Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phù Vạn Phúc

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chân Diệu Đình đã tới chùa Từ Ân từ sớm, nghe được tiếng gõ mõ tụng kinh mơ hồ truyền đến từ phía sau tường Đại Pháp đường, hắn biết đại nha đầu kia đang ở bên trong, mà mình lại không vào được. Lòng hắn như bị mèo cào. Hắn đi đi lại lại dọc theo vách tường ngăn. Một lúc lâu sau, hắn tìm được một chỗ hẻo lánh, một cây hòe mọc ở chỗ góc tường, cành khô vươn về phía đầu tường. Hắn dùng cả tay và chân để bò lên cây, chậm rãi leo lên đầu tường, rồi thả người nhảy xuống, cuối cùng có thể leo tường vào. Nhờ cây cối thấp thoáng, hắn lén lén lút lút đi vào hướng chính điện. Tới gần, xa xa nhìn thấy hạ nhân Bùi gia thỉnh thoảng ra vào cửa điện, thỉnh thoảng còn xen lẫn cả thái giám trong cung, tạm thời hắn không dám tùy tiện tới gần mà nấp sau một tấm bia ven đường, dáo dác nhìn xung quanh. Đợi hồi lâu cũng không thấy bóng người kia, đang nôn nóng, bỗng nhiên hắn thấy Ngọc Châu và một nha đầu khác đi ra từ điện làm lễ. Trong tay các nàng cầm rổ hương, dường như muốn đi ra hướng cửa lớn. Hắn mừng rỡ, hai con mắt nhìn chăm chú, chờ nàng đi qua bên cạnh rồi nhắm thật chuẩn, ném một viên đá nhỏ tới phía sau lưng nàng.

Ngọc Châu cảm thấy dường như có cái gì nhẹ nhàng đập vào sau lưng, quay đầu lại theo bản năng, bất chợt nhìn thấy một cái đầu thò ra từ phía sau tấm bia phép. Nhận ra là nhi tử Chân gia đang dùng sức vẫy tay với mình, trong lòng nàng nghi hoặc, chần chừ một chút rồi quay đầu nói vào câu với nha đầu bên cạnh, bảo nàng ta đi trước. Chờ nha đầu kia đi rồi, nàng mới đi tới, dừng lại ở ven đường, hỏi: "Chân công tử có việc gì sao?"

Chân Diệu Đình thấy nàng ấy dường trước mặt, hai mắt nhìn lại đây, tim hắn đập nhanh hơn vài phần, vội vàng đi ra từ sau tấm bia đá, nhỏ giọng nói: "Hôm nay, chúng ta sẽ lên đường, sáng nay trước khi lên thuyền, ta bỗng nhớ tới một chuyện. Lần trước nhờ có ngươi giúp đỡ nên ta mới được tới trước mặt lão phu nhân nói chuyện, giúp muội muội ta giải oan. Ta nhớ ra còn chưa nói tiếng cảm tạ với ngươi, nếu cứ vậy mà đi thì trong lòng thật sự không yên. Cho nên sáng nay mới tới đây, chính là muốn nói tiếng cảm ơn ngươi."

Ấn tượng đầu tiên của Ngọc Châu về Chân Diệu Đình rất không tốt, nàng cảm thấy hắn nông nổi, càn rỡ. Tới lần trước thấy hắn xông tới trước mặt lão phu nhân ra mặt cho muội muội, tuy hành động lỗ mãng nhưng có cảm giác hắn rất yêu quý muội muội. Nhớ đến biến cố của gia đình lúc nàng còn nhỏ, nếu nàng có một người ca ca như hắn, không chừng tình trạng hiện giờ đã khác. Vì vậy, sau ngày đó, ấn tướng đối với hắn mới tốt hơn chút. Giờ phút thấy lại thấy hắn vì nói câu cảm ơn mình mà đặc biệt chạy từ xa tới đây, ngoại trừ kinh ngạc, trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm động.

Hôm nay Đại Pháp đường không cho người ngoài đi vào, nàng nhớ tới dáng vẻ hắn nấp sau tấm bia ban nãy, không cần hỏi cũng đón được, hẳn là hắn leo tường vào, không muốn bị ai thấy. Nàng nhìn trái phải, đè thấp giọng nói: "Việc nhỏ mà thôi, người cần gì phải đặc biệt chạy tới đây nói cảm ơn? Người mau trở về đi. Ta cũng có việc, ta đi trước."

