Nhưng điều khiến cho Bàn Tử phấn khích nhất là nhận được cuộc điện thoại gọi đến thử vai của Từ Nghiêu.
……
Bàn Tử từ sáng sớm đã lôi Trường Tuế từ trong chăn ra khỏi giường, sau đó lái xe chở cô đến buổi thử vai.
Vòng thử vai đầu tiên rất đơn giản, chỉ là đoạn thoại đơn giản để diễn viên tùy ý phát huy.
Người phụ trách vòng này chính là phó đạo diễn, nếu vòng thử vai này được thông qua, tiếp theo sau đó sẽ đến vòng phỏng vấn trực tiếp đến từ đạo diễn Từ Nghiêu.
Kịch bản được đưa ra ngay tại chỗ, Trường Tuế có thời gian là nửa tiếng để chuẩn bị.
Bàn Tử sợ làm phiền Trường Tuế nên đi ra ngoài hành lang hút thuốc.
Trước đó, công ty đã sắp xếp cho Trường Tuế học một khóa diễn xuất trong mấy ngày. Điều khiến người ta ngạc nhiên đó là mặc dù Trường Tuế là người mới từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc với diễn xuất, nhưng cô lại có kỹ năng nhập vai chỉ trong mấy giây rất đáng kinh ngạc.
Chỉ cần cô đọc xong kịch bản thì cô ấy nhanh chóng đã có thể nhập vai. Khoảnh khắc khi cô bắt đầu đọc lời thoại trong kịch bản, cả người cô dường như đã biến thành nhân vật trong kịch bản đó, cảm xúc và thần thái của cô ấy thể hiện đầy đủ tính cách nhân vật được viết ra trong kịch bản.
Bàn Tử cũng không biết làm thế nào mà Trường Tuế có thể làm được như vậy, có lẽ là do tài năng thiên bẩm của cô ấy.
Bàn Tử lần đầu tiên cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là “Ông trời ban thưởng đồ ăn”.
Bàn Tử không biết vì sao nhưng Trường Tuế thì lại biết.
Điều này xuất phát từ thể chất dị thường của cô, giống như cô có thể tiếp nhận được ký ức của Lâm Ngọc Nhu, cô có thể cảm nhận được ký ức của những hồn ma khác. Trong khi tiếp nhận ký ức của những hồn ma đó, cô cũng có thể cảm nhận được cảm xúc và phản ứng của họ ở từng những giai đoạn khác nhau trong cuộc đời. Loại cảm giác này được gọi là “sự đồng cảm”.
Những ký ức và cảm xúc này được lưu lại ở một khu vực nào đó trong bộ nhớ của Trường Tuế.
Khi Trường Tuế cần chúng, thì cô có thể lục lại những ký ức đó và sử dụng nó bất cứ lúc nào.
Trong đầu cô đã lưu giữ những ký ức về cuộc đời của rất nhiều người, bao gồm cả niềm vui lẫn nỗi buồn, sự sinh ly và cả tử biệt của họ.
Cô không gặp khó khăn gì khi kết nối cảm xúc giữa các nhân vật do mình thủ vai, đồng thời hòa quyện chúng vào với cảm xúc của chính mình.
Trường Tuế ngồi trên ghế đối diện với phó đạo diễn, cô dùng ngữ điệu bình tĩnh nói ra những câu thoại trong kịch bản. Giọng điệu của cô bình thản biết bao nhiêu, kết hợp với đôi mắt đượm buồn mang nhiều nỗi bi thương, cô nói xong, khóe miệng khẽ nhếch lên, đồng thời nước mắt cũng từ từ lăn xuống…..
Phó đạo diễn ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào mặt Trường Tuế rồi im lặng một lúc lâu, sau đó quay đầu hỏi Bàn Tử: “Cô ấy trước đây thật sự là chưa từng học qua lớp diễn xuất nào cả à?”
Khi Bàn Tử quay trở lại xe, anh hoàn toàn không thể khống chế được tâm tình kích động phấn khích của mình. Khóe miệng anh nhếch lên, suýt chút nữa kéo dài ra tận sau gáy: “Vừa rồi cô có nhìn thấy không? Lúc mà nước mắt cô vừa chảy ra thì mặt của phó đạo diễn cũng đơ ra luôn! Tôi nói cho cô biết, kỹ thuật diễn xuất này của cô chính là trời sinh ra để cho cô ăn bát cơm này, cô biết cái này gọi là gì không? Cái này gọi là ông trời ban thưởng bát cơm cho cô đó! Nhân vật này chắc chắn thuộc về cô rồi, chúng ta trở về đợi thông báo đi.”
Trường Tuế cứ thế im lặng một lúc lâu, dòng suy nghĩ của cô bỗng chốc trôi đi rất xa.
Cô nghĩ đến thời điểm lúc mới bắt đầu, cô rất dễ bị cuốn vào cảm xúc và cuộc sống của những người này đến nỗi bị mắc kẹt không cách nào có thể dứt ra được. Khi đó cô còn rất nhỏ, cô không biết mình phải giải quyết nó như thế nào, cũng không có một ai hiểu, đồng cảm và bằng lòng giúp đỡ cô. Hơn nữa bản thân con người cô với những người bình thường khác lại không giống nhau, cô dần dần thu mình lại và sống nội tâm hơn, thể hiện ra bên ngoài một vẻ thành thục hơn rất nhiều so với các bạn bè cùng trang lứa.