, nếu như đạt được mục tiêu này, cô sẽ có một mục tiêu khác, đến cuối đời đều là như vậy.
Vừa nghe, Kỷ Cửu vừa nhanh chóng ghi chú vào chỗ trống.
Viết xong, cái ót phía sau đột nhiên bị một vật cứng đập vào.
Nhẹ nhàng, lực không mạnh, cô hầu như thấy đau chút nào.
Đồ vật kia bị phản bay ngược về một chút, sau đó có bóng đen lướt qua khóe mắt, lăn lộn mấy vòng, mới dừng lại dưới chân Kỷ Cửu.
Nền nhà lát gạch trắng, những mảnh giấy lộn xộn ...
Độ tương phản rất rõ nét.
Kỷ Cửu theo bản năng quay đầu lại, phía sau toàn thấy những cái đầu đen kịt ... tất cả đều như chim cút giả chết.
Còn chưa tìm ra ai đã làm mất quả cầu giấy thì trên bục giảng, một tiếng hét của sư tử hà đông truyền đến: "Kỷ Cửu, em làm sao vậy? Đang trong giờ học đấy."
Kỷ Cửu nhắm mắt tuyệt vọng, vận số năm nay không may mắn, uống nước lạnh dính kẻ răng.
Cô chậm rãi đứng dậy, giả vờ bị oan mà than thở: "Thưa cô, có người trêu em."
Đặng Mai đầy tức giận, vẻ mặt dữ tợn.
Bởi vì lông mi trên mi trên không được chải đều, chỗ đuôi còn sót lại rất nhiều "chân ruồi" không được sạch sẽ, hôm nay với bộ đồng phục giáo viên màu đen nghiêm túc cho rằng Diệt Tuyệt sư thái tái thế*, không ai phản đối.
* Có hình tượng được các vị sư khác từ bi, con người cũng giống như tên của họ, hung dữ và khát máu, bị một số môn võ coi là ác nhân, nhưng có một thế hệ tính cách chủ nhân đối với tín ngưỡng của chính mình, dù có hy sinh tính mạng cũng không thể thay đổi (wikipedia)."Em đem hết những tờ giấy vo tròn trên đất lên đây cho tôi xem!" Bà ta tức giận.
Nghe vậy, một nam sinh nào đó ở hàng sau cúi gằm mặt với lương tâm cắn rứt, Kỷ Cửu ngoan ngoãn nhặt quả cầu giấy lên và tự mình đưa lên bục.
Đặng Mai trừng mắt nhìn cô, bất ngờ cầm lấy và mở ra.
Có những vết bất thường trên các cạnh và góc của quả bóng giấy, rõ ràng là bị xé ra từ cuốn sổ nào đó.
Đặng Mai nhìn từ trên xuống dưới, tay run đến nỗi không cầm được tờ giấy.
Hồi lâu, bà đập mảnh giấy nhỏ xuống bàn và gầm gừ: "Em nhìn xem đây là cái gì? Thân là học sinh lớp chuyên, cư nhiên dám hẹn đi tiệm net chơi game vào buổi tối? Còn nữa, Kỷ Cửu, tôi xem như em còn nhỏ tuổi, không nghĩ tới còn to gan lớn mật yêu sớm. Haizz, em không hiểu tự tôn tự tái sao?"
Kỷ Cửu nghe câu đầu không có phản ứng gì, dù sao cũng không phải là cô, nhưng khi hai câu cuối cùng thốt ra, ánh mắt cô rơi xuống, nháy mắt ngưng tụ lại hàn ý.
Từ nhỏ đến lớn đã không có ai dám chỉ trích cô như vậy, huống chi một người chỉ có quan hệ thầy trò, còn những thứ khác chẳng có một chút quan hệ nào.
Hơn nữa, là không duyên vô cớ.
"Em..." Đặng Mai chỉ vào mũi cô muốn chửi bới.
Kỷ Cửu không cho bà ta cơ hội, trầm mặt cắt ngang: "Thưa cô, mời cô sử dụng lại từ ngữ cho đúng."
Đặng Mai sửng sốt, không ngờ Kỷ Cửu sẽ nói như vậy, tức giận đến đỏ mặt tía tai, đóng sách lại, từ trên cao nhìn xuống nói: "Tiết học này thì không học, Kỷ Cửu, em đi đến văn phòng với tôi, tôi thế nào cũng phải thay ba mẹ em quản em, dám tranh luận với giáo viên, em có lá gan lớn thật."
Bà ta dẫm lên giày cao gót, nổi giận đùng đùng mà đi ra ngoài.
Đúng lúc này, trong lớp lại nổ ra một trận náo loạn.
Đặng Mai quay đầu lại.
Dưới ánh mắt của mọi người, Ôn Mặc đứng dậy khỏi chỗ ngồi, thản nhiên đút một tay vào túi, đi đến bên cạnh Kỷ Cửu, đứng sóng vai với nhau.
Thấy bà ta nhìn lại, vẻ mặt không rõ: "Thưa cô, trong tờ giấy đó, có nhắc đến tên của em đúng không?"
Đặng Mai không thể bác bỏ điều đó. Những gì hắn nói là sự thật. Trên tờ giấy, tên của hai người đúng là có xuất hiện.
"Như vậy đi, muốn đi đến văn phòng, không bằng em cũng đi, rốt cuộc, không thể mắng một người mà bỏ qua cho một người, cô thấy có đúng không?"
