Editor: Masha
“Lại không phải hoài trứng vàng, lấy trứng gà làm gì? Nhà ta nghèo, còn trông cậy vào những trứng gà đó đổi dầu, người ta đã có tiền như vậy, còn nhìn trúng những thứ này?” Triệu bà tử âm dương quái khí nói.
Lão Triệu thở dài, lão bà tử này, muốn được chỗ tốt thì phải chữa trị quan hệ cho tốt, nhìn xem nhà Lý gia không phải là làm như vậy sao, sao đến bà ta thì nói gì cũng nghe không vào vậy?
“Thật đen đủi, cũng coi như là mẫu tử ruột, hà cớ gì nói như vậy?” Trần Thủy Liên cố ý nói với Triệu Thủy Sinh.
Nương Lê Hoa nói: “Được rồi, con cũng đừng nói nữa, để muội muội và muội phu con an tĩnh, làm ầm ĩ nhiều ngày như vậy cũng chưa được nghỉ ngơi, Thủy Sinh à, Lê Hoa cũng là khi con đi thi mới phát hiện mình có thai, vốn dĩ chuẩn bị sau khi con trở về sẽ nói, ai biết mỗi ngày đều có người lui tới, các con phải xã giao, cho nên không có thời gian, con đừng trách Lê Hoa.”
Triệu Thủy Sinh vội nói: “Nương, con sao có thể trách Lê Hoa, là con không chăm sóc tốt cho Lê Hoa.”
Chờ trong phòng chỉ còn lại có Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa, Lý Lê Hoa nói: “Cuối cùng cũng ngừng nghỉ. Cũng không biết về sau sẽ còn nháo ra chuyện gì.”
Người da mặt dày nàng đã từng gặp qua, nhưng chưa từng gặp người da mặt dày như vậy, thật là một khóc hai nháo ba thắt cổ, mặt mũi gì cũng vứt trên mặt đất.
Vì đạt tới mục đích, lăn trên mặt đất cũng đều có thể.
Chơi xấu có thể chơi đến trình độ này, tuyệt không phải người bình thường có thể làm được.
Triệu bà tử lần này chưa đạt được mục đích, khẳng định còn sẽ làm ầm ĩ.
Thân phận lại là mẹ ruột Triệu Thủy Sinh, quả thực là gϊếŧ người.
“Nàng chỉ cần lo yên tâm dưỡng thai, những chuyện con lại để ta làm là được.”
Tuy rằng trước kia cũng từng có hài tử, nhưng đối với lần có thai này, hai người đặc biệt coi trọng.
Nơi này không có bà mụ tốt nhất, cũng không có bí phương dưỡng thai, Triệu Thủy Sinh có chút lo lắng, vạn nhất đến lúc đó khó sinh làm sao bây giờ?
Thật muốn hắn đổi một thê tử khác, hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới, trên đời này cũng chỉ có Lý Lê Hoa và mình từng trải qua một đời và cùng có một bí mật. Có thể nói, hai người là cột trụ tinh thần của đối phương, thiếu một người cũng không được.
“Trước kia ta nghe bà vυ" nói, thân thể nữ nhân nông thôn đều rất chắc khỏe, sinh hài tử cũng nhanh, thân thể này của ta chàng cũng biết, so sánh với trước kia tuyệt đối tốt hơn nhiều, trước kia còn không khó sinh, lần này càng sẽ không, chẳng qua, vạn nhất ta sinh nữ hài nhi, chàng cũng không thể không thích!”
Hiện tại hắn lại không phải là hoàng đế, nhu cầu cấp bách phải có một nhi tử để có người kế tục, củng cố giang sơn, hắn chỉ là người thường cho dù là nữ hài nhi thì thế nào?
“Nữ hài nhi còn tốt hơn, ít nhất không cần nhọc lòng kiếm gia sản cho hắn, đến lúc đó ta cũng được trải nghiệm làm cha vợ, nhìn không thuận mắt còn muốn cưới nữ nhi của ta, cha vợ này cũng không phải ăn chay.”
Đi vào Chu triều này, hiện tại trên người hắn có công danh tú tài, hiện giờ cũng sắp làm cha, có một số việc cũng nên làm tính toán.
“Chúng ta vẫn nên mua mấy hạ nhân đi, nàng hiện tại có thai không tiện nấu cơm.” Triệu Thủy Sinh nói.
Kỳ thật nếu lão Triệu và Triệu bà tử giống như những cha mẹ chồng bình thường, nàng cũng không ngại mời bọn họ vào nhà vinh dưỡng, rốt cuộc Triệu Thủy Sinh là nhi tử bọn họ, tuy rằng nói cha mẹ muốn đi theo trưởng tử sinh hoạt, nhưng nếu trong đó một nhi tử tài giỏi, tại đây người nhà quê cũng có thể lựa chọn đi theo ai.
