Edit: Đào Không Chín
"Bí mật?" Đôi môi cô gái tóc trắng khẽ run lên, thì thầm nói nhỏ: "Làm sao có thể còn có bí mật?"
Gia tộc bọn họ chờ đợi ngày này đã gần vạn năm, rõ ràng mọi thứ đều thuận lợi như vậy, vì sao lại thua tại một bước cuối cùng?
"Đã thất bại, vậy lại rối rắm như thế nào cũng chỉ là phí công vô ích." Phù thủy già vuốt ve hai gò má không có một chút đàn hồi nào của mình, mắt lộ ra ghét bỏ, thả tay xuống ra lệnh với cô gái tóc trắng: "Trước hết ngươi mang mười thằng trai trẻ La Tông đến cho ta, ta cần hồi phục."
"Vâng."
Hai con ngựa già chạy nhanh trên đường nhỏ bằng phẳng. Dưới ánh trăng, con đường phía trước bóng cây rậm rạp. Hình ảnh tòa thành đã lấp ló xuất hiện tại chân trời phương đông, nơi đó chính là thành Anasta.
Trong xe, Haiyin quan sát quạ đen một lúc lâu. Sau khi xác định nó hết thảy bình thường mới thở dài nhẹ nhõm, đẩy cửa sổ toa xe ra, đem cánh tay gác lên bệ cửa sổ, ánh mắt đảo qua bốn phía: "Tối nay bình tĩnh như vậy, khẳng định có liên quan tới thành Anasta."
"Phủ thành chủ thành Anasta muốn tổ chức yến hội đón khách liên tục ba ngày." Merlin cười khẽ: "Andro ở gần đây tất nhiên muốn đi chúc mừng." Chỉ là như vậy chỉ làm khổ những người La Tông sinh hoạt tại thành Anasta kia.
"Lát nữa vào thành, chúng ta có thể xuống xe dạo chơi."
"Vâng."
Haiyin có chút chờ mong. Thành thị nơi này cùng kiếp trước không giống. Thành thị ở thế giới này thuộc về ban đêm là đẹp nhất, đáng tiếc đối với người bình thường mà nói, ban đêm lại là thời gian cực kỳ nguy hiểm. Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, nàng đã lớn như vậy còn chưa từng thấy ma cà rồng ăn như thế nào, đương nhiên đây cũng là do nàng cực ít ra ngoài rừng rậm West Sea.
Đinh linh linh… Đinh linh linh…
Trong bóng đêm tĩnh mịch đột nhiên loáng thoáng truyền đến tiếng chuông, Haiyin ngửa đầu nhìn về nơi thanh âm phát ra. Chỉ thấy vài chấm sáng nhỏ bé đang nhanh chóng tới gần, rất nhanh nàng liền thấy rõ đây là cái gì.
Bốn con hươu sao tản ra ánh sáng trắng lấp lánh kéo một cỗ xe bạc cực kỳ tinh xảo đang chạy nhanh như sao băng, từ trên đầu các nàng gào thét mà qua, phóng khoáng phiêu dật chạy hướng thành Anasta.
Haiyin chớp hai mắt, nhìn vết xe lấp lánh còn chưa kịp tan biến sau khi xe hươu chạy qua, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Nếu nàng đoán không nhầm, vừa mới đi qua hẳn là xe của vị phù thủy quang minh nào đó, nhìn khí thế kia liền biết giàu có cỡ nào.
Hít hít mũi, Haiyin không che giấu hâm mộ nói: "Phù thủy mở y quán quả nhiên rất nhiều tiền." Giấc mộng của nàng không thể vứt đi.
"Phốc…" Nguyên bản tâm tình không quá tốt đẹp, Xiya nghe nói như thế lập tức liền cười.
Nhưng tâm tình Merlin không tốt như vậy, trầm mặt, trong mắt thần sắc không rõ.
Nhắc đến phù thủy quang minh, Haiyin liền nhớ lại một chuyện. Nàng đem cửa xe đóng lại, sau đó xoay người nhìn về phía mẫu thân mình: "Lần này chúng ta tới thành Anasta có thể gặp phải Poi hay không?"
Năm đó mẫu thân của nàng đoạt phụ thân nàng từ trong tay Poi, Poi đã thề không đội trời chung với mẫu thân nàng.