Hắn nói từng chữ một cách rõ ràng, như thể bị ép ra giữa môi và răng.
Có một sự náo động bên dưới.
Đặng Mai trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, rõ ràng là ánh mắt của một thiếu niên, nhưng thật ra lại có chút buông tha cho.
Cô đã dạy gần hai mươi năm, chưa có học sinh nào khiến cô cảm thấy lo lắng như vậy.
Lấy lại bình tĩnh, mặt vân xụ như cũ: "Vậy em cũng đi theo."
***
Trong văn phòng, tiếng máy lạnh văng vẳng bên tai.
Khúc Tình đang duyệt bài tập về nhà của ngày hôm qua, cửa văn phòng mở ra.
Cô ngạc nhiên và ngước mắt lên, Đặng Mai, người được cho là vốn đang dạy trong lớp, bước vào đầu tiên, theo sau là Ôn Mặc và Kỷ Cửu, sắc mặt cả hai người đều khó coi.
Khúc Tình nhìn thấy cảnh tượng quái gở này thì trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nói không ổn.
Không phải hai đứa trẻ xui xẻo này đã chọc tức Đặng Mai sao?
Cách đây vài tháng, hiệu trưởng đã thảo luận trong cuộc họp rằng sẽ để cô Đặng dạy môn hóa học trong lớp thực nghiệm, lúc đó cô không nói gì và đã bỏ phiếu trực tiếp phản đối.
Không phải khả năng giảng dạy của Đặng Mai có ý kiến
gì, mà thực sự là không dám khen đạo đức nhà giáo của bà ấy.
Đặng Mai đã làm việc ở Mẫn Xuyên hơn mười năm, bà là một lão nhân ở Mẫn Xuyên, không có nghi ngờ gì về khả năng giảng dạy và kinh nghiệm giảng dạy của bà.
Nhưng mặt khác, bà nhận được nhiều lời phàn nàn của học sinh nhất mỗi năm trong trường.
Lý do cho lời phàn nàn gần như chính xác là nghi ngờ phẩm chức đạo đức giáo viên của Đặng Mai.
Thậm chí nhiều năm trước, một học sinh không chịu nổi bà ta, vào năm thứ ba - năm căng thẳng nhất của trường trung học, bị trầm cảm sâu sắc, định tự tử, ở nhà cả năm trời và cuối cùng bỏ lỡ mùa thi đại học, rơi vào đường cùng, lực chọn xuất ngoại du học.
Tuy nhiên, khi phụ huynh học sinh đến trường yêu cầu giải thích thì hiệu trưởng đình chỉ công việc của Đặng Mai ba tháng, sau đó thì quay lại làm việc bình thường.
Không có lý do nào khác, ở Mẫn Xuyên, nơi mà người giàu và có quyền quý ở khắp mọi nơi.
Không chỉ học sinh, mà hầu hết các giáo viên đều có chỗ dựa, hoặc có trình độ học vấn xuất sắc, hầu hết các giáo viên muốn nhưng đều không thể vào được.
Đặng Mai đã vượt qua cuộc phỏng vấn bằng cách đi cửa sau.
Tuy nhiên, hiệu trưởng quan sát một thời gian thì thấy bà có trình độ học vấn cao, khả năng dạy tốt, có tay to đằng sau thúc đẩy nên cam chịu để bà ta ở lại.
Bao gồm cả vụ tự tử, tình hình hỗn loạn đã có thể lắng dịu vì những lời của những người đứng sau bà ấy.
Chẳng trách nhân gian vô thường, oán chỉ oán, gia cảnh của nữ sinh kia không đủ lớn, không áp được bọn rắn độc.
Hiện tại, sợ rằng sẽ có người giẫm lên vết xe đổ của sự kiện tự sát, Khúc Tình không đợi Đặng Mai ngồi xuống, liền vội vàng chào hỏi, quan tâm hỏi: "Cô Đặng, đây là có chuyện gì vậy? Hai đứa này đã phạm sai lầm gì?"
Đặng Mai cười lạnh: "Phạm sai lầm? Đúng vậy, phạm lỗi lớn nữa, không chỉ yêu sớm, còn chống đối giáo viên."
Trước khi lời nói rơi xuống, cô "bang" một cái ném cuốn sách xuống bàn trong một tích tắc.
Khúc Tình ngạc nhiên liếc nhìn Kỷ Cửu và Ôn Mặc, một người bình tĩnh hơn người kia, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Cô Đặng, cô có chắc không? Tôi thấy...rất không giống."
"Đừng nói là lần này tôi xử sai bọn họ, cô có thể tự mình xem." Bà ném chứng cứ trước mặt Khúc Tình.
Khúc Tình cầm lên đọc kỹ, nhíu mày, cũng có chút khó chịu.
Chỉ là ngọn lửa này không phát từ Kỷ Cửu.
Trên mảnh giấy nhỏ viết vài dòng ngoằn ngoèo: Tan học cậu còn đi chỗ cũ không? Thuận tiện cho cậu biết một bí mật, chiều hôm qua, tôi thấy Kỷ Cửu và Ôn Mặc lên cùng một chiếc xe.
Hai người họ ... hehehe ^ v ^!
Thường ngày nhìn nghiêm túc, không ngờ lại ở riêng với nhau cùng một chỗ, tiếp theo không cần nói thêm nữa sao? Cậu cũng hiểu rồi!