Khóe miệng của Trường Tuế nhếch lên: “Đúng vậy.”
Trần Phi Duyệt dường như cảm nhận được sự không vui của Triệu Thần An liền ngồi thẳng người lại.
Đôi mắt sâu thẳm của Triệu Thần An lại nhìn cô: “Vừa rồi cô nói cái gì?”
Trường Tuế chớp mắt: “Sư phụ tôi là Khương Tô, bà ấy nói bà là bạn lâu năm của nhà họ Triệu, nếu tôi gặp chuyện gì khó khăn, có thể đến tìm nhà họ Triệu.” Cô cười và có vẻ hơi thẹn thùng: “Vì vậy, sau này nếu có gì thì mong thầy Triệu chiếu cố cho tôi thêm một chút.”
Triệu Thần An lúc này đã khẳng định trăm phần trăm rằng dáng vẻ thẹn thùng của cô lúc nãy chỉ là ảo giác của anh mà thôi.
Cô gái trước mặt này có thể thản nhiên nói ra mối quan hệ giữa hai người một cách thẳng thắn như thế, còn trắng trợn yêu cầu anh chiếu cố cho cô nhiều hơn như vậy, một bộ dáng đương nhiên như thế thì có nhìn kiểu gì cũng thấy đó không phải là một người có da mặt mỏng.
Nhưng cũng thật kỳ lạ là anh ấy lại không cảm thấy phiền chán một chút nào.
Càng kỳ lạ hơn nữa là anh cũng không muốn cứ như vậy mà nghe theo ý muốn của cô.
Đôi lông mày vốn đang nhíu chặt của anh bỗng hơi giãn ra: “Ừm, tiền bối phải chiếu cố cho hậu bối, đó là điều nên làm.”
Phản ứng của Trường Tuế rất nhanh, rất rõ ràng, anh nói đến tiền bối và hậu bối, như vậy có nghĩa là Triệu Thần An không muốn đề cập đến mối quan hệ với nhà họ Triệu, hoặc là nói, căn bản anh ta không thèm để ý đến.
Đối phương đã không quan tâm đến mối quan hệ này, nếu cô còn nhắc lại một lần nữa, rõ ràng mặt mũi cô quá trơ trẽn.
Da mặt của Trường Tuế tuy hơi dày thật nhưng không phải là không có thể diện, vì vậy cô nở một nụ cười, ngoan ngoãn làm vẻ một hậu bối ngoan ngoãn nhu thuận: “Dạ vâng, cảm ơn thầy Triệu.”
Sau đó cô cũng không còn cố gắng để bắt chuyện với anh ta.
Ngược lại Triệu Thần An có chút bất ngờ ngoài ý muốn, anh ta vốn cho rằng Trường Tuế sẽ không dễ dàng mà từ bỏ như vậy.
Trường Tuế đã quá đói, khi cô yêu cầu nhân viên phục vụ đưa thêm bát cơm thứ ba, Triệu Thần An liền đưa mắt nhìn cô một cái.
Khi Trường Tuế ăn đến bát thứ sáu, vẻ mặt luôn điềm đạm và bình tĩnh trước đó của Triệu Thần An đã không còn nữa, da mặt anh ta lúc này có chút rạn nứt.
“Tiểu Khương, bát cơm cô đang ăn là bát thứ mấy rồi thế? Đúng là nhìn không ra một người gầy gò như cô lại có thể ăn được nhiều như vậy.” Trên bàn ăn có người trêu đùa nói.
Trường Tuế thấy mọi người trong bàn ăn đều đang nhìn cô, không chút hoang mang nở ra một nụ cười ngượng ngùng, muốn nhu thuận bao nhiêu thì nhu thuận bấy nhiêu, trong nụ cười còn pha chút bẽn lẽn nhàn nhạt: “Tôi đang trong độ tuổi phát triển thân thể, nên ăn hơi nhiều.”
Một bàn người: “…….”
Phát triển thân thể thì cũng không đến mức ăn nhiều như vậy chứ?
Mấu chốt là, cô ăn nhiều như vậy nhưng cũng chẳng nhìn thấy da thịt của cô ấy đâu cả. Nhìn dáng người của Trường Tuế mà xem, chân tay thì mảnh khảnh, cách ăn mặc lại tương đối bảo thủ. Ngày hôm nay trời nóng như vậy nhưng cô vẫn mặc một chiếc áo hoodie màu đen dài tay cũng không nhìn thấy mỡ thừa ở bụng đâu hết. Khuôn mặt mộc mạc, trông nền nã điềm tĩnh nhưng lại rất xinh đẹp, thật khó hiểu, nhìn cô ấy giống kiểu con gái đếm từng hạt cơm mà ăn, thế mà thực tế thì sức ăn của cô còn nhiều hơn ba người đàn ông cộng lại, thức ăn trên bàn cũng được thêm hai lần.
Triệu Thần An cười một cái, sau đó gọi nhân viên phục vụ đến và gọi thêm năm món ăn nữa.
Trường Tuế lập tức quay đầu nhìn anh với vẻ mặt đầy cảm kích. Đĩa thịt gà luộc xé phay vừa rồi cô cũng không biết xấu hổ mà ăn rất nhiều, Triệu Thần An dường như nhận ra điều đó, liền gọi thêm hai phần.
Lúc này, Lưu Doanh nói đùa một câu: “Đợi cô ra mắt, e là không có sao nữ nào tự nhận mình là tín đồ của ăn uống.”