Chương 9

Edit: Đào Không Chín

Sau chuyện của Poi, trên đường đi không còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, xe ngựa nhà Haiyin an toàn đến thành Anasta. So với không khí yên tĩnh ngoài thành, trong thành Anasta liền lộ ra náo nhiệt. Xe ngựa chạy trên đại lộ nối liền không dứt, cửa hàng hai bên đường phát ra ánh đèn rạng rỡ, không ngừng chào đón khách hàng ghé thăm.

"Nơi này là thành Anasta?" Haiyin bám vào cửa sổ xe, nhìn cảnh tượng bên ngoài, trong mắt đầy kinh ngạc.

Thành Anasta về đêm so với tưởng tượng của nàng thật sự rất khác nhau. Khẳng định là phồn vinh, dù sao nơi này cách vương thành Andre cũng không xa, nhưng mà không khí lại quá yên bình phồn hoa. Nếu không phải biết rõ đây là loại thế giới gì, thì nàng đã nghĩ nơi này chỉ là một thị trấn phổ thông ở Châu Âu.

Vài cô gái ăn mặc lộng lẫy đi ra từ một cửa hàng đá quý, nàng có thể khẳng định mấy người kia đều là người La Tông. Có Andro diện mạo tuấn mỹ tuyệt sắc đi ngang qua người các nàng, nhưng không hề biểu hiện một chút gì. Hơn nữa, trong nhóm mấy cô gái đó còn có hai người thế mà còn chủ động liếc mắt đưa tình với vị Andro kia.

Điên thật rồi!!!

Trực giác Haiyin mách bảo, tam quan của nàng sắp sụp đổ. Răng nanh của Andro đâu, các nàng ấy không sợ sao?

"Kinh ngạc cái gì?" Xiya tiến đến bên người Haiyin, kề sát đầu nhỏ của nàng cùng ngắm nhìn mấy cô gái xinh đẹp kia: "Các nàng cũng chỉ là đang tìm kiếm một cuộc sống tốt hơn mà thôi."

"Nhưng mà…" Haiyin rất không tán đồng lời nói của di mẫu, nhưng lại không biết nên phản bác thế nào, giọng nói trở nên nhỏ bé: "Nhưng mà một khi bị chuyển hóa, các nàng ấy không thể tiếp tục sinh hoạt dưới ánh mặt trời được nữa, còn trở nên khát máu."

Tỷ tỷ nói đúng, Haiyin bé nhỏ của các nàng không thể tiếp tục chỉ hoạt động trong rừng rậm West Sea. Xiya ôm đầu nhỏ của Haiyin vào trong lòng mình: "Bé yêu, ngươi chỉ nhìn thấy một phía."

Haiyin nhíu mày, nhấp nhẹ môi nhỏ, tâm tình có chút phức tạp.

"Sau khi bị chuyển hóa, các nàng ấy không thể tiếp tục đối diện với thần mặt trời Apollo, nhưng cũng không còn là người La Tông nhỏ yếu, sẽ lột xác thành Andro cao quý cường đại, còn sở hữu tuổi thọ dài lâu." Nói đến đây làm cho nàng không khỏi nghĩ tới tên nô ɭệ ti tiện kia, thần sắc Xiya ảm đạm: "Huống hồ bây giờ không phải ngày xưa."

Hồi xưa, trong lúc Andro đang ăn uống, đa số đều tùy ý bản tính khát máu của mình, hút máu vô độ, thường xuyên khiến cho người La Tông bởi vì mất máu quá nhiều dẫn đến bỏ mạng. Hiện tại không giống, Andro vì sinh tồn, trừ phi gặp phải tình huống đặc biệt, nếu không sẽ rất hiếm khi làm người La Tông tử vong.

Có điều, người La Tông muốn chuyển hóa cũng không dễ dàng như vậy. Andro sinh ra đã cao ngạo, trong mắt bọn họ người La Tông chỉ là đồ ăn, không khác gì heo chó. Thử hỏi Andro tự thấy thân phận mình cao quý vô cùng, làm sao lại thích biến mình thành đồng loại với heo chó?