Nhưng hai lão này thật làm người thất vọng buồn lòng, nàng bây giờ còn có thai, vì hài tử trong bụng, cũng không thể để cho bọn họ lại đây ở, miễn cho làm chính mình tức điên.
Cho dù là ai nghe người ta nói mình là gà mái không đẻ trứng, trong lòng đều sẽ không dễ chịu.
Có đôi khi Lý Lê Hoa cũng nghĩ, may mắn bọn họ không phải lão đại, bằng không thật đúng là không thoát khỏi được hai vợ chồng già.
Mua người? “Vậy mua tuổi hơi lớn một chút đi, tốt xấu cũng có kinh nghiệm chút.”
Nàng đời trước từng sinh hài tử, kinh nghiệm cũng có một ít, chẳng qua bên người có người lớn tuổi ở cùng, cũng tương đối an tâm.
“Không được thì mướn người, trả tiền công theo tháng cũng có thể.”
Triệu Thủy Sinh nói: “Người như vậy, sinh tử không ở trong tay chúng ta, ta lo lắng trung tâm không đủ.”
Lý Lê Hoa nghe xong cười nói: “Chúng ta hiện tại gia đình bình dân, muốn nô tài trung tâm làm gì? Ta là đề phòng Triệu Gia Trang bên kia, chàng nói xem, ta được dùng hạ nhân, lại không chuẩn bị cho cha mẹ? Đến lúc đó lại có chuyện.”
Triệu Thủy Sinh gật đầu, nói: “Vậy trước mướn hai người, tốt nhất là hai vợ chồng.” Như vậy một người là có thể đánh xe trông cửa, một người có thể nấu cơm còn có thể bồi Lê Hoa.
Qua không lâu, Triệu Thủy Sinh liền treo ruộng đất của Triệu Kim Sinh và Triệu Thổ Sinh ở danh nghĩa của mình, như vậy không cần nộp thuế.
Triệu nhị thúc bên kia, có hai mẫu đất là của Triệu Thủy Sinh, cũng sẽ không phải giao thuế, bất quá Triệu Thủy Sinh vẫn không thay đổ gì, vẫn theo lệ cũ, cứ như vậy, trong nhà Triệu nhị thúc cũng được giảm bớt thuế má hai mẫu đất, cũng tiết kiệm được một ít tiền.
“Chúng ta không thể có lòng tham, hiện tại trên danh nghĩa ruộng đất của Thủy Sinh có Kim Sinh và Thổ Sinh, chúng ta nếu còn treo ở danh nghĩa của hắn, nhiều như vậy, cũng không tốt với Thủy Sinh. Huống chi, còn có cha vợ hắn. Ngày thường hai vợ chồng Thủy Sinh đối với nhà chúng ta cũng đủ chiếu cố, người không thể không biết đủ.”
Lúc ấy trời hạn hán, hai vợ chồng Thủy Sinh cũng không lấy thu hoạch của hai mẫu đất, chuyện này đã đủ tốt, phải biết rằng khi đó, Thủy Sinh còn chưa phải là tú tài đâu.
Triệu nhị thẩm thở dài: “Biết, ta còn không rõ lý lẽ này?” Rốt cuộc Thủy Sinh không phải nhi tử của bà, bà cũng sẽ không cưỡng cầu, có thể miễn hai mẫu đất thì miễn hai mẫu đất đi.
Chờ về sau Thủy Sinh thi đậu cử nhân rồi nói sau, khi đó không có người nói nhàn thoại.
Ai biết chuyện này qua đi, Triệu bà tử lại không ngừng nghỉ, thế nhưng bị bệnh. Bệnh này cũng không biết là bệnh thật hay là giả vờ bệnh.
Nhưng bà bà sinh bệnh, làm con dâu, mặc kệ phân gia hay không phân gia, đều phải đến trước mặt hầu hạ.
Lý Lê Hoa rất quen thuộc kỹ xảo này, trước kia lúc Thái Hậu không vui, liền thích ‘bệnh’, sau đó bắt Hoàng Hậu là nàng đi hầu tật cho bà, còn những người khác đều không cần. Một hai phải lăn lộn nàng.
Cũng may nàng cũng không phải ăn chay, hầu hạ Thái Hậu cả người không được tự nhiên, cuối cùng không trị mà khỏi.
“Nhị tẩu, muội đi cùng tẩu trở về.” Trương Vân Nhi cảm thấy bà bà mình thật đúng là một khắc đều không ngừng nghỉ, lúc trước ồn ào đến lợi hại như vậy, có chỗ nào giống sinh bệnh đâu chứ?
Hiện tại lập tức sinh bệnh, không phải lăn lộn bọn họ là con dâu, thì là gì?
Nhị tẩu còn có mang, nàng sợ bà bà làm nhị tẩu sẩy thai, cho nên kiên quyết muốn đi cùng nhị tẩu.
Triệu Thủy Sinh không vui Lý Lê Hoa đi Triệu Gia Trang, bất quá Lý Lê Hoa tỏ vẻ, mình chỉ là đi gặp, nếu bà bà sinh bệnh, ngay cả xem cũng không xem, như vậy không có lý chính là bọn họ.
Hơn nữa, nàng có mang, nếu Triệu bà tử thật sự càn quấy, nàng cũng không phải dễ khi dễ.
Vì thế Lý Lê Hoa và Trương Vân Nhi cùng nhau đi tới nhà cũ Triệu Gia Trang.
Hà Thúy Cô nhìn thấy Lý Lê Hoa, biểu tình thực vặn vẹo, lại muốn châm chọc, nhưng nghĩ đến ruộng đất nhà mình đều là ở danh nghĩa bọn họ, sợ đến lúc đó còn không trả lại, cho nên lại cố nặn ra tươi cười, “Nhị đệ muội, Tam đệ muội tới, thật tốt, ta có người giúp đỡ.”
Trương Vân Nhi nói: “Đại tẩu, ta tới giúp đỡ là được, nhị tẩu còn có mang, đại tẩu cũng từng mang thai, hẳn phải thông cảm với nhị tẩu mới đúng.”
Hai người kia nhưng thật ra kéo bè kết cánh.
Hà Thúy Cô thầm nghĩ, đến lúc đó bà bà lăn lộn như thế nào, ta cũng mặc kệ.
“Hai vị đệ muội cùng ta vào xem nương đi, bà luôn nhớ các ngươi.”
Nhớ các nàng? Lời này vừa nghe đã thấy giả, quả nhiên Triệu bà tử nhìn thấy các nàng đã liên tục mắng chửi, chỗ nào giống có bệnh?
Dù sao bà ta là bà bà, còn sinh bệnh, làm con dâu nhất định phải hầu hạ bà ta!
Làm không như ý bà ta, bà ta phải làm cho con dâu này đẹp mặt.
“Như đầu gỗ vậy, còn không nhanh hầu hạ ta rửa chân!” Triệu bà tử nói với Lý Lê Hoa nói.
Làm bà bà tra tấn con dâu, người khác dù biết, lại có thể nói gì? Bà không hả được cơn giận này thì không phải người.
“Đừng tưởng rằng mình là tú tài nương tử thì là người cao nhất đẳng, lão nương vẫn là nương của tú tài nương, không có ta thì không có nam nhân của ngươi, dám cùng ta đối nghịch, mắt ngươi mù rồi.”
Nếu không phải muốn giả bệnh, Triệu bà tử phải nhảy dựng lên mắng chửi người.
“Làm gì? Còn không mau đi! Một hai phải chờ lão nương lấy gậy đánh ngươi, ngươi mới đi?”
Có vài bà bà, đánh con dâu là thái độ bình thường, Triệu bà tử tự cho là mình làm đã rất nhân từ.
Chờ đến buổi tối, bà ta còn chuẩn bị một ít, không lăn lộn Lý Lê Hoa này quá sức, thì không phải là bà bà.
“Nhị tẩu, người sao vậy?” Trương Vân Nhi kêu kêu quát, “Không tốt, bụng nhị tẩu đau!”
Ai mà không biết làm ra vẻ? Bảo nàng múc nước rửa chân cho Triệu bà tử, đó là nằm mơ!
Một trận gà bay chó sủa, lão Triệu nghe nói chuyện Triệu bà tử làm, mắng Triệu bà tử tàn nhẫn một trận, sau đó bảo Trương Vân Nhi đỡ Lý Lê Hoa trở về trấn trên.
“Nương các ngươi là bệnh hồ đồ, chuyện này lòng ta hiểu rõ, sẽ không có lần sau.”
Nhưng lúc trên đường trở về trấn trên, đυ.ng tới một người lại một người, mọi người đều chào hỏi hai người, rốt cuộc thân phận Lý Lê Hoa đã khác, hiện tại nàng là tú tài nương tử, còn không thường về thôn, cho nên rất tò mò.
Trương Vân Nhi cũng không hàm hồ, nói bà bà bị bệnh, bọn họ tới hầu hạ bà bà, ai biết nhị tẩu bụng đau, không biết có phải động thai khí hay không, bọn họ muốn nhanh trở về nhìn xem.
Cứ như vậy, mọi người đều biết Triệu bà tử là người tàn nhẫn độc ác, con dâu đã hoài thai cũng không màng, tra tấn người ta thiếu chút nữa sinh non.
Đương nhiên chuyện thiếu chút nữa sinh non là một truyền mười, mười truyền trăm, miêu tả Triệu bà tử thành một bà bà trên trời dưới đất ít có ai ác bằng.
Chờ đến khi người Triệu gia biết được thì đã chậm. Triệu bà tử tức giận đến muốn hộc máu, bà ta căn bản chưa động gì đến Lý Lê Hoa, kết quả đã bị người ta nói thành thế này, có thể không tức sao?