Tần Nhất Xuyên lắc đầu, lịch sự từ chối: “Tôi không hút thuốc, cảm ơn anh.”
Bàn Tử tự châm cho mình một điếu thuốc, sau đó nói: “Nói thật với anh, nếu không phải vừa rồi tận mắt thấy, tôi thật đúng là không tin trên thế giới này có quỷ đâu. Lúc này anh đã tin chưa?”
Tần Nhất Xuyên rầu rĩ gật đầu.
Con quỷ kia còn nhập vào trong người anh, làm sao còn không tin cho được.
Anh vẫn cảm thấy lo lắng cho Trường Tuế, quay đầu nhìn về trong nhà mấy lần rồi hỏi: “Cô ấy sẽ không sao chứ?”
Bàn Tử lại yên tâm hơn anh ta: “Anh yên tâm đi, lúc nãy anh tới sau nên không thấy được bản lĩnh của Trường Tuế. Tôi nói thật chứ tràng cảnh lúc nãy giống như phim vậy. Mấy cái lá bùa ấy hả, hưu một tiếng liền bay thẳng lên trời, hoàn toàn không quan tâm đến cái gì gọi là lực hút của trái đất đâu, còn đuổi theo con quỷ kia chạy vòng vòng trong phòng nữa! Trường Tuế là có bản lĩnh thực sự, cô ấy đã nói không có việc gì, thì sẽ không có việc gì…”
Tần Nhất Xuyên lúc đó cũng nhìn thấy mấy tấm bùa bốc cháy bay lơ lửng trên không trung xếp thành một vòng tròn, cùng với cô gái đứng trong ngọn lửa kia nữa…
Cảnh tượng trong khoảnh khắc đó đã khắc sâu trong tâm trí của anh rồi.
Bàn Tử lại nói tiếp: “Nhưng mà sau khi anh bị quỷ nhập xác thật sự quá mức dọa người. Anh chỉ vung cánh tay lên một cái, Bàn Tử tôi nặng đến thế này mà còn bị anh trực tiếp ném bay đi luôn. Rồi anh xông lên bóp lấy cổ Trường Tuế đè cô ấy ở trên tường, hai chân đều bị nhấc lên khỏi mặt đất. Tôi lúc đó bổ nhào qua túm lấy cổ anh mà hoàn toàn không có hiệu quả gì hết. Anh biết không, lúc đó tôi sợ choáng váng, sợ anh bóp chết cô ấy luôn….”
Tần Nhất Xuyên khó chịu ngắt lời anh: “Anh đừng nói nữa.”
Bàn Tử ngừng nói, cẩn thận nhìn sắc mặt anh ta.
Trong lòng anh đang suy nghĩ tính toán, mục đích khi anh nói ra những điều này chính là muốn Tần Nhất Xuyên phải áy náy. Anh ta càng áy náy thì càng cảm thấy có lỗi với Trường Tuế, càng muốn tìm cách đền bù cho cô.
Tần Nhất Xuyên là con trai duy nhất của đạo diễn Tần. Nếu Trường Tuế có thể gia nhập vào vòng tròn của anh ta, cho dù không nói đến tài nguyên thì ít nhất khả năng cô ấy được lộ mặt cũng không cần phải lo nghĩ.
Hai người cứ cách mười phút lại trở vào nhà một lần để xem thử Trường Tuế đã tỉnh lại chưa.
Đến khi trời đã hoàn toàn tối hẳn mà Trường Tuế vẫn chưa tỉnh lại.
Bàn Tử đi vệ sinh, Tần Nhất Xuyên trở vào phòng khách xem thử Trường Tuế đã dậy chưa.
Trường Tuế nằm trên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lông mày mảnh mà nhạt nhưng lông mi lại vừa đen dài vừa rậm rạp. Cô cứ nằm ở đó ngủ, trông vô cùng “an tường”.
Tần Nhất Xuyên nhìn cô một hồi lâu, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà vươn một ngón tay lên đặt trên nhân trung cô xem thử….
Nhanh như chớp, anh rụt tay trở lại, tim đập thình thịch!
Sao, sao cô ấy không thở nữa?!
Ngón tay Tần Nhất Xuyên vô thức cuộn lại, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt rồi anh ta lại lấy hết dũng khí, lại đưa ngón tay lên nhân trung cô, cẩn thận cảm giác hơn mười mấy giây cũng không cảm giác được một hơi thở nào cả…Anh lại đưa hai ngón tay lên sờ động mạch chủ trên cổ Trường Tuế…không hề có nhịp đập nào.
Hai chân Tần Nhất Xuyên mềm nhũn, anh ta đặt mông ngồi trên mặt đất.
Bàn Tử nói chuyện điện thoại xong bước vào nhà liền thấy Tần Nhất Xuyên ngồi trên mặt đất, mặt không còn chút máu nào nhìn chằm chằm Trường Tuế.
Anh vội vàng bước tới hạ thấp giọng hỏi khẽ: “Có chuyện gì vậy?”
Tần Nhất Xuyên cứng ngắc quay đầu lại, sắc mặt cũng tái nhợt như Trường Tuế đang nằm trên ghế sô pha: “Cô ấy…cô ấy hình như chết rồi.”
Bàn Tử hoảng sợ xông tới, dùng ngón tay thăm dò hơi thở của Trường Tuế.
“Mẹ kiếp, thật sự không còn thở nữa rồi.”