Nàng nói xong, xoay người định đi.

Chân Diệu Đình chạy tới từ xa, khó khăn lắm mới chờ được nàng, nói còn chưa được mấy câu. Thấy nàng định đi, lòng hắn quýnh lên, vội kéo ống tay áo nàng, kéo đến phía sau tấm bia phật pháp vừa rồi hắn vừa ẩn nấp. Thấy mặt nàng đỏ lên, có vẻ tức giận, hắn vội buông tay ra, thấp giọng nói: "Đừng giận đừng giận! Ta nghĩ chỉ nói cảm ơn suông chưa đủ nên mang theo một vài đồ vật." Nói rồi hắn móc ra một vật bọc trong khăn tay, mở ra, bên trong là đôi vòng ngọc, toàn bộ ánh xanh lục trong trẻo, lấp lánh mười phần. Hắn đưa tới trước mặt Ngọc Châu, nói: "Ngươi nhìn xem có thích không?"

Ngọc Châu kinh ngạc không thôi: "Chúng ta không thân chẳng quen, ta sao dám nhận đồ vật quý như vậy từ người? Người mau cất lại đi!"

Chân Diệu Đình vốn đang khoái chí, nghe nàng nói không nhận, hắn lập tức thu lại. Sau đó hắn lại như có phép thuật, lấy ra một hộp trang sức trang trí hoa văn phức tạp: "Lần trước ta nghe nói ngươi từng nhờ người đến cửa hàng hương liệu mua Tô Hợp hương. Loại đó không tốt. Chỗ ta có mấy hộp long tiên, cũng không đáng mấy tiền, tỷ tỷ ngươi cầm đi xông quần áo, xông khăn."

Ngọc Châu không biết hắn nghe được cả loại chuyện này từ bao giờ, vừa buồn cười, vừa tức giận, cau mày nói: "Chân công tử, ý tốt của người, lòng ta biết, chỉ là không nhận nổi. Phu nhân chúng ta sử dụng hương này, ta chỉ là một hạ nhân, đâu có xứng dùng? Người nhanh đi đi, bị người ta thấy thì không hay. Ta còn có việc phải đi rồi!"

Nàng nói xong, xoay người ra khỏi tấm bia đá, vội vàng đi về hướng cổng lớn.

Chân Diệu Đình thấy nàng cứ vậy mà đi, đồ vật mang tới cũng chưa đưa ra hết, trong lòng hắn nôn nóng, cũng không nghĩ gì khác, vội rời khỏi phía sau tấm bia đá, đuổi theo mấy bước, miệng nói: "Thật sự không đáng tiền mà! Người khác cũng không biết, ngươi cần gì phải như vậy! Nếu ngươi không dám dùng long tiên, ta còn có đông long não! Từ trước đến nay muội muội ta vốn không xông hương, trước khi vào kinh lại đặc biệt bảo ta lấy một hộp cho nàng ấy dùng, long tiên cũng không cần. Muội muội ta là người lịch sự tao nhã, nàng ấy thích, chắc hẳn ngươi cũng sẽ thích. Hay là ta trở về lấy chút đông long não cho ngươi..."

Cuộc đời này lần đầu tiên Ngọc Châu gặp một người như hắn. Cao giọng gọi người tới thì sợ làm mất mặt Mạnh phu nhân và Gia Phù, không gọi thì hắn cứ dây dưa không thôi. Trong lòng nàng vừa bực vừa xấu hổ. Nghe giọng hắn càng lúc càng lớn, con đường này lại là cửa lớn đi vào thông Đại Pháp đường nhất định phải đi qua, sợ lỡ đâu bị người ta bắt gặp, nàng vội vàng dừng bước chân, đang định trầm mặt quát lớn. Vừa quay đầu, bất chợt thấy Đại gia đi từ phía đối diện lại đây, phía sau còn có Gia Phù và nha đầu bên người của nàng ấy, Ngọc Châu sinh ra khϊếp sợ, cuống quýt đi tới gọi một tiếng Đại gia. Nàng quay đầu nhìn Chân Diệu Đình, miễn cưỡng nói: "Vừa rồi nô tỳ đi phòng hương lấy hương, đúng lúc gặp Chân công tử nên dừng lại nói vài câu. Hắn cũng đang định đi rồi..."