"Gặp gỡ thì thế nào?" Merlin cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ ta thân là phù thủy nhà Desi còn sợ nàng sao…"
"Merlin…" Một giọng nữ ôn hòa đột nhiên xuất hiện, hai con ngựa già bị cản đường không thể không ngừng lại.
Đôi mắt nâu của Merlin Desi run lên, đôi môi đỏ tươi hơi nhếch lên: "Poi?" Là nàng ta, mặc dù nhiều năm chưa gặp, nhưng giọng nói tỉnh táo này nàng sẽ không nhận lầm.
"Con gái của ngươi trưởng thành." Một đôi giày ngọc tỏa ra ánh sáng xanh nhạt dẫm trên cỏ dại đi tới. Người phụ nữ khoác một chiếc áo choàng trắng lớn, trên đầu quấn lụa trắng, vẻn vẹn chỉ lộ ra một đôi mắt màu nâu nhạt. Nàng đến gần toa xe, đáy mắt do dự, nhưng sau khi do dự qua đi cũng chỉ còn lại quyết tâm: "Ta đợi ngươi ở đây một tháng."
Merlin đẩy Haiyin về phía Xiya: "Bảo vệ nàng."
Sau đó người liền biến mất ở trong toa xe, chớp mắt xuất hiện tại trước mặt người phụ nữ áo choàng trắng. Mũ tím theo gió hơi hơi bay lên, tay phải trống rỗng nắm lại, một cây pháp trượng ngọc tím dài chừng một mét xuất hiện trong tay.
Có điều nàng vừa định ra tay liền phát hiện hơi thở của đối phương không đúng, không khỏi nhấc mắt nhìn kỹ, ánh mắt dừng lại trên bụng người phụ nữ, lập tức tức giận cực kì: "Ngươi đến đây tìm lấy cái chết?"
Người phụ nữ cười nhạo, đôi mắt nâu nhạt hiện đầy nước mắt, nhưng nàng lại quật cường không để nước mắt lăn xuống: "Nếu ngươi lại không ra rừng rậm West Sea, thì ta thật sự cách cái chết không xa."
Nàng cùng Merlin sinh cùng một năm, bởi vì gia tộc, thiên phú,… từ nhỏ liền thường bị người khác lấy ra so sánh. Các nàng đều là người kiêu ngạo, không ai phục ai, cho nên mỗi lần gặp mặt đều phải ác chiến một phen. Mười tám năm trước, Merlin đoạt đi một nam đầy tớ người La Tông mà nàng để ý, điều này khiến nàng mất hết mặt mũi. Theo lý thuyết các nàng sớm nên thành kẻ thù không chết không dừng, nhưng khi nàng đi đến tình cảnh ngày hôm nay, người có thể tín nhiệm cũng chỉ còn lại nàng ấy.
"Một vạn đồng vàng…" Cánh tay thon dài của nàng run rẩy vỗ nhẹ bụng của mình: "Ta muốn ngươi giúp ta… Gϊếŧ hắn."
Merlin nghe vậy không nhịn được mở to hai mắt, kinh ngạc hồi lâu mới ra tiếng trách mắng: "Ngươi điên rồi?"
"Không phải, ta không điên…" Tay phải Poi hướng ra ngoài vung lên, một vòng hào quang bao vây nàng và Merlin lại, tay trái nàng ôm chặt bụng của mình, phép thuật quang minh không ngừng tuôn vào trong bụng, lảo đảo bước về phía trước một bước: "Merlin, ngươi biết không, ta đợi đứa bé này quá lâu rồi."
"Đứa bé này còn sống." Merlin gấp gáp nhìn chằm chằm người phụ nữ, nếu không phải đánh nhau nhiều năm, nàng cũng hoài nghi người trước mặt không phải Poi. Bởi vì Poi quá kiêu ngạo, nàng ấy tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước nàng.
Một giọt nước mắt lăn xuống hốc mắt, Poi buồn bã cười một tiếng: "Ngươi cảm nhận một chút, trong bụng ta là một vẫn là hai đứa?" Tiếng nói chấm dứt, nước mắt trào lên mà ra.
