Chương 51: Buộc phải về Minh gia

"An, Anne?"

Người phụ nữ gọi



trang điểm rất đậm, Hong Kong

đang

là mùa đông mà quần áo



ta chỉ gắng gượng bó sát mông, lộ ra đôi chân mang tất mỏng, mái tóc vàng ngày trước

đã

nhuộm đủ màu sắc, cả người mang cảm giác dung tục, Cố Phán dựa vào gương mặt vàâm thanh mới nhận ra



ta.

Anne khoang tay trước ngực, giày cao gót nện "lộc cộc"

trên

nền đất, nhìn Cố Phán như muốn ăn tươi nước sống

cô, làm gì có vẻ khách sáo giữa đồng nghiệp cũ gặp lại nhau,



ràng là kẻ thù nhìn nhau đỏ con mắt.

Cố Phán lấy làm lạ, mặc dù hồi trước

không

lui tới gì mấy, nhưng



cũng

không

làm việc gì có lỗi với



ta, sao hôm nay



ta cư xử như vậy?

Anne đứng phía sau

một

tên đàn ông tục tằng, trông như kẻ xấu, đôi mắt ba góc đυ.c ngầu quan sát Cố Phán từ

trên

xuống dưới làm



rất khó chịu, nảy sinh lòng cảnh giác,



lui về sau mấy bước, lấy tay bảo vệ bụng.

"Hừ, trí nhớ của Cố tiểu thư

thật

tốt, còn nhớ tôi đấy!"

Qua câu

nói

quái gở của Anne, Cố Phán khẳng định hôm nay



ta tới có tính toán từ trước.

"Anne, lâu rồi

không

gặp

cô, từ sau khi



từ chức mọi người rất nhớ

cô."

Cố Phán ôn hòa bắt chuyện với



ta,



thật

sự

không

hiểu nổi tại sao Anne lại có thái độ thùđịch quyết liệt như vậy.

"Nhớ tôi á? Mấy ngày nay tôi xem tin tức của



cũng đêm đêm nhớ côđấy."

Anne nhích chân, uốn éo mông

đi

xung quanh Cố Phán, quan sát cả người

cô, miệng cứ "chậc chậc".

"Nhìn bộđồ mắc tiền

trên

người

cô, xem ra Minh đại tổng tài đối xử với



rất tốt ha, muốn nghe chuyện gần đây của tôi

không?"

Cố Phán

không

muốn nghe chút nào, Anne

nói

giọng thiếu thiện cảm, còn mang theo người. Nhưng nếu



hành động thiếu suy nghĩ chọc



ta điên lên, động tay động chân lỡ làm bảo bối bị thương

thì

không

xong!

"Được, được, tôi cũng muốn biết sau khi từ chức



sống thế nào."

"Phi."

Anne tùy tiện nhổ

một

bãi nước bọt, Cố Phán cảm thấy Anne bây giờ tương phản quá lớn với ngày trước, hồi ấy mặc dù



ta ngang ngược nhưng

không

hề dung tục như bây giờ.

"Cảm ơn mày

đã

quan tâm, ban đầu tao chỉ làm nhân chứng cho tạp chí, hơn nữa những gì tao

nói

đều là

sự

thật, thế mà chưa tới mấy ngày

đã

bịđuổi việc, còn bịép tới Bát Lan tiếp khách.Tao lăn lộn thành bộ dạng như bây giờ, mày xem tao sống có tốt hay

không!"

Cố Phán chỉ biết Anne bịđuổi việc là do

anh

đứng sau lưng thao túng,

không

ngờ

anh

còn bức người ta đến Phố Bát Lan, bây giờ quan hệ giữa hai người bị truyền thông khui ra, phỏng chửng Anne muốn đổ hết oán hận lên đầu

cô.

Cố Phán có thể hiểu nỗi căm hận của Anne đối với

cô,

nói

cho cùng,



ta lưu lạc đến mức này cũng có liên quan gián tiếp tới

cô.

Ngày hôm nay, nếu Cố Phán là

một

người

một

người, chắc chắn côđã co chân co cẳng chạy

thật

xa, dù sao hồi trước cũng từng bị bọn cho vay đuổi bắt luyện ra đôi chân thần tốc, nhưng

không

may côđang vướng hai bảo bối, sợ rằng chưa chạy bao xa

đã

bị người ta túm lại.

"Anne, tôi

thật

sự

rất xin lỗi

cô, tôi

sẽ

bồi thường cho



mà."

