Sau khi kết hôn, Chu Thế Chính chăm sóc vợ rất chu đáo, ngoan ngoãn phục tùng, sau khi con gái sinh ra càng thêm nâng niu chiều chuộng. Lúc ở công ty cũng chịu đựng mệt nhọc chăm chỉ làm việc nên ba vợ đối với ông ta cũng càng ngày càng hài lòng, không ít nghiệp vụ trong công ty cũng giao lại cho ông ta.
Nếu như không phải tình nhân do Chu Thế Chính bao nuôi mang thai muốn thượng vị mà tìm đến Lâm Ngọc Nhu, rất có khả năng ông ta sẽ lừa gạt bà ta cả đời.
Nhưng trên đời này vốn không có chữ nếu.
Đội trưởng Nghiêm nghe Trường Tuế kể hết câu chuyện, rất lâu cũng không nói gì.
Anh ta trầm mặc một lúc lâu, vẻ mặt có chút quái dị hỏi cô: “Mấy chuyện này cũng do cô cảm ứng được à?”
Trường Tuế mỉm cười: “Tôi chỉ nói cho anh những gì mà tôi biết, cung cấp cho các anh ý tưởng để điều tra vụ án mà thôi.”
Trên thực tế, những điều mà Trường Tuế nói hoàn toàn ăn khớp với kết quả giám định pháp y.
Mà những gì cô nói, cũng chính là động cơ gây án và quá trình gây án mà bọn họ đã suy luận sáng hôm nay.
Chuyện đã đến tình trạng này, nếu vẫn bảo trì thành kiến khinh thường Trường Tuế như trước thì hẳn đội trưởng Nghiêm cũng không thể lên được cái ghế đội trưởng đội cảnh sát hình sự như bây giờ. Ánh mắt của anh không còn khí thế bức người như trước nữa mà mang theo mấy phần tìm tòi nghiên cứu, mấy phần hiếu kỳ, còn có mấy phần kính sợ mà chính anh cũng không thể phát giác ra được: “Cô có thể nói cho tôi biết, cô “cảm ứng” như thế nào không?”
Trường Tuế mỉm cười: “Bí mật chuyên môn, không thể tiết lộ ra ngoài được.”
Đội trưởng Nghiêm: “….”
Hai mươi phút sau.
Trường Tuế cầm ly trà sữa bước ra khỏi văn phòng đội cảnh sát hình sự.
Lại thêm mười mấy phút sau đó, cô xuất hiện ở bên ngoài cửa biệt thự nhà họ Tần.
Cô đứng ở phía xa và nhìn về phía biệt thự đang đứng sừng sững ở nơi đó.
Bởi vì Chu Thế Chính sợ hãi nên đặc biệt mời cao nhân đến đây, sửa lại cục diện của phòng ốc, sắp đặt trận pháp trấn hồn này. Thậm chí ông ta còn không yên tâm, ngay cả tầng hầm cũng phong ấn tầng tầng điệp điệp.
Cao nhân mà ngay cả chuyện tổn hại âm đức như thế này cũng chịu làm, chỉ sợ tâm tư người đó cũng quá độc ác.
Bởi vì sợ hãi nên ba mươi năm sau đó, sau khi ông ta thừa hưởng tài sản của cha vợ đã nhiệt tình làm từ thiện, thậm chí còn trở thành một nhà từ thiện nổi tiếng của địa phương.
Thậm chí trước khi ông ta qua đời còn dặn dò con trai mình là dù thế nào cũng không được bán ngôi nhà này đi.
Đáng tiếc con trai ông ta là đồ phá gia chi tử, ông ta vừa chết được mấy năm, con trai ông ta liền bán ngôi nhà này cho người khác.
Mọi người đều cho rằng ông ta là một người đàn ông tốt, thậm chí còn đồng tình với nỗi đau mất vợ mất con của ông ta.
Nhưng không ai biết rằng vợ và con gái ông ta bị ông ta chôn ở ngay dưới tầng hầm, bị oan uổng mà chết, không được siêu sinh, thậm chí không được làm cô hồn dã quỷ, bị trấn áp ở dưới lòng đất mấy chục năm nên oán khí tích tụ trở thành ác quỷ.
Trong lòng Trường Tuế thực sự bất bình.
“Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn chuyện bất bình, liệu con có thể quản hết được không?” Khương Tô đã từng nhíu mày hỏi cô như thế, dường như là trào phúng, nhưng lại giống như là đang nhắc nhở cô.
Khi đó Trường Tuế chỉ mới chừng mười hai, mười ba tuổi, đã nghiêm túc chững chạc trả lời rằng: “Không thể, nhưng có một vài chuyện con vẫn có thể quản.”
Năm nay Trường Tuế được mười chín tuổi, tâm tính và cảnh ngộ đã hoàn toàn khác lúc cô được mười hai mười ba tuổi nhưng trong lòng cô vẫn thấy bất bình, mà chuyện ở ngay trước mắt này, vừa lúc chính là một chuyện mà cô có thể quản.
Ba giờ chiều, Trường Tuế để Bàn Tử đứng ở phía ngoài biệt thự, chính mình mang theo ba lô đi vào trong.