Gia Phù đã sớm nhìn thấy ca ca mình. Nhìn sắc mặt Ngọc Châu là biết vừa rồi nhất định huynh ấy không lựa lời, đắc tội người ta.

Nhưng giờ phút này, điều đó đã hoàn toàn không quan trọng.

Nàng đã nghe được lời vừa rồi của ca ca, trái tim đập thình thịch.

Nàng lấy lại bình tĩnh, lặng lẽ giương mắt nhìn về phía Bùi Hữu An đứng trước mặt mình.

Chỉ mong vừa rồi hắn không để ý lời ca ca vừa nói.

Nhưng rất nhanh Gia Phù đã biết đó chỉ là suy đoán từ một phía của nàng.

Bùi Hữu An không nói gì nhưng lại dừng bước. Hắn quay đầu nhìn nàng, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng, biểu cảm cực kỳ kỳ quái.

Mặt Gia Phù lập tức đỏ lên, đỏ tới mức có thể chảy ra máu.

Hắn nhìn nàng như vậy một lát, sau đó, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.

Trái tim Gia Phù đập càng nhanh hơn, theo bản năng đi về phía hắn một bước nhỏ, há miệng định nói nhưng biểu cảm của hắn đã trở thành lạnh nhạt.

Hắn không nhìn nàng nữa, chỉ quay đầu, gật đầu với Ngọc Châu, sau đó cất bước tiếp tục đi về phía trước.

Nàng nhìn bóng người dần đi xa, cứng đờ tại chỗ.

Hắn đã biết ngày đó nàng nói dối hắn.

Nàng ngơ ngác đứng đó, sắc đỏ trên mặt nhanh chóng rút đi, sắc mặt biến thành trắng bệnh. Trong lòng buồn bã, cực kỳ buồn bã.

"Muội muội? Sao muội đến?"

Tiếng nói của Chân Diệu Đình vang lên bên tai nàng.

Rốt cuộc Gia Phù bị gọi hoàn hồn, đè nén cảm giác uể oải cực độ trào ra trong lòng, nàng chuyển sang nói với Ngọc Châu: "Ca ca ta không nói với mẹ và ta một tiếng đã chạy tới nơi này. Vừa rồi nếu có đắc tội thì mong Ngọc Châu tỷ tỷ thứ lỗi."

Ngọc Châu thấy sắc mặt nàng không tốt, nào còn so đo chuyện này nữa, quan tâm hỏi: "Cô nương sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Ta đỡ cô nương vào ngồi nghỉ, uống ngụm nước."

Gia Phù lấy lại bình tĩnh, lắc đầu, miễn cưỡng nở nụ cười: "Ta không sao. Hôm nay định rời kinh, vừa rồi chuẩn bị xuất phát thì không thấy ca ca đâu, ta tới đây để tìm hắn về. Nếu không có chuyện gì thì ta và ca ca đi trước, mẹ ta còn đang chờ. Trước mặt lão phu nhân, nếu có người nhắc tới chuyện này, phiền tỷ tỷ nói giúp mấy câu. Thật sự là ca ca ta quá mức càn rỡ, gây nhiều rắc rối cho ngươi."

Ngọc Châu nghe nàng nói vậy, cũng không giữ lại, nói: "Không sao. Ta đưa hai người ra ngoài."

Gia Phù nhìn về phía Chân Diệu Đình, thấy hắn có vẻ không tình nguyện, nén giận nói: "Ca ca huynh còn không đi mau? Vừa rồi mẹ vô cùng sốt ruột. Hay là huynh muốn khiến mẫu thân tức chết?"

Lúc này Chân Diệu Đình mới không cam tâm tình nguyện đi theo Gia Phù ra ngoài. Ra khỏi Đại Pháp đường, thấy muội muội không nói một lời đi thẳng ra ngoài cửa chùa, bước chân vội vã, dường như tức giận, hắn đuổi theo, nói thầm: "Không phải huynh đã để lại lời nhắn rồi sao? Huynh cũng có chừng mực mà. Đến khi xong việc, huynh sẽ tự mình trở về, gì đến nỗi muội phải chạy tới đây..."

