Chương 23

Trường Tuế ngẩn người, nhìn hắn ta: “Sao anh lại mặc như vậy?”

Trước kia quỷ sai địa phủ đều mặc áo choàng đen, đột nhiên mặc thành như vậy, Trường Tuế suýt chút nữa không nhận ra.

Mái tóc dài của hắn ta cũng được cắt ngắn, trong rất gọn gang, trước ngực còn đeo một tấm bảng, trên đó có viết một dãy số.

Người đàn ông mặc tây trang đen không biểu cảm nói: “Cải cách hình tượng địa phủ.” Nói xong, lấy ra một quyển sổ ghi chú màu đen, bộ dạng không muốn nói nhiều với Trường Tuế, khuôn mặt lạnh lùng theo kiểu làm việc công xử theo phép công.

Đối chiếu sinh thần bát tự xong, người đàn ông mặc tây trang đen khép quyển sổ ghi chú màu đen lại: “Tôi dẫn họ đi.”

“Từ từ đã.” Trường Tuế cười tủm tỉm nói: “Xem tôi đã giúp anh hoàn thành công việc, anh cũng giúp tôi một chuyện nhé.”

Người đàn ông liếc nhìn cô một cái: “Nói.”

Trường Tuế nói: “Chờ khi tới địa phủ, anh giúp tôi sắp xếp để mẹ con Lâm Ngọc Nhu gặp mặt cha Lâm Ngọc Nhu một lần.”

Người đàn ông nhíu mày: “Cha của cô ta đã chết mấy chục năm, đã sớm luân hồi chuyển thế.”

Khuôn mặt Lâm Ngọc Nhu lập tức lộ vẻ thất vọng.

Trường Tuế nhếch khóe miệng: “Anh đừng lừa gạt tôi, bây giờ đầu thai ở địa phủ đều phải xếp hàng rút thăm, nếu muốn luân hồi chuyển thế, làm gì có nhanh như vậy?”

Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên: “Chờ tôi quay về địa phủ kiểm tra hồ sơ, nếu không có, tôi sẽ sắp xếp.”

Trường Tuế nhìn Lâm Ngọc Nhu: “Cô yên tâm, hắn ta thoạt nhìn không giống người tốt, nhưng của thật người cũng không tệ lắm.”

Lâm Ngọc Nhu hơi xấu hổ cười cười.

Người đàn ông: “…”

“Đi thôi.” Hắn ta nói với hai mẹ con.

Lâm Ngọc Nhu cười cảm kích, dịu dàng nói: “Cảm ơn cô.”

Khóe miệng Trường Tuế hơi cong lên.

Cô bé năm tay mẹ, vẫy tay cười với cô: “Chị, tạm biệt!”

Trường Tuế mỉm cười nói: “Tạm biệt.”

Người đàn ông nhìn cô thêm một cái, sau đó biến mất trong không khí cùng với hai mẹ con.

Những đốm sáng nhỏ đó cũng dần dần biến mất.

Ngọn lửa trong lư hương cuối cùng cũng tắt.

Hương cũng đã cháy tàn.

Biệt thự trở lại yên tĩnh.



Trường Tuế xách theo ba lô đi từ trong sân ra ngoài, phát hiện Tần Nhất Xuyên cũng đang ở đó.

Tần Nhất Xuyên vừa thấy Trường Tuế, lập tức đứng thẳng, theo bản năng nhìn cổ cô, phát hiện cô dùng khăn lụa che đi.

Mập Mạp chạy lại nhận ba lô trong tay cô, sau đó hỏi: “Thế nào rồi?”

Trường Tuế nói: “Đều đã giải quyết rồi.”

Tần Nhất Xuyên thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Cùng nhau đi ăn cơm tối nhé.” Cậu ta nhìn Trường Tuế, trong đôi mắt đen hiện lên sự chờ mong không giấu giếm và sợ bị từ chối: “Tôi mời khách.”

Trường Tuế nghĩ đến những lời hôm qua Mập Mạp nói trên xe, cảm thấy cũng có lý, vì thế gật đầu: “Đi thôi.”

Tần Nhất Xuyên không nghĩ đến Tần Nhất Xuyên đồng ý nhanh như vậy, tất nhiên có cảm giác được yêu thương mà lo sợ, khi lái xe, tâm trạng hơi vui vẻ.

Mập Mạp ở trên xe cũng luôn khen Trường Tuế đã thông suốt.



Khi ăn cơm chính là Mập Mạp và Tần Nhất Xuyên nói chuyện.

Trường Tuế chỉ vùi đầu ăn cơm, nhìn rất yên tĩnh.

Tần Nhất Xuyên thỉnh thoảng liếc nhìn cô mấy lần, muốn nói chuyện với cô, lại sợ bị cô dùng ngữ khí lạnh nhạt đó trả về.

Cuộc sống trước đây của Tần Nhất Xuyên, quả thật là chưa từng gặp qua tình huống này.

Có Mập Mạp ở đây, khung cảnh sẽ không quá yên tĩnh.

Trò chuyện trò chuyện.

Mập Mạp chuyển xưng hô từ “Nhất Xuyên” thành một từ “Tiểu Xuyên.”

Tần Nhất Xuyên cũng đồng ý yêu cầu của Mập Mạp bắt đầu gọi anh là anh béo.

Tần Nhất Xuyên giống như lơ đàng, quả thật ấp ủ thật lâu mới hỏi Trường Tuế: “Sao cô không ăn tôm? Không thích ăn sao?”

Những cô gái mà cậu ta quen biết đều thích ăn tôm, biết cô ăn nhiều, hắn đặc biệt gọi một cân rưỡi tôm, nhưng cô không hề động vào một con.

Mập Mạp nói: “Sao mà cô ấy không thích ăn chứ, là lười bóc vỏ mà thôi.”

Tần Nhất Xuyên ồ một tiếng, sau đó bắt đầu im lặng bóc vỏ tôm, tôm đã bóc vỏ được cho vào một cái bát sạch, cậu ta vừa bóc vỏ vừa trò chuyện, trong chốc lát đã bóc được nửa bát, sau đó đẩy bát qua cho Trường Tuế.

Trường Tuế nhìn nửa bát tôm đã được bóc vỏ kia, ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Mập Mạp cũng ngẩn người, biểu cảm lập tức hơi vi diệu,

Tần Nhất Xuyên xấu hổ giải thích nói: “Mẹ tôi cũng không thích bóc vỏ tôm, tôi ở nhà thường xuyên bóc cho bà, bây giờ nhìn thấy tôm không nhịn được muốn bóc, tiện tay bóc một ít.”

Trường Tuế nói: “Cảm ơn.” Sau đó cầm chén qua ăn ngon lành.

Tần Nhất Xuyên thấy cô ăn tôm mà mình bóc vỏ, có loại cảm giác thỏa mãn, khóe miệng không khống chế được cong lên: “Không cần khách sáo.”

Bữa cơm này cũng được tính là vui vẻ.

Tần Nhất Xuyên nói mời khách, Mập Mạp cũng không tranh trả tiền với cậu ta.

Đi đến cửa, Mập Mạp đột nhiên nói muốn đi nhà vệ sinh, rồi quay người rời đi.

Trong đại sảnh chỉ còn lại Tần Nhất Xuyên và Trường Tuế.

Tần Nhất Xuyên nhỏ giọng nói: “Tôi xin lỗi.”