Bàn Tử nói đến miệng đắng lưỡi khô, lại hỏi tiếp: “Vậy còn Hạ Luật? Chắc là cô cũng biết Hạ Luật phải không? Cậu ta chính là diễn viên đảm nhận vai nam chính trong bộ phim này.”
Trường Tuế nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Bàn Tử: “…Quên đi, sau này lại nói cho cô biết vậy.”
……
Bàn Tử dẫn theo Trường Tuế đến trước quầy lễ tân ghi danh, sau đó được mời vào trong.
Họ được đưa đến phòng trà.
Bàn Tử vừa định đưa tay gõ cửa thì cửa đã bị mở ra từ bên trong.
Một thân ảnh cao gầy mặc áo khoác màu đen, đội mũ lưỡi trai màu đen từ bên trong bước ra.
Trường Tuế vừa ngẩng đầu lên, liền cùng với người từ bên trong đi ra đối mặt.
Phía dưới vành mũ, chính là một đôi mắt hình dạng rất đẹp. Hàng mi dày rậm rủ xuống, chỉ mới liếc mắt nhìn vào, liền cảm thấy rất sâu, sâu thẳm mà không có gợn sóng, chỉ có một mảnh tĩnh mịch lạnh như băng, ngay cả ánh mắt cũng thật lạnh.
Chỉ là một cái liếc mắt nhàn nhạt như vậy rồi anh ta liền chuyển ánh mắt đi, mặt không một chút thay đổi lướt qua bên cạnh Trường Tuế.
Trường Tuế ngửi thấy mùi trên người anh ta, mát lạnh, sạch sẽ, rất dễ chịu, giống như tuyết.
Sau đó, cô liền nghe thấy âm thanh có vẻ kinh ngạc của Bàn Tử:
“Hình như đó là Hạ Luật.”
Trong phòng có một người đàn ông bước ra, ông ta nhìn thấy Bàn Tử và Trường Tuế liền hỏi: “Thử vai phải không?”
Bàn Tử nhìn thấy người đàn ông này liền giật mình, lập tức kéo Trường Tuế từ phía sau đẩy về phía trước, trên mặt anh nở một nụ cười: “Nhà sản xuất Chu, xin chào ngài, tôi là Hoàng Chính, là người đại điện của công ty giải trí Nhạc Văn. Còn đây là Trường Tuế, hôm nay cô ấy đến đây để thử vai.”
“Cô chính là Trường Tuế kia phải không?” Nhà sản xuất họ Chu lập tức lộ ra vẻ buồn cười, hiển nhiên trước đây đã từng nghe về cái tên Trường Tuế này rồi. Ông ta không khỏi nhìn Trường Tuế thêm một chút rồi mới quay đầu nói với người bên trong: “Đạo diễn Tần, cô Trường Tuế đến rồi.” Nói xong ông ta quay đầu lại mời họ vào bên trong: “Hai người vào đi.”
Bàn Tử vội vàng dẫn Trường Tuế đi vào phòng, chào hỏi vị Tần Diệu Văn đang ngồi ở trên ghế sô pha rồi lại nhìn người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh Tần Diệu Văn, lập tức anh lại giật mình, chào hỏi người đó một cách kính trọng: “Xin chào thầy Triệu.”
Người ngồi ở bên cạnh Tần Diệu Văn chính là Triệu Thần An. Anh xuất thân là diễn viên đã từng đạt được mấy danh hiệu. Hai năm nay anh ta không hề nhận đóng bộ phim nào, hiện nay đang chuẩn bị chuyển sang làm đạo diễn. Lần này nghe nói là Tần Diệu Văn tự mình mời đến hỗ trợ diễn trong bộ phim này.
Anh ta năm nay ba mươi ba tuổi, anh có một khuôn mặt anh tuấn thâm thúy như điêu khắc khiến mấy nữ minh tinh đều phải nhớ thương cùng khí chất trầm ổn nội liễm của người đàn ông thành thục, nhưng đồng thời lại tản ra một cảm giác lãnh đạm cự tuyệt người ta tránh xa ngàn dặm.
Đối với phụ nữ cho dù ở độ tuổi nào đều có một sức hấp dẫn chết người không thể cưỡng lại.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, cổ áo mở rộng tùy ý, ánh mắt tản mạn nhìn lướt qua Trường Tuế, hơi gật đầu xem như chào hỏi.
Tuy rằng tuổi của anh ta cũng không lớn nhưng bởi vì có thành tích ở trong tay, hơn nữa cha của anh ta là họa sỹ lớn Triệu Vân Xuyên tiếng tăm lừng lẫy. Gia đình nhà họ Triệu ở thành phố Bắc cũng là một gia đình hào môn danh xứng với thực. Anh ta vừa có bối cảnh vừa có thực lực nên địa vị ở trong giới rất cao, người trong giới đều tôn xưng anh ta là thầy Triệu.
Tần Diệu Văn đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh anh ta. Ông ta châm trà liền ngẩng đầu nhìn Trường Tuế rồi bảo hai người ngồi xuống.
Bàn Tử vội vàng ngồi xuống nhưng Trường Tuế lại không ngồi, cô từ lúc vừa mới vào cửa đã nhìn chằm chằm Tần Diệu Văn.