Merlin kinh hãi, nàng giống như hiểu được: "Ngươi… Ngươi…"
"Phải." Poi không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là như vậy: "Là trẻ song sinh, vốn dĩ ta còn ôm một tia hy vọng, ngày ngày cầu nguyện thần Apollo, mời hắn giúp ta bình an sinh ra hai đứa bé này, ta không cầu thiên phú của bọn họ tốt đến mức nào, chỉ cầu bọn họ không cần cắn nuốt lẫn nhau, nhưng… Nhưng sau khi ta mang thai ba tháng, mạch đập của một đứa bé khác càng ngày càng yếu."
Nghe thế, Merlin nắm lấy tay trái của Poi, quả nhiên chỉ thừa lại một mạch đập: "Ngươi gϊếŧ hắn, lão phù thủy Eyre sẽ không tha cho ngươi."
"Khi nào thì phù thủy Desi có tiền lại không muốn kiếm rồi?" Poi trở tay nắm chặt tay Merlin: "Ta thử qua, phép thuật quang minh không gϊếŧ được hắn, nghĩ đến có thể gϊếŧ hắn cũng chỉ có con dao găm thánh hắc linh kia của thủy tổ phù thủy West Sea." Nàng rất đau khổ, nhưng lại biết khối thịt trong bụng này không thể lưu: "Merlin, ngẫm lại con gái của ngươi, ngẫm lại tổ tông West Sea Desi của gia tộc ngươi, giúp ta một chút."
"Nàng không thể giúp ngươi." Xiya mang theo Haiyin ra xe ngựa, lách mình đến trước người Merlin, ngăn cách giữa hai người: "Ngươi khiến nàng ngẫm lại tổ tông nhà Desi chúng ta, vậy thì phải biết một khi nàng giúp ngươi, liền rất có khả năng sẽ nhận nguyền rủa thánh linh của trẻ song sinh, năm đó thủy tổ West Sea cũng không chịu nổi nguyền rủa, ngươi dựa vào cái gì cho rằng tỷ tỷ của ta có thể chịu được?"
Haiyin buông tay di mẫu ra, tiến đến bên người mẫu thân nàng, ôm chặt eo của mẫu thân, nhìn về phía Poi: "Ngươi đã không gϊếŧ được hắn, vậy thì giao mệnh cho trời, đem hắn sinh ra, ta còn nhỏ không thể không có mẫu thân."
Ánh mắt Poi lướt qua người Haiyin, lại nhìn về phía Merlin. Merlin nắm chặt bàn tay bé nhỏ của con gái, thở dài mộ hơi, lắc đầu: "Đã không kịp, Eyre tìm tới."
Còn chưa dứt lời, chân trời liền truyền đến tiếng chuông vang đinh linh linh, ngay sau đó sáu con hươu hùng tráng đạp phá không trung mà đến. Một bà lão thân mặc áo choàng hoàng kim đứng trên kệ xe vàng bốn bánh, thanh âm già nua vang vọng bầu trời đêm: "Poi, cùng ta trở về."
Hai chân Poi mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, sau đó oán hận nhìn về phía Merlin gào thét: "Ngươi sẽ hối hận."
"Có lẽ đi." Merlin liếc nhìn phù thủy già kể từ khi đến không thèm nhìn qua các nàng kia, rồi mang theo Haiyin và Xiya lên xe ngựa, không quan tâm tới Poi. Có một số việc không phải các nàng có thể quản.
"Ngươi không thể đi." Poi muốn đứng lên đuổi theo, đáng tiếc lại không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe ngựa kia chậm rãi rời đi, tuyệt vọng xâm nhập toàn thân, cuối cùng tùy tiện cười lớn: "Ha ha… Ngươi sẽ hối hận… Ha ha…"
Bên trong xe ngựa một mảnh yên lặng, Xiya khoanh tay dựa vào thành xe, vẫn đang tức giận. Merlin cũng không để ý tới nàng, ôm Haiyin ngơ ngác. Tất cả tâm tư của Haiyin thì lại đặt vào chuyện vừa xảy ra: "Mẫu thân, có phải phù thủy song sinh thật sự rất lợi hại không?"
Không đợi Merlin lên tiếng, Xiya liền bật dậy, nghiêm nghị chất vấn tỷ tỷ nàng: "Lúc nãy nếu ta không ngăn cản, có phải ngươi liền chuẩn bị đáp ứng nàng hay không, ngươi đã quên thủy tổ West Sea chết thế nào sao, hay là ngươi cảm thấy ngươi gϊếŧ phù thủy song sinh, lão quỷ của gia tộc Larisa này sẽ bỏ qua cho ngươi?"
