Bàn Tử lải nhải một hồi lâu rồi quay đầu lại, liền phát hiện Trường Tuế đã nghiêng đầu ngủ thϊếp đi.
“Được rồi.” Anh lẩm bẩm: “Nhưng mà cũng phải nói lại, kỹ xảo cũng có thể đè chết người. Nếu như vậy thì làm quen được với nhân vật như đạo diễn Tần cũng đã tốt rồi.”
Chiếc xe dừng lại trong một con hẻm.
Bàn Tử dừng xe lại, kết quả là cố gắng gọi thế nào Trường Tuế cũng không tỉnh, anh lấy tay sờ thử nhân trung cô.
Quả nhiên!
Lại không thở nữa rồi!
Anh lại chạm vào động mạch cổ lần nữa.
Cũng chẳng có động tĩnh gì.
Nhưng mà chuyện này ở biệt thự nhà họ Tần kia cũng đã xảy ra một lần rồi, trước lạ sau quen, Bàn Tử lúc này cũng trấn định hơn nhiều. Tuy rằng trong lòng anh vẫn còn hơi sợ hãi nhưng cũng không làm phiền đến lão Tôn, cứ mò mẫm cõng Trường Tuế từ trên xe xuống rồi cõng cô vào nhà.
Lúc đặt Trường Tuế nằm ở trên giường rồi đắp chăn cho cô, Bàn Tử đột nhiên phát hiện, căn nhà này sao lại giống như ở biệt thự nhà họ Tần thế? Lạnh đến thế này!
Bàn Tử đeo bùa an thần mà Trường Tuế đưa cho anh, cả đêm ngủ ngon không gặp ác mộng gì hết, sáng sớm hôm sau liền chạy qua xem Trường Tuế thế nào rồi.
Vừa bước vào nhà, liền nhìn thấy Trường Tuế đang yên lành ngồi trong sảnh ăn bánh bao.
Anh lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Ông Tôn đâu rồi? Lại đi chơi với chim rồi à?”
Con chim kia của lão Tôn cũng có thể coi là trường thọ, lúc anh còn nhỏ đã thấy rồi, đến bây giờ cũng có khi đã lên đến chức ông.
Trường Tuế gật đầu, cô nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng rồi lại ừng ực ừng ực uống hết nửa ly sữa đậu nành.
Bàn Tử nhìn bữa sáng ở trên bàn còn rất nhiều liền ngồi xuống tùy tiện ăn hai miếng.
Bàn Tử nhìn mấy dấu tay ở trên cổ Trường Tuế còn nghiêm trọng hơn ngày hôm qua liền hỏi: “Cô sao rồi? Cổ họng có còn đau không?”
Trường Tuế nói: “Không còn đau nữa.”
Đau thì không đau, chỉ là thấy mấy dấu tay trên cổ mà sợ. Từ nhỏ cô chỉ cần va chạm nhẹ là đã dễ dàng bị bầm tím rồi, huống chi tình huống ngày hôm qua suýt chút nữa bị bẻ gãy cổ như thể, đoán chừng mấy dấu vết này mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể biến mất được.
Bàn Tử nói: “Nhìn ghê lắm.”
Anh nhét hai miếng quẩy vào miệng, điện thoại di động của anh đặt ở trên bàn đột nhiên vang lên, màn hình sáng lên, anh cầm lên nhìn rồi mở ra: “À, là Tần Nhất Xuyên gửi WeChat hỏi tôi là cô đã khỏe chưa. Xem ra anh ta rất quan tâm đến cô đấy.”
Miệng vừa nói, anh vừa thuận tay trả lời WeChat.
Sau đó anh lại hỏi: “Vật kia còn chưa bắt được, chúng ta có cần phải quay lại nhà của đạo diễn Tần không?”
Nói đi cũng phải nói lại, anh cũng không phải là người bình thường. Đối với chuyện xảy ra ngày hôm qua, nếu đổi lại thành người khác chỉ sợ thấy Trường Tuế là tránh không kịp. Còn anh cũng chẳng biết thiếu mất sợi dây thần kinh nào, cũng chẳng thèm để chuyện đó vào mắt, tuy rằng ngày hôm qua bị dọa gần chết nhưng hôm nay cần làm gì thì cứ làm chuyện đó, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Trường Tuế đã từng gặp người thấy nàng là tránh không kịp, nhìn thấy Bàn Tử như thế cô lại thấy có vẻ kỳ lạ, liền gật đầu nói: “Để tối nay rồi qua đó.”
Cô còn phải nghiên cứu tòa nhà bố trí trận pháp trấn hồn kia nữa, loại trận pháp dùng nhà ở để trấn hồn này cô chưa từng thấy đâu, cần phải nghiên cứu thêm một chút.
Ngay sau khi cô ăn sáng xong liền nhận được cuộc gọi từ phía cảnh sát gọi tới.
Bên kia nói Trường Tuế đến đội cảnh sát hình sự để phối hợp điều tra.
Công việc chính của Bàn Tử lúc này chính là người đại diện của Trường Tuế nên lái xe chở Trường Tuế đi.
Đội trưởng Nghiêm ngồi sau bàn làm việc, bàn rất lộn xộn nhưng anh cũng không thu dọn. Ánh mắt anh sắc bén nhìn chằm chằm vào Trường Tuế đang ngồi phía trước bàn: “Rốt cuộc thì tại sao cô lại biết được những tin tức đó?”