Cố Phán biết hôm nay Anne tuyệt đối

sẽ

không

bỏ qua, dù





nói

thêm gì cũng vôích, nhưng, cũng phải

nói

chứ,

không

thể ngồi chờ chết được.

"Hừ, bồi thường? Hôm nay tao tới đây chính làđểđòi mày bồi thường! Mày..."



ta hất cằm với người đàn ông cười bỉổi đằng sau, "Bắt



ta cho tôi, kéo tới... A..."

Cố Phán cơ trí, thấy

không

thuyết phục được Anne bèn thừa lúc



ta

đang

nói, lập tức đập túi xách lên người



ta rồi bỏ chạy.

"Cố Phán, hôm nay mày

không

được yên đâu, ngu xuẩn, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chạy

đi

bắt



ta

đi,



ta làđàn bà của Tổng tài Minh Tiềm,

anh

không

muốn nếm thử sao!"

Tên đàn ông kia sửng sốt

một

lúc, sau đó mặt đầy hưng phấn chạy theo Cố Phán.

Đây là khu nhà cao cấp, bình thường luôn rất yên tĩnh, huống chi là giờ công sở, cơ bản

không

ai qua lại. Cố Phán hét mãi cũng

không

thấy bóng ai, có khi người ta nghĩ là Hắc bang

đang

trả thù, nghe



kêu cứu cũng

không

dám ra hỗ trợ.

Cố Phán bình thường khó mà chạy lại

một

tên trai tráng, huống chi bây giờ mang thai

không

dám chạy quá sức.

không

bao lâu côđã bị tên kia kẹp



che miệng lại, Cố Phán

đã

quen ngửi mùi hương nam tính quyến rũ của Minh Tiềm, cái mùi hôi thối của tên đàn ông sau lưng làm



rất choáng váng.

Trong khi giãy giụa, Cố Phán liều màng đích đạp gót chân lên bàn chân

hắn

ta, tên đó la lên đau đớn, hơi buông lỏng ra, Cố Phán thừa cơ tránh thoát, định bỏ chạy lại bị Anne chặn đường.



ta níu tóc tát



một

cái làm



nổđom đóm, mặt đau rát.

"Ngu xuẩn, còn

không

mau bắt nóđi, mày muốn làm ầm ĩà!"

Tên đàn ông kia rất nghe lời Anne, bị



ta đạp

một

cước cũng

không

giận, chỉ nhanh tay giữ chặt hai tay Cố Phán lại, bịt miệng



kéo về phía xe van cũ nát đậu

một

bên.

"Ô,ô,ô..."

Nước mắt Cố Phán chảy ra, làm cách nào cũng

không

thoát khỏi

hắn

ta được.

Ngày đó Nhâm Lỗi đọc tin Cố Phán mới về nước

đã

ngất xỉu ở sân bay, sau lại nghe



nói

mình mang thai, bây giờ scandal giữa



và Tổng giám đốc Minh Tiềm

đã

làm mưa làm gió cả thành phố, tình huống của



thật

sự

rất tệ.

Mặc dù



nói

chuyện rất bình thản, nhưng lúc nào Nhâm Lỗi cũng lo lắng, luôn muốn tìm cơ hội tới gặp



tận mặt.

hắn

lái xe vào khu Cửu Long, vừa thả chậm tốc độ vừa gọi cho

cô.

Đột nhiên

hắn

nghe tiếng điện chuông thoại



từ gầm xe, Nhâm Lỗi vội ngừng lại, xuống xe mò ra

một

chiếc túi xách nữ, lấy điện thoại



ra.

Có chuyện gì rồi? Cố Cố

sẽ

không

xảy ra chuyện gì chứ!

Ngay lúc đó, Nhâm Lỗi nghe có tiếng xôn xao truyền tới từ khúc cua,

hắn

chạy qua kiểm tra, phát

hiện

Cố Phán bị

một

nam

một

nữ kéo

đi.

Nhâm Lỗi xông tới đẩy mạnh mụđàn bà kỉa ra, đạp bụng tên đàn ông làm

hắn

ta ôm bụng gập người kêu rên.

hắn

ổn thỏa Cố Phán

đang

ho khan khóc lóc

không

ngừng sang

một

bên, vừa tức giận vừa phẫn nộđạp tên đàn ông ngồi chồm hổm dưới đất mấy cái. Nhâm Lỗi rèn sức khỏe tốt đểứng phó công việc cực nhọc, bình thường đều tập thể dục, dáng người lại cao lớn,

hắn

đá vài cái là tên đàn ông nằm

trên

đất

đã

không

đứng dậy nổi.