Merlin buồn bã thở dài một hơi, lắc đầu: "Ta chưa từng nghĩ đến chuyện đáp ứng nàng…" Giơ tay nhẹ nàng vuốt ve khuôn mặt non mềm của con gái đang nằm trong ngực mình: "Phù thủy song sinh vốn là gia tộc Larisa tự cầu tới, chỉ là gia tộc Larisa khó được còn có một người tỉnh táo." Cũng không uổng nàng cùng Poi tranh đấu nhiều năm như vậy.
"Phù thủy song sinh?" Haiyin ngửa đầu nhìn về phía mẫu thân của nàng, một mặt tò mò.
Merlin cười khẽ, cúi đầu hôn trán của nàng: "Phù thủy song sinh, vốn là song sinh lại chỉ một người sống sót, một người sống sót này cũng không phải do một cái người khác chết rồi, mà là do bên trong cặp song sinh đứa trẻ khỏe mạnh hơn sẽ cắn nuốt anh chị em tương đối yếu ớt của mình để tăng cường thiên phú của bản thân."
"Một cộng một bằng hai." Haiyin hơi hiểu: "Phù thủy song sinh sở dĩ cường đại, là vì bọn họ đem thiên phú của hai người cho hết một người."
Đây là thế giới gì a! Trẻ song sinh còn không có ý thức, nhưng lại biết tranh đoạt.
"Cách đây rất lâu, cũng không tồn tại phù thủy song sinh." Xiya đã bình tĩnh lại, ánh mắt trở nên u ám: "Xuất hiện tình huống như vậy, Poi muốn trách cũng chỉ có thể trách tổ tông nhà bọn họ, vì cái gọi là cường đại vậy mà dùng phép thuật đem trẻ song sinh dung hợp."
"Cường đại là đạt được." Merlin khẽ nhắm mắt: "Nhưng song hành là tội ác, thủy tổ song sinh của gia tộc phù thủy Larisa trời sinh có hai hồn, một thiện một ác, hồn "thiện" tuy làm hồn chính nhưng lại bởi vì cắn nuốt huynh đệ của mình mà áy náy, thường thường cho hồn "ác" làm chủ thể xác, hậu quả chính là gϊếŧ chóc tùy ý."
Nếu chỉ là gϊếŧ chóc, phù thủy song sinh cũng không khiến người khác e ngại như vậy, hắn còn tự sáng tạo ra một cái phép thuật tà ác —— hình chiếu linh hồn.
Phép thuật này đem ý niệm của mình ám chỉ vào linh hồn người khác, tiến tới đạt được quyền điều khiển người đó. Cũng chính vì điểm này, tổ tông nhà Desi mới ra tay gϊếŧ hắn. Nhưng ai mà ngờ, thủy tổ phù thủy West Sea mới chỉ loại bỏ được một linh hồn của phù thủy song sinh, liền trúng phải nguyền rủa thánh linh, cuối cùng chỉ có thể dùng hết hơi tàn tạo ra một phép thuật đem một linh hồn khác phong ấn.
"Nguyền rủa…" Xiya nắm chặt hai tay, đáy mắt oán hận ngưng kết: "Thủy tổ West Sea trúng phải cái nguyền rủa kia vẫn luôn là bí mật, tất cả mọi người nói đó là do thủy tổ phù thủy song sinh nguyền rủa, nhưng có ai dám khẳng định đấy nhất định là do hồn ác nguyền?"
"Nguyền rủa thánh linh của song sinh là chuyện gì xảy ra, cuối cùng sẽ có một ngày biết rõ." Merlin ôm chặt con gái: "Gia tộc Larisa đã lần nữa xuất hiện phù thủy song sinh, vậy chúng ta liền mỏi mắt mong chờ đi."
Trong quyển sổ tay của thủy tổ West Sea có ghi chép, thể xác phù thủy song sinh vẫn là bình chứa tốt nhất của linh hồn. Hôm nay Poi tìm đến nàng, mở miệng khiến nàng gϊếŧ bào thai trong bụng, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới nhờ thủy tổ phù thủy quang minh trong gia tộc loại bỏ linh hồn, điểm này khiến nàng nảy sinh nghi ngờ. Dù sao, thủy tổ phù thủy song sinh năm đó còn có một hồn đang bị phong ấn.