Cho nên trừ phi đặc biệt yêu thích, bằng không Andro sẽ không cam tâm tình nguyện lấy ra huyết dịch, chuyển hóa người La Tông. Mà người La Tông bị chuyển hóa cũng không phải một bước lên trời. Trong tộc Andro, người bị chuyển hóa rất khó hòa nhập.

"Chúng ta xuống xe đi dạo một chút." Merlin chỉ cảm thấy lần này mang theo con gái ra ngoài là việc làm hoàn toàn chính xác.

Hai con ngựa già ngừng lại bên đường, ba người xuống xe, Ô Hắc Hắc thì bị lưu lại. Một nhóm người vừa xuống xe liền dẫn tới rất nhiều ánh mắt thăm dò. Khóe môi đỏ mọng của Merlin khẽ nhếch, thật thú vị, giương mắt nhìn về phía cửa hàng đá quý cách đó không xa, nàng bước chân đi tới. Haiyin và Xiya lập tức đuổi theo.

Mấy cô gái La Tông đang đứng trước cửa hàng đá quý nói chuyện phiếm, còn chưa rời đi. Nhóm ba người Merlin từ bên người các nàng đi ngang qua, không hề dẫn tới một chút chú ý của bọn họ, vẫn chuyên tâm thảo luận về tiệc tối ở phủ thành chủ thành Anasta.

"Nghe gì chưa? Bá tước Alexander Sterling sẽ đến đây. Cha ta đã hứa ngày mai sẽ mang ta và tỷ tỷ cùng đến tham gia tiệc tối." Cô gái có một đầu tóc nâu cuộn lại phía sau, đội một cái mũ dạ nho nhỏ kích cỡ chừng một bàn tay màu bạc, mặt lộ vẻ e thẹn: "Bá tước Alexander Sterling chắc chắn sẽ đến."

"Ngày mai ta cũng tới." Cô gái có mái tóc xõa màu nâu không khỏi đắc ý nói: "Lần này thành chủ Lodge tự mình phát thiệp mời cho nhà Mullin chúng ta."

"Nói cứ như chỉ có nhà Mullin các ngươi mới nhận được thϊếp mời vậy." Cô gái cao gầy nhất giọng đầy khinh thường nói: "Nhà Mullin đã lợi hại như vậy, thế ngươi có biết bá tước Alexander Sterling lần này tới thành Anasta vì chuyện gì sao?" Nói xong cũng không đợi đáp lại, liền bước lên xe ngựa trước một bước rời đi.

Xiya xì khẽ một tiếng, cúi đầu nói với Haiyin đang chuyên chú nghe lén: "Hiện tại biết chưa? Người La Tông cũng không e ngại Andro như trong tưởng tượng của ngươi."

Giáp chi mật đường, ất chi tỳ sương (đối với người này thì nó là mật đường, đối với người kia thì nó lại như thạch tín, ý nói không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác), Haiyin than nhẹ: "Cũng không phải tất cả người La Tông đều ngây thơ như thế."

Vào cửa hàng, người bên trong cũng không ít, hầu hết đều đang ngắm nhìn trang sức. Vị bá tước Alexander Sterling kia thật đúng là sức quyến rũ siêu phàm.

"Ba vị tiểu thư xinh đẹp, các ngươi tốt." Một vị nhân viên cửa hàng cao lớn trên mặt để một bộ râu trắng tiến lên đón chào: "Xin hỏi các vị cần gì không?"

Haiyin nhìn mẹ nàng, nơi này hình như không phù hợp cho ba kẻ nghèo hèn các nàng tới nha?

"Lấy vương miện phù hợp với nàng trong cửa hàng các ngươi ra cho ta xem một chút." Merlin lôi kéo Haiyin, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc xoăn hoàng kim của nàng.

