Chương 80: Bắt cóc

La Thành luôn tưởng tưởng tượng nghìn vạn hoàn cảnh gặp lại Lăng Hi Thái lần nữa , lãng mạn nhất chính là trong cơn mưa vô tình gặp ở rạp chiếu phim . Thế nhưng mấy chục năm trôi qua cho đến bây giờ cũng chưa thực hiện được, một người cao cao tại thượng như con rồng còn một người thì thấp kém như con kiến hôi hám, rồng cao quý và kiến hôi sao có thể lại cùng xuất hiện được cơ chứ. Sau này Y cũng không dám vọng tưởng nữa, thời gian cứ thế trôi qua, y cũng quên mất từ lúc nào không hay!.

Nhưng tại sao lại xảy ra chuyện này ? Là ông trời thương hại y sao ? Để y rơi vào tình cảnh chật vật như thế này xuất hiện trước mặt người nọ !

La Thành cứ trốn trong ngăn tủ một mực đến khi hai đứa con rời đi mới dám chui ra , từ trong ngăn tủ chui ra y lục soát ngăn tủ đầu giường được mấy tờ tiền nhăn nhúm , cũng tầm mấy trăm tệ . Y dự định sẽ mua một vé xe lửa quay về quê với ông bà!

Y tự nhận là mình chưa bao giờ có một quyết định sáng suốt như thế, đột nhiên có loại cảm giác anh dũng hy sinh, cả người tràn đầy năng lượng! Xem đi ! Sau khi bản thân rời đi , hai đứa con trai đã hoà hảo bao nhiêu! Xem ra việc mình rời đi là đúng ! Ở lại chỗ này chỉ là trói buộc cho các con mà thôi!.

Nhưng mà khi y siết chặt đống tiền cũ trong tay đi ra khỏi cửa thì bị một người nạ mặt bịt miệng, mũi từ phía sau , một mùi hương dễ chịu tiến vào lỗ mũi sau đó trước mắt rơi vào khoảng tối , liền mất đi ý thức.

Đợi đến khi La Thành tỉnh lại thì đã là hơn 10 giờ tối rồi! Y mở mắt , trước mắt mơ hồ một mảng , miệng khô lưỡi khốc đầu đau như muốn nứt ra.

Đây là nơi nào ?

La Thành ngắm nhìn bốn phía, y còn cứ tưởng rằng bản thân đã chuyển kiếp rồi . Y chưa trừng nhìn thấy cung điện nào sang trọng như trước mắt , ngay chăn đắp trên người cũng là tơ lụa thượng đẳng.

Lúc này, một trận tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào, mang theo đó là một giọng nói từ tính trầm lắng của một nam nhân :”Tỉnh?”

“Đúng vậy, lão gia.”

Lúc này đầu La Thành đau như muốn nổ tung! Mê muội lợi hại! Y nghe được tiếng trái tim mình đập thình thịch không an phận như muốn nhảy ra ngoài! Y đang nằm mơ sao ? Tại sao lại cảm giác không chân thật như thế !

Giọng nói kia ! Rõ ràng là !

Bao nhiêu năm trước , dù trong mơ y cũng muốn được nghe giọng nói ! Có thể bây giờ cũng chính là đang ở trong mơ! Sợ hãi ! Khủng hoảng! Tại sao khi tất cả đã yên ổn mà người kia lại xuất hiện trước mặt y ! Nếu có khả năng, y tình nguyện cả đời này đều không bao giờ gặp người kia nữa ! Người mà gây cho y bao nhiêu thống khổ đến tận tâm can !

Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt , nhưng khi mà Lăng Hi Thái xuất hiện trước mặt y , khuôn mặt anh tuấn kia gần trong gang tấc . Đại não của La Thành bị kịch liệt trùng kích, y nỗ lực thở một cái nhưng vẫn thất bại ! Đây chính là bản chất thật của y , ở trước mặt người này bất có nguỵ trang như thế nào thì vẫn nhu nhược , tự tin , chỉ liếc thôi cũng làm y hoảng loạn , 20 năm trước là thế , 20 năm sau vẫn vậy.

