Đêm qua lúc hai bộ hài cốt kia được đào ra, mười mấy người của đội cảnh sát hình sự cả một đêm không ngủ, thức đêm tăng ca để điều tra vụ án này.
Kết quả là càng điều tra càng kinh ngạc, kinh ngạc nhất vẫn là đội trưởng Nghiêm người đã trực tiếp nói chuyện với Trường Tuế.
Bởi vì những tin tức họ điều tra được hoàn toàn trùng khớp với những gì mà cô đã nói.
Hai bộ hài cốt một lớn một nhỏ kia chính là hai mẹ con đã mất tích hơn ba mươi năm về trước, cũng chính là chủ nhân cũ của căn nhà này, là vợ con của Chu Thế Chính, nhà từ thiện nổi tiếng, phú thương nổi danh của thành phố Bắc, người đã qua đời mấy năm trước.
Hơn ba mươi năm trước, vợ và con gái của Chu Thế Chính mất tích, chính ông ta là người đã báo cảnh sát. Lúc đó Chu Thế Chính và vợ ông ta đang vô cùng ân ái, vô cùng thương yêu cưng chiều đứa con gái duy nhất của họ, điều này được tất cả bạn bè thân thích của họ công nhận. Sau khi vợ và con gái ông ta mất tích, chính ông ta đã báo cảnh sát, sau đó lại treo một số tiền lớn để thưởng cho người nào có tin tức của vợ con ông ta, nên ai cũng không hoài nghi Chu Thế Chính.
Về sau, vẫn không có tin tức gì của vợ con ông ta nên án mất tích này trở thành một án treo chưa được giải quyết.
Thế nhưng hiện tại thi thể của hai người đó lại được phát hiện ở dưới tầng hầm của căn nhà mà họ đã từng ở, như vậy người có khả năng gây án nhất chính là Chu Thế Chính.
Mà điều khiến cho đội trưởng Nghiêm kinh hãi nhất chính là, tại sao Trường Tuế lại biết được?
Trường Tuế ngồi ở phía trước bàn làm việc của anh ta, bình tĩnh nói: “Tôi đã nói rồi mà, anh vẫn không chịu tin tôi.”
Cô lười biếng tựa lưng vào ghế, khóe miệng cười mà như không cười nhìn anh ta: “Đội trưởng Nghiêm, tôi không phải là nghi phạm của các anh. Mà cái vụ án này là tôi giúp các anh giải quyết nên mời anh có thái độ đối với tôi tốt hơn một chút. Còn nếu các anh làm tôi bị mất hứng thì tôi sẽ không nói gì cả đâu.”
Đội trưởng Nghiêm yên lặng nhìn cô một lúc, Trường Tuế vẫn duy trì sự bình tĩnh của mình, vẻ mặt nghiêm túc của anh ta dần dịu xuống, ngữ khí cũng tốt hơn lúc trước rất nhiều: “Được rồi, vậy thì bây giờ mời cô nói cho tôi tất cả những tin tức mà cô biết.” Anh dừng một chút, rồi lại tăng thêm mấy chữ: “Có được không?”
Trường Tuế hơi nhíu mày: “Không chuẩn bị nước cho tôi uống sao?”
Đội trưởng Nghiêm kiên nhẫn hỏi: “Cô muốn uống gì?”
Trường Tuế: “Trà sữa.”
Đội trưởng Nghiêm nhấc điện thoại trên bàn gọi người đi mua trà sữa: “Tôi đã bảo người đi mua rồi, bây giờ cô có thể nói được chưa?”
Đối với thái độ của anh, Trường Tuế cảm thấy hơi hài lòng nên bắt đầu kể lại những ký ức của ác quỷ lúc còn sống ở trong đầu cô:
“Hai người đó thực sự là do Chu Thế Chính gϊếŧ chết. Lúc đó Lâm Ngọc Nhu phát hiện Chu Thế Chính có bao nuôi tình nhân ở bên ngoài nên ở trong nhà cãi nhau một trận ầm ĩ. Lâm Ngọc Nhu muốn ly hôn với Chu Thế Chính, hơn nữa còn nói rằng muốn cho Chu Thế Chính tay trắng rời khỏi nhà. Chu Thế Chính không muốn mất đi tất cả những gì mà mình có nên trong lúc hai người giằng co đã bóp chết Lâm Ngọc Nhu, mà cảnh này đã bị con gái của họ nhìn thấy. Con gái của họ sợ quá nên bỏ chạy, ông ta đuổi theo, kết quả là cô con gái không cẩn thận ngã xuống bậc thềm, đập đầu xuống đất ngất xỉu. Chu Thế Chính sợ sự tình bị bại lộ nên đem con gái đang ngất xỉu cùng với Lâm Ngọc Nhu đã bị ông ta bóp cổ chết chôn sống ở dưới tầng hầm.”
Chu Thế Chính vốn là một tiểu tử nghèo có hoàn cảnh gia đình khó khăn, dựa vào khuôn mặt đẹp trai cùng với giả vờ thâm tình lừa tiểu thư nhà giàu Lâm Ngọc Nhu. Bởi vì Lâm Ngọc Nhu mang thai, hơn nữa cha của Lâm Ngọc Nhu cũng chỉ có một đứa con gái duy nhất, cộng thêm Chu Thế Chính biểu hiện thâm tình như thế nên đã che mắt được tất cả mọi người. Mặc dù cha của Lâm Ngọc Nhu đối với xuất thân của ông ta cũng không hài lòng lắm nhưng vẫn đồng ý cho ông ta ở rể nhà họ Lâm.