"Vâng, phu nhân tôn quý, ngài chờ một lát."

Thấy người nọ đi rồi, Haiyin mới giật giật váy của mẫu thân, dù chưa lên tiếng, nhưng bên trong ánh mắt vẻ từ chối có thể nói là phát huy vô cùng tinh tế. Các nàng không có tiền, không cần giả vờ làm kẻ giàu có.

Đáng tiếc Merlin căn bản không để ý tới.

Xiya lại càng tệ hơn, nàng thế mà đã cầm lên một chiếc nhẫn nối vòng tay gắn đầy đá quý, đang chăm chú ngắm nhìn.

Trái tim nhỏ bé của Haiyin sắp không chịu nổi, các nàng có phải là định ăn cướp đúng không?

Nhân viên cửa hàng có bộ râu trắng kia tay chân rất nhanh nhẹn, chẳng mất bao lâu đã ôm một chiếc rương từ phòng trong đi ra. Haiyin nhìn gương mặt tươi cười của hắn, trong lòng tràn ra một sự bất lực nồng đậm. Thân làm một nhân viên ưu tú của cửa hàng, thế mà còn nhìn không ra đứng trước mặt mình là ba tên quỷ nghèo?

"Phu nhân tôn quý, mời ngài xem chiếc vương miện công chúa này." Nhân viên cửa hàng có bộ râu trắng mở rương ra, một chiếc vương miện xinh xắn tinh xảo gắn đầy đá quý đang nằm yên trên một tấm lụa đen.

Haiyin vốn dĩ chỉ nghĩ liếc mắt một cái, đáng tiếc nàng đánh giá mình quá cao. Ánh mắt nàng vừa dừng lại trên chiếc vương miện này liền không thể rời đi.

Merlin cầm vương miện đội lên đầu Haiyin: "Ngẩng mặt lên cho mẫu thân xem."

Haiyin nghe lời ngẩng đầu lên, nhìn về phía mẫu thân của nàng.

"Cũng không tệ lắm." Ngón tay trắng nõn của Merlin xoa xoa viên đá quý to chừng móng tay được khảm nạm tại vị trí trung tâm vương miện, trong mắt lộ vẻ tiếc nuối: "Chỉ tiếc màu sắc của viên bảo thạch này không phải màu đỏ." Haiyin của nàng sinh ra đã có mái tóc màu đen, màu đỏ mới thực sự tôn lên vẻ đẹp của con gái nàng.

Xi…

Lời này vừa ra, trong cửa hàng liên tục vang lên tiếng hít không khí, vài ba người không để lại dấu vết, vụиɠ ŧяộʍ đánh giá ba người Haiyin, ý định suy đoán thân phận của các nàng. Nhân viên râu trắng của cửa hàng cũng ngơ ngác, tại vương quốc Andre, màu đỏ đại biểu cho sự tôn quý, bình thường chỉ có Andro trời sinh mới có thể sử dụng, nhưng ba vị này từ màu sắc đôi mắt cũng có thể biết được không phải là Andro trời sinh.

Dù Haiyin không biết mẫu thân mình đang âm thầm tính toán điều gì, nhưng gần như xác định mẫu thân không có ý định trả tiền. Nàng giơ tay muốn gỡ chiếc vương miện trên đầu xuống trả cho nhân viên râu trắng, nhưng lại bị mẫu thân nàng ngăn cản: "Đội đi, ngươi ra ngoài cửa hàng chờ chúng ta một chút."

Đây là muốn đẩy nàng ra?

Lòng Haiyin lập tức lành lạnh, nhìn lướt qua di mẫu còn đang ngắm nhìn chiếc nhẫn nối vòng tay, lại ngửa đầu đánh giá thần sắc của mẫu thân, cắn răng một cái, móc ra hai đồng vàng mà phụ thân đưa cho nàng, nhét vào trong tay mẫu thân: "Ta ở ngoài cửa chờ các ngươi, các ngươi nhanh lên một chút."