Gia Phù đột nhiên dừng bước, quay đầu nói: "Ca ca! Muội nhỏ hơn huynh, đáng ra không đến lượt muội nói. Nhưng ca ca à, chừng nào thì huynh mới hiểu chuyện? Huynh biết vì sao tổ mẫu nhất định phải gả muội vào Bùi gia không? Chính là bởi vì nhà chúng ta thiếu một nam nhân có thể đứng ra gánh vác gia đình! Cha không còn, mẹ hy vọng huynh có thể gánh vác, sau này bà ấy cũng có chỗ mà dựa vào. Huynh đã không còn nhỏ mà vẫn còn lông bông như vậy! Muội cũng từng xin tổ mẫu cho muội học làm việc nhưng bà ấy không đồng ý! Rõ ràng huynh có thể xử lý một phần công việc thay mẫu thân thay Chân gia chúng ta nhưng huynh lai cà lơ phất phơ, không ra hình ra dáng như thế! Muội thật hận mình không phải nam nhân..."

Lòng Gia Phù đau khổ, nước mắt long lanh trong mắt.

Chân Diệu Đình thấy muội muội như sắp khóc, lúc này mới luống cuống, vây quanh không ngừng nói phải, mắng bản thân khốn nạn. Gia Phù quay đầu đi, lau nước mắt, lên xe ngựa. Chân Diệu Đình nhẹ nhàng thở ra, bản thân cũng vội xoay người lên ngựa, đi theo bên cạnh. Mạnh phu nhân thấy nhi tử đã được tìm về, quả nhiên hắn tới chùa Từ Ân lén làm phiền Ngọc Châu. May mà Ngọc Châu tốt bụng, không so đo với hắn, giúp hắn che giấu nên mới không mất mặt trước Bùi lão phu nhân và người Bùi gia. Bà tức giận không nhẹ, nắm lấy chổi lông gà, hung hăng đánh hắn. Đám người vội Lưu ma ma tới khuyên can. Trong cảnh gà bay chó sủa, rốt cuộc thuyền lớn của Chân gia rời bến tàu, lên đường về Nam.

Đường sông kinh thành dần bị bỏ lại phía sau.

Gia Phù nhớ rõ không lâu về trước, cũng là con thuyền lớn dưới chân, chở nàng dọc theo đường thủy chằng chịt này tiến vào kinh thành, khi đó tâm trạng nàng có vài phần quyết đoán, vài phần thấp thỏm, còn có vài phần mờ mịt đối với tương lai.

Khi đó nàng nghĩ nếu trời cao rủ lòng thương, nàng đủ may mắn, cuối cùng có thể thuận lợi thoát khỏi cuộc hôn nhân này, nàng sẽ vui sướиɠ cỡ nào.

Mà hiện tại nàng lại không vui mừng nổi. Ban đầu, liên tiếp mấy ngày, tâm trạng nàng đều rất tệ, chỉ là không muốn mẫu thân biết nên nàng vẫn miễn cưỡng cười vui trước mặt bà ấy mà thôi.

Sau đó, thời gian dần trôi qua, thuyền đã đi được hơn nửa hành trình, Gia Phù mới nghĩ thông suốt.

Thôi, kết cuộc hôn sự đã như vậy, sau này sẽ không còn qua lại với Bùi gia nữa. Còn về Bùi Hữu An, chắc là càng không thể đυ.ng mặt. Mình là đạt được mục đích, đây là may mắn lớn nhất. Về phần rốt cuộc hắn nghĩ thế nào về nàng, ấn tượng tốt hay là xấu, có gì quan trọng đâu?

Đời trước hắn và nàng chẳng qua chỉ bèo nước gặp nhau, sau phút giao nhau, mỗi người đều có con đường riêng của mình.

Cả đời này chắc cũng như vậy.

Sắp tới Tuyền Châu rồi, nàng còn có rất nhiều chuyện phải làm, sau này vui vẻ sống cuộc sống của mình, đó mới là quan trọng nhất.

