Trường Tuế vừa nhìn thấy anh ta liền biết anh ta là một người lớn lên trong hoàn cảnh thuận lợi không bao giờ gặp trắc trở. Bộ dáng cao ráo, trắng trẻo khỏe khoắn, mái tóc đen mượt, đôi mắt trong sáng vừa mới khóc xong nên hơi ửng đỏ nhưng lại trở nên đẹp hơn, là một anh chàng thanh niên có ngoại hình dễ nhìn.
Hai mắt Tần Nhất Xuyên đỏ hoe nhìn Trường Tuế: “Cô còn nhỏ như vậy, không lo học hành cho tốt, chạy đến đây lừa gạt người ta như thế làm gì hả?”
Vẻ mặt rõ ràng là đang tức giận, nhưng ngay cả khi tức giận lời nói ra cũng không quá mức khó nghe.
Vì đơn giản là ghen tỵ nên Trường Tuế luôn không có cảm tình với mấy người có cha mẹ song toàn, gia đình hoà thuận, tiền bạc rủng rỉnh, giống như một công tử lớn lên trong bình mật nên cô cũng lười nói nhảm với anh ta, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại video.
Ở phía bên kia nhanh chóng nhận điện thoại, trên màn hình hiện ra một cái đầu trọc lóc cùng với một khuôn mặt thanh tú sạch sẽ, vừa nhìn thấy Trường Tuế người đó lập tức vui mừng hét lên: “Tiểu sư thúc!” Đồng thời hét lớn với mấy chú tiểu khác ở gần đó: “Sư huynh, sư đệ, mau đến đây đi! Là điện thoại video của tiểu sư thúc gọi về!”
Trường Tuế còn chưa kịa nói chuyện, màn hình điện thoại đã bị mấy cái đầu trọc lóc chiếm lấy, mồm năm miệng mười nói chuyện:
“Tiểu sư thúc, lúc nào thì sư thúc trở về?”
“Tiểu sư thúc, thành phố Bắc có gì vui không?”
“Tiểu sư thúc, trụ trì nhớ sư thúc lắm, bảo con hỏi sư thúc lúc nào thì trở về?”
“Tiểu sư thúc vì sao không trả lời tin nhắn của con vậy?”
Trường Tuế bị mấy người bên kia nhao nhao làm cho nhức cả đầu liền đem điện thoại video đưa đến trước mặt Tần Nhất Xuyên: “Đây đều là mấy hoà thượng của chùa Thanh Sơn. Anh đã nghe bọn họ gọi tôi là gì chưa? Thiếu gia Tần à, vạn vật trên thế gian này không phải chỉ một câu thường tình là có thể bao quát hết tất cả đâu.”
Tần Nhất Xuyên nhìn thấy rất nhiều hoà thượng ở trong cuộc gọi video, anh ta cũng chưa từng thấy cảnh tượng như thế này bao giờ liền sững sờ một chút. Chưa kịp đợi cho anh ta kịp phản ứng, Trường Tuế đã lấy điện thoại lại sau đó nói với nhóm hòa thượng đang nhao nhao hỏi Tần Nhất Xuyên là ai ở đầu bên kia: “Tiểu sư thúc đang bận việc một chút, cúp máy trước đây.” Sau đó, liền gọn gàng dứt khoát cúp điện thoại.
Sau đó, cô không để ý đến Tần Nhất Xuyên nữa mà quay sang nói chuyện với đạo diễn Tần: “Bây giờ chúng ta tiếp tục được chưa, đạo diễn Tần?”
Tần Nhất Xuyên bị Trường Tuế làm cho nghẹn họng, lại bị một tiếng “thiếu gia Tần” của cô rõ ràng là có ý mỉa mai làm cho tức giận. Anh ta đang định cùng cô tranh luận thì thấy cô đã không thèm để ý đến mình nữa, lập tức cảm thấy hơi hụt hẫng.
Đạo diễn Tần cố ý đẩy Tần Nhất Xuyên đi ra: “Tiểu Xuyên, con ra ngoài trước đi.”
Tần Nhất Xuyên hai mắt đỏ hoe nhìn Trường Tuế: “Con không đi, con muốn nghe xem thử cô ta nói cái gì.”
Trường Tuế cũng không thèm nhìn anh ta mà trực tiếp nói chuyện với đạo diễn Tần: “Có phải trước khi dọn vào đây mọi người có sửa chữa lại ngôi nhà phải không? Có thay đổi lại cách bài trí trong ngôi nhà này nữa, phải không?”
Đạo diễn Tần gật đầu nói: “Đây là một ngôi nhà cổ đã được xây dựng từ rất lâu rồi. Nếu chúng tôi muốn dọn vào ở, đương nhiên phải cần trang hoàng lại một chút.”
Trường Tuế nói: “Ngôi nhà này vốn do một cao nhân sắp đặt. Nơi này vốn dĩ không phải là để ở mà là để trấn áp tà ma quỷ vật ở dưới lòng đất…”
Tần Nhất Xuyên lập tức cười nhạo và ngắt lời cô: “Ba à, ba có tin chuyện này không thế?”
Đạo diễn Tần phớt lờ anh ta và nói với Trường Tuế: “Cô cứ nói tiếp đi.”
Tần Nhất Xuyên lộ ra biểu cảm “Chuyện thật là hoang đường” rồi lại quay sang nhìn bà Tần, thấy bà ấy cau mày, mặt mũi tràn đầy sầu lo, dường như cũng tin mấy lời cô nhóc này là thật.