Merlin vuốt ve túi nhỏ trong tay, vui vẻ: "Đi thôi."

Haiyin cẩn thận từng bước đi ra ngoài, chỉ mong đừng đánh nhau. Nàng đứng ngoài cửa nghiêng đầu nhìn vào bên trong, chỉ thấy mẫu thân nàng không biết nói cái gì với nhân viên râu trắng, vị nhân viên râu trắng kia rõ ràng sững sờ. Hai mắt Haiyin nhìn hắn chằm chằm, đang định cẩn thận đánh giá, chợt mũi nàng nhẹ nhàng nhúc nhích, một cỗ hơi thở xa lạ đột nhiên ập tới.

A… Thật đúng là chuyện xui xẻo gì đều bị nàng gặp được. Gáy nàng bị một bàn tay lạnh buốt túm lấy, cảnh tượng trước mắt xoay vòng, vài giây sau, nàng đã bị mang ra ngoài thành Anasta.

Nhưng cho dù gặp phải tình huống này, hai tay mũm mĩm của Haiyin vẫn vô ý thức ôm đầu, sợ làm rơi chiếc vương miện quý giá đang đội trên đầu mình kia. Cỏ dại cào qua mặt nàng, vết cắt khiến nàng đau nhức. Lại trôi qua chừng hai phút, Haiyin rốt cục nhịn không được lên tiếng: "Vị hảo hán này, ngươi có thể dừng lại nghỉ ngơi một chút hay không, nếu còn tiếp tục chạy, ta cũng không tìm được đường về."

Vừa mới nói xong, người kia đột nhiên dừng chân, hai tiếng cười lạnh tại nơi núi non hoang dã này vang lên: "Ha ha, vật nhỏ còn muốn quay về sao." Giơ khối thịt trong tay lên cao, đôi môi đỏ tươi chậm rãi lại gần, hít hà thật sâu một hơi hương vị tươi non này, dịu dàng nói: "Đừng sợ, tỷ tỷ đem ngươi chuyển hóa thành Andro tôn quý có được không?"

"Đêm hôm khuya khoắt, nói chuyện hoang đường gì đâu?" Giờ phút này Haiyin hơi căng thẳng: "Ngươi thân làm một Andro bị chuyển hóa còn muốn chuyển hóa ta, nằm mơ sao?" Cảm giác được hơi thở kia lại áp sát vào người mình, nàng không khỏi nín thở.

Trên gương mặt tái nhợt lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được dần dần hiện lên từng cái gân xanh, huyết sắc nhuộm dần tròng mắt xanh lam. Cô gái này hé miệng, răng nanh hai bên đâm thủng cánh môi, hai mắt đáng sợ chăm chú nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn của bé gái trong tay, há miệng ra cúi đầu muốn cắn xuống.

Tại giây phút răng nanh bén nhọn chạm vào da thịt của mình, đôi mắt xám bạc của Haiyin bỗng sáng lên, đem hai cây ngân châm xuyên vào trong thân thể cô gái. Ngay sau đó là một tiếng kêu chói tai thảm thiết. Tay phải nàng vung lên, đem cô gái đánh bay ra ngoài.

Đạt được tự do, Haiyin nhanh chóng lấy ra một cái khăn tay, khẽ lau cổ mình. Tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai không dứt, Andro kia còn đang lăn lộn trên mặt đất. Mũi khẽ động, có mùi gì đó, ánh mắt nhẹ nhàng nhúc nhích, nàng nghĩ tới một khả năng, lập tức cất khăn, lại gần con ma cà rồng kia.

Không nhìn không biết, vừa thấy nàng liền bị dọa kêu to một tiếng, ôi mẹ ơi, ai nói ma cà rồng đều xinh đẹp? Nhìn một cái, con ma cà rồng trước mắt này thật sự không khác gì con quỷ, trái tim đang bốc khói, thân thể đang nhanh chóng khô héo, mới qua vài giây mà khuôn mặt đã lấp ló xương sọ. Chẳng lẽ bạc đối với ma cà rồng thật sự có lực sát thương?