(Gấu: NL

anh

hùng mà gọi là "hắn" cứ kì kì ha, thôi lỡ rồi.)

Anne từng gặp Nhâm Lỗi nên rất sợ

hắn

nhận ra mình, sau khi đứng vững

thì

vội vàng chạy khỏi

hiện

trường,

không

hềđể tâm tới tên đàn ông

đicùng.

Cố Phán thoát hiểm, đôi mắt ngây ngốc còn chưa hoàn hồn nhìn Nhâm Lỗi từ

trên

trời rơi xuống, yếu ớt gọi

hắn:

"anh

Nhâm Lỗi,

anh

Nhâm Lỗi..."

"Cố Cố,

không

sao,

đã

không

sao rồi,

anh

đưa em về nhà."

Nhâm Lỗi mặc kệ tên kia còn nằm dưới đất, ôm Cố Phán

đang

ngẩn ra lên xe, đưa



về căn hộ.

Vệ sĩ, người làm trong nhà thấy tiểu thư nhà mình chật vật, bị

một

người đàn ông đưa về bèn tụ lại, ba chân bốn cẳng đưa Cố Phán về phòng ngủ.

Nhâm Lỗi bảo người làm báo cho Minh Tiềm, rồi

nói



tình huống với vệ sĩđể bọn họđến nơi vừa nãy xem tên đàn ông kia còn ởđó hay

không.

Sau khi dặn dò hết thảy,

hắn

lại đến phòng Cố Phán

một

lúc, sau đó

không

rời

đi

mà ngồi trong phòng khách chờ Minh Tiềm về.

Minh Tiềm nhận được điện thoại của người làm

thì

hận

không

thể gắn cánh mà bay,

anh

phi nước đại vượt đèn đỏ suốt quãng đường.

Nhâm Lỗi thấy người đàn ông vội vã chạy về kia,

hắn

tiến lại gần, tung

một

quyền ngay mặt Minh Tiềm, giọng

nói

cố gắng đè nén"

"Côấy

đang

nghỉ ngơi trong phòng."

nói

xong,

hắn

vượt qua Minh Tiềm rời

đi.

Cố Phán tắm sạch

sẽ

nằm

trên

giường, nhịp tim còn chưa chậm lại, căn bản



không

ngủđược, tay



một

mực vuốt ve bụng, xác nhận bảo bối của



thật

sự

không

bị sao.

Cửa phòng ngủ bị mở ra, Cố Phán nghĩ là người làm mang trà vào.

"Phán Phán..."

Bàn tay

trên

bụng ngừng lại, sau đó ngực



phập phồng dữ dội. Cố Phán túm gối ném về phía

anh, nhưng ném

một

cái nào có thể hả giận được,

côlại ném hết gối đầu, đệm tựa

trên

giường qua, đến khi

không

còn thứđể ném nữa mới phẫn nộ quát ba chữ:

"anh

lừa em!"

Minh Tiềm lại gần thấy dấu bàn tay chói mắt

trên

mặt

cô,

anh

gắt gao siết chặt quảđấm, hàm răng nghiến phát ra tiếng, vẻ mặt như mưa rền gió dữ.

anh

muốn ôm



lại bị côđẩy ra, tới gần

một

lần nữa, lại bịđẩy ra, lặp

đi

lặp lại như vậy, cuối cùng Minh Tiềm dứt khoát cứng rắn ôm



vào ngực, mặc côđánh đấm cũng

không

buông.

"anh

lừa em,

anh

lừa em,

anh

khốn khϊếp, vẫn luôn lừa em,

anh

buông em ra!"

"Phán Phán, Phán Phán, Phán Phán..."

Cái ôm đơn thuần như vậy làm sao có thể xóa

đi

lòng sợ hãi bùng lên khi Minh Tiềm nghe người làm kể lại.

anh

ôm vai Cố Phán, cúi đầu mạnh mẽ hôn

cô, lưỡi chui vào miệng dây dưới với chiếc lưỡi

đang

né tránh

không

ngừng.



buồn bực kích động,

không

chịu phối hợp với

anh, cứđung đưa đầu, Minh Tiềm đưa tay giữđầu



lại vô tình đυ.ng phải vết thương

trên

mặt, nghe tiếng



kêu đau yếu ớt, Minh Tiềm mới thanh tỉnh đôi phần.

"Phán Phán, em

không

sao chứ, rất đau sao?"

Nhìn nửa bên mặt côđã sưng lên, Minh Tiềm đau lòng đến giận, hận

không

thể băm kẻđã làm hại



ra thành nghìn mảnh.

Cố Phán né tránh bàn tay

trên

mặt mình, sau đó cầm lọ thuốc

trên

đầu giường đập về phía

anh, chiếc lọ va vào ngực

anh

rồi bắn xuống giường.

Minh Tiềm quét mắt qua lọ thuốc, lại nhìn gương mặt

đang

thở phì phò mới ngộ ra



nói

anh

lừa



là chỉ chuyện này, hóa ra bị



phát

hiện

rồi.

âm

mưu của

anh

đã

bị bại lộ rồi mà người đàn ông này vẫn còn bình tĩnh như thường,

không

có lấy chút hối hận nào. Hừ, bọn thương nhân đúng

thậtlà mặt dày, hơn nữa có khi mặt người đàn ông này dày nhất Hong Kong rồi.

Mặt côđang đau nên

không

thể há miệng mắng

anh

được, hai người mắt lớn trừng mắt

nhỏ. Cố Phán hừ mấy tiếng từ lỗ mũi, ngã người ra sau, kéo chăn che đầu lại,

không

muốn thấy

anh.

Minh Tiềm cách chăn tựa đầu lên vai

cô,

nói: "Phán Phán, em đừng giận, em nghỉ ngơi cho khỏe

đi,

anh

ra ngoài giải quyết việc này xong

sẽ

vào với em, ngoan..."

nói

xong,

anh

ra vẻăn năn sờđầu vai

cô, rồi mới thay gương mặt hung tợn, cả người lạnh giá ra khỏi phòng. Bằng mọi giá

anh

phải thay Phán Phán trừng trị bọn người đó! Dám cả gan động tới

cô!

☆☆☆

Sau

sự

việc bất thình lình ngày đó, Minh Tiềm buộc Cố Phán phải về Minh gia ở,

anh

còn đích thân gọi Tổng biên xin cho



nghỉ việc. Lúc

anh

gọi côở ngay bên cạnh,



nghe loáng thoáng giọng Tổng biên

đang

mừng rỡ bên kia. Khi Minh Tiềm

nói

mục đích gọi xong, Tổng biên nhưđau lòng vì mất

đinhân tài, cố gắng níu lại, cuối cùng

anh

dứt khoát cúp máy trong lúc ông ta

nói

dông dài.

Cố Phán cảm thấy hẳn là



làm việc rất tốt, hồi đó côđi xin việc bị Tổng biên chê lên chê xuống, khi nghỉ lại rất có thể diện.

Nhưng mà chiến tranh lạnh giữa bọn họ còn chưa kết thúc,

nói

chính xác hơn là, Cố Phán đơn phương chiến tranh lạnh, mà Minh Tiềm chỉ xem như côđang giở tính trẻ con,

không

hềđểý tới

sự

tức tối của

cô, cũng

không

giải thích lấy

một

câu về vụđổi thuốc.

Hơn nữa điện thoại côđã bị

anh

tịch thu, còn đường đường chính chính

nói

điện thoại di động có phóng xạ,

không

tốt cho sức khỏe của

cô, nên

khôngcho



dùng.

nói

nhăng

nói

cuội,



ràng

anh

không

muốn



xem tin tức, muốn ngăn cách



với thế giới ngoài kia.

Minh tổng còn có biện pháp ác ôn hơn, lần lượt làm từng việc, cắt internet ở các thiết bị có thểđưa tin tức ở Minh gia, cảnh cáo người trong nhà

khôngđược cho



xem tin tức.

Hừ, tên Phát xít này,



ràng

đang

thực

hiện

chính sách ngu dân lên người

cô.

Ai mà thèm, nghĩ



muốn xem mấy thứ phỏng đoán lung tung quan hệ của hai người à. Côđây rất thanh nhàn, chỉ quan tâm hoa cỏ trong biệt thự, tu thân dưỡng tính thôi!

Cố Phán cũng

không

đểý mấy việc mình bị

anh

giam trong Minh gia rộng lớn này, cũng

không

khác hồi ởđây chăm sóc Xuân Đường cho lắm, côđã quen rồi.

Nhưng chuyện làm



giận là, sau khi



phát

hiện

anh

đổi thuốc,

anh

làm như

không

có chuyện gì xảy ra cả,

không

áy náy

không

giải thích, vẫn ung dung ôm

cô, cùng chăn cùng gối.



rất ghét dáng vẻ ung dung bình thản đó của

anh, nhìn lại bản thân,



như con khỉ nháo loạn trong ngực

anh

vậy.

____

Tại phòng ăn Minh gia, đến giờăn tối, Minh Tiềm ngồi ở

trên, Quản gia Lâm đứng

một

bên phục vụông bà chủ dùng cơm, trông rất vui mừng.

Cố Phán thấy ông ấy cười đến mức vết nhăn

trên

mặt đều run. Từ khi bọn họ về nhà,

anh

thông báo việc



mang thai

thì

Quản gia Lâm luôn trong tâm trạng phấn khởi, nhiều người làm trong nhà cũng phấn khởi theo đó,

không

cho côđυ.ng tay vào thứ gì, hận

không

thểăn cơm, làm ba chuyện gấp cho

cô, chỉ sợ



mệt mỏi.

Cố Phán rút ra

một

kết luận: Mang thai tương đương với liệt nửa người.

Từ trước đến giờ Cố Phán

không

kén chọn, nhưng

một

bàn thức ăn cho thai phụđặc sặc đẹp đẽ này làm



không

tài nào động đũa.

thật

sự

không

cần làm quá thế này chứ, thai nhi mới có mấy tháng, cứđối đãi bình thường làđược, cả Minh gia lập kế hoạch nuông chìu hai bảo bối từ thời kỳ phôi thai à?

"Phán Phán, ngoan nào, uống cái này

đi."

Mặc dù vì chuyện lọ thuốc nên



lạnh nhạt với

anh, nhưng Quản gia

đang

đứng bên cạnh, Cố Phán nghĩ có xích mích gì

thì

giải quyết riêng với

anh,

không

thểđể chủ nhà mất mặt trước người làm, vì vậy côăn húp hết canh

anh

đưa, nhưng tuyệt đối

không

phải làđã tha thứ cho

anh

đâu.

Cố Phán cầm muỗng húp canh, hừm, đậu phồng hầm móng heo, cái này, hình như là món kích sữa.



ngượng ngùng cúi đầu im lặng húp, gò má mềm mại thế màđỏ bừng lên.



lẩm bẩm trong lòng:



cần ăn món kích sữa à,

thật

thất bại, từ ngày



mang thai, mọi việc ăn ở của côđều do

anh

quản lí, cả ngày côđầu óc trống trơn dạo chơi trong nhà,

đã

góp đủ lượng vận động cần cho phụ nữ có thai rồi.

Minh Tiềm thu mọi dáng vẻ phong tình của



vào mắt, thương tích ngày đó cũng

đã

khá hơn rồi. Sau đó

anh

tống hai kẻ làm tổn thương



vào ngục, còn đặc biệt dặn dò trưởng ngục "chăm sóc" bọn họ kĩ càng hơn, chưa hết mười mấy hai mươi năm thìđừng hòng ra ngoài.

Da mặt



gái

này đúng là mỏng, uống chút canh cũng đỏ mặt được, mấy món canh kích sữa hiệu quả sau này phải dỗ



uống thường xuyên.

Nhưng mà



vẫn chưa hết giận chuyện tráo thuốc, là vìđang mang thai sao? Tính tính



trở nên khó nhằn hơn, sau khi về nhà cũng chưa bày sắc mặt tốt cho

anh

xem, đối xử với

anh

còn

không

bằng với người làm.

Hóa ra



mang thai lại đáng

yêu

đến vậy, cứđể



nháo

đi, dù sao côđã bị

anh

khóa lại trong nhà rồi,

anh

còn sợ



tạo phản sao?

Lúc này nội tâm Quản gia Lâm rất phong phú, ông ấy đánh bản tính xem bao giờ có thể nghe tiếng trẻ con khóc, với bao lâu nữa thìđổi xưng hô từ "Thiếu gia" thành "Lão gia" đây.

Mặc dù chủ nhân trước của Minh gia

đã

qua đời nhưng Minh gia có quy củ là chủ nhân mới chưa lập gia định phải gọi là "Thiếu gia", sau khi thành gia rồi mới gọi là "Lão gia".

Đầu Quản gia Lâm chứa đầy chuyện vui vẻ, cả người như cây khô gặp trời xuân,

đi

bộ cũng phơi phới.