Rốt cuộc tâm tình vốn đang ủ rũ của Gia Phù cũng chậm rãi khôi phục lại.

Ngày hôm đó, thuyền đi qua đảo Phúc Minh lần trước từng ghé qua, vừa đúng lúc gặp hội lễ phật cuối cùng của chùa Quan Âm trước khi sang năm mới. Mạnh phu nhân quyết định dẫn nữ nhi lên đảo, vào chùa quyên chút tiền hương dầu. Bà sai người cho thuyền đậu lại, dẫn theo nhi tử nữ nhi xuống thuyền, lên đảo, đi về hướng chùa Quan Âm.

Trên đảo đông đúc khách hành hương, vốn là dáng vẻ một hội lễ phật náo nhiệt phải có. Không ngờ khi tới chùa Quan Âm lại thấy rất nhiều khách hành hương chen chúc tranh nhau ra khỏi cửa chùa, mặt mọi người đều mang vẻ hoảng sợ. Mạnh phu nhân vội kêu Trương Đại đi hỏi thăm. Trương Đại rất mau đã trở lại, nói: "Phu nhân, hôm nay không bái được Phật rồi! Chúng ta mau đi thôi! Rất nhiều quan binh tới, muốn bắt hòa thượng trong chùa, nói là hòa thượng trong chùa che giấu tội phạm!"

Mạnh phu nhân lắp bắp kinh hãi, niệm phật một câu rồi trở về. Mới vừa đi chưa được vài bước, nàng nghe được phía sau nổi lên tiếng thét to, khách hành hương rốt rít nhường đường. Gia Phù quay đầu, thấy cửa chùa có rất nhiều quan binh, bên trong hỗn loạn, Cẩm Y Vệ với ánh mắt âm trầm, áp giải bảy tám hòa thượng bị khóa bằng xích sắt. Mấy hòa thượng đó đều là những chú tiểu nhỏ, cùng lắm mới mười ba mười bốn tuổi. Mỗi người quan binh đều như hung thần ác sát. Các chú tiểu khóc lóc, miệng kêu oan ức, bị dọa xụi lơ trên mặt đất, bị kéo mạnh về phía trước. Mặt khách hành hương xám ngoét như màu đất, rốt rít cúi đầu, đến thở mạnh cũng không dám. Đến khi đám quan binh áp giải các chú tiểu đi rồi, mọi người mới bắt đầu bàn tán, lời gì cũng có.

Rốt cuộc là tội phạm gì, chẳng qua chỉ là mấy chú tiểu mười ba mười bốn tuổi mà phải huy động cả Cẩm Y Vệ. Sắc mặt Mạnh phu nhân trắng bệch, nào còn tâm tư ở lại, chờ quan binh đi rồi, bà vội vàng dẫn hai con lên thuyền. Trương Đại sai người cởi bỏ dây thừng. Thuyền đang chuẩn bị rời bờ thì chợt thấy mấy người chạy vội tới bờ biển gần đó, một người trong đó hô to với Trương Đại: "Này! Thuyền của các người đi Tuyền Châu à? Công tử của chúng ta cũng muốn tới Tuyền Châu làm ăn. Hôm nay, lên đảo Phúc Minh vốn định thuận đường đi lên, cầu phúc cho lão phu nhân của chúng ta, không ngờ gặp phải quan binh bắt người, còn trưng dụng thuyền của chúng ta. Có thể cho chúng ta đi cùng một đoạn đường không? Tiền nhất định không thiếu các ngươi."

Gia Phù còn chưa vào khoang, nghe thấy tiếng nên quay đầu, tùy ý nhìn một cái.

Tiêu Dận Đường!

Thế mà nàng lại gặp Tiêu Dận Đường!

Hắn đứng bên cạnh người nọ vừa gọi, hơi nheo mắt nhìn về phía thuyền của quan binh dần đi xa phía xa xa. Dù hắn ăn mặc theo lối của người bình thường nhưng liếc mắt một cái nàng đã nhận ra.

Kể cả có đốt hắn thành tro nàng cũng sẽ không nhận nhầm.

Giống như một tiếng sấm nổ vang trên đầu, Gia Phù đứng đó, mở to hai mắt, trái tim như nhảy ra khỏi cổ.
« Chương TrướcChương Tiếp »