"A… Tha mạng…" Con ma cà rồng này cuồng loạn xé rách bản thân, cơ thể vẫn đang khô héo, hai chân cuộn lại đạp loạn, đồng thời phát ra tiêng thét thống khổ: "A… Rống…"

Ngay lúc Haiyin do dự có nên đem ngân châm lấy ra hay không, xung quanh bỗng hiện lên sương trắng. Lòng nàng run lên, ngân châm trong tay nhanh chóng chớp lên ánh sáng lạnh lẽo, hai mắt chuyển động, chợt cố định tại một nơi. Sau đó nàng chậm rãi quay đầu nhìn về bên phải, một người đàn ông trông cực kỳ giống bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích đang đi về phía nàng, hai mắt đỏ tươi trong đêm tối trở nên càng rực rỡ.

"Bá tước Alexander Sterling?" Haiyin không dám xác định có phải là người trước mặt này, nhưng màu mắt của hắn không lừa được người khác.

"Thật vui vì ngươi biết ta." Người đàn ông đi đến bên cạnh Andro đã biến dạng không còn hình người kia, ngồi xuống nhìn về phía Haiyin: "Có thể đem đồ vật trong cơ thể nàng lấy ra sao?"

Khá là lịch sự, Haiyin hít một hơi, thu lại ngân châm trong tay: "Nàng do ngươi chuyển hóa?" Điều này thực ra cũng không cần đoán, nếu không phải thì hắn cũng không xuất hiện ở đây.

"Ta cũng không trêu chọc nàng, là nàng muốn hút máu của ta, ta đã nhắc nhở nàng, nhưng nàng căn bản không nghe."

Người đàn ông nhìn bé gái cách mình không xa kia, hỏi: "Ngươi nhắc nàng điều gì?" Cô gái này đúng là do hắn chuyển hóa, nhưng mà hắn không nghĩ tới nàng ta lại thèm khát như thế, mới chuyển hóa thành công đã không nhịn được chạy ra ngoài kiếm ăn, chỉ là quá xui xẻo.

"Kêu nàng đừng chạy lung tung." Haiyin bóp bóp eo nhỏ của mình, nâng cao bụng: "Ta còn phải quay về, đây không phải đang nói cho nàng biết, ta không phải đứa trẻ bình thường sao?" Liếc mắt nhìn lướt qua cô gái vẫn còn đang giãy dụa kia, nàng hơi khó xử.

"Nàng ta xác thực rất ngu ngốc." Người đàn ông nhìn Haiyin chăm chú: "Ngươi tên là gì?"

Hỏi xong còn bổ sung một câu: "Ta không thù dai, huống chi vì người này cũng không đáng."

Haiyin chần chờ một chút, nhưng vẫn nói cho hắn biết: "Haiyin Desi."

Nghe được dòng họ, người đàn ông rõ ràng hơi ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh lại cười, sau đó lấy ra một tấm thẻ ngọc lưu ly màu đỏ: "Giúp nàng lấy đồ vật trong cơ thể ra, ngươi cầm tấm thẻ này đến ngân hàng Moslin, bọn họ sẽ thanh toán thù lao cho ngươi."

Cái này có ý tứ gì?

Haiyin không hiểu ý: "Ngươi muốn đưa tiền cho ta?"

"Không phải phù thủy hắc ám Desi các ngươi đều lấy tiền làm việc sao?" Người đàn ông hiện tại cũng biết được, vừa nãy ngân châm mà bé gái kẹp trong tay hẳn là một loại vũ khí hắc ám. Cúi mắt xuống nhìn cô gái sắp mất mạng kia, lông mày âm thầm chau lại, chỉ là thứ vũ khí hắc ám này cũng quá lợi hại.

Haiyin choáng váng, tình huống này là nàng kiếm được tiền? Bên ngoài, gia tộc Desi thực sự rất nổi tiếng nha!