La thành vẻn vẹn nắm chăn, cả người đều run rẩy , các khớp xương ở hai tay đều trở nên trắng bệch. Mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Lăng Hi Thái , mắt mở thật to , nhưng tâm tình khủng hoảng , khẩn trương và vô cùng bất an.

“Thành Thành. . . Thành Thành. . .” Lăng Hi Thái ngồi ở bên giường, vẻ mặt si mê nhìn chằm chằm La Thành, cuối cùng càng không ngừng nỉ non kêu tên La Thành .

“Anh cuối cùng cũng tìm được em. . .” Lăng Hi Thái dọc theo chăn bắt đầu sờ soạn đi lên, trong chăn là thân thể mềm mại của La Thành, lòng bàn tay của hắn có thể cảm thụ được nhiệt độ cỗ cơ thể vô cùng ấm áp. Hắn đồng thời cũng nhìn si mê La Thành không rời mắt , sợ một giây tiếp theo thôi đối phương sẽ ở ngay trước mắt mình trốn mất.

“A ────” Ở thời điểm ngón tay của Lăng Hi Thái đυ.ng vào da của La Thành , La Thành đột nhiên kêu lên một tiếng , ôm lấy đầu của mình , chôn ở trong chăn , điên cuồng kêu “A ────! Cút ngay! Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi!”

“Quái vật!”

“Yêu tinh!”

“Đồ biếи ŧɦái!”

La thành vừa khóc vừa lắc đầu ! Những câu khó nghe kia cứ tiếp tục chui vào đầu y ! Y đã từng điên một lần ! Vì người trước mắt này mà cũng đã từng chết qua một lần ! Nhưng tại sao đối phương vẫn không chịu buông tha cho y ! Tại sao hết lần này tới lần khác vẫn là hắn ! Người mà có thể dễ dàng làm cho mình hỏng mất!

Bao nhiêu năm qua y vẫn kiên cường sống rồi! Mỗi ngày , mỗi tối y đều tự thôi miên bản thân mình là Không sao đâu ! không có chuyện gì đâu! Nhưng y đã quên mất ! Tại sao hết lần này đến lần khác sau khi nhìn thấy người này thì những ký ức đã bị chôn vùi lại trỗi dậy!.

Những ký ức vui sướиɠ , bi thương! Tuyệt vọng!

Tất cả đều do người trước mắt này đêm hạnh phúc ngọt ngào đến cho y rồi từng bước từng bước bức y đến vực sâu , bức vào vũng bùn thống khổ không lối thoái!

Đáng lẽ ra y phải hận ! Phải thật hận người trước mắt này ! Nhưng tại sao y lại không có chút tiền đồ mà không thể hận nổi ! Cứ tự mình đem nỗi thống khổ này vác lên vai bao nhiêu năm !

“Thành thành. . . Thành thành. . . Để anh ôm em một cái. . . để anh chạm vào em một chút. . .”

“Cút đi a ── cút đi đi ── hỗn đản ── đừng đυ.ng vào tôi! cút đi!”

“Em không muốn anh sao? Chúng ta đã mấy chục năm không gặp rồi , chẳng lẽ nào một chút em cũng không nhớ anh sao?” Lăng Hi Thái tóm lấy cánh tay của La Thành , kéo đối phương về phía mình , l*иg ngực cường tráng bởi vì tâm tình kích động mà phập phồng lên xuống.

“Nhớ anh? Nhớ người gây thống khổ và thương tổn cho tôi ? ! Nhớ người mang theo vị hôn thê ở trước mặt tôi giải thích? ! Nhớ người đã cùng với con trai của anh không chịu buông tha cho tôi, đem tôi đuổi ra khỏi Lăng gia? ! Còn là nhớ người đã từng mắng tôi là quái vật!”