- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng
- Chương 46: Như ý
Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng
Chương 46: Như ý
Editor: Masha
Người tới tới lui lui chúc mừng rất nhiều, có láng giềng chung quanh đều mang theo trứng gà hoặc là đồ ăn chờ tới cửa chúc mừng, sau đó đám người Lưu Đại tỷ, ông chủ Hoàng lão bản, ông chủ Trương, cũng tự mình tới chúc mừng.
Triệu Thủy Sinh bọn họ bận rộn thật lâu, mới xem như ngừng nghỉ.
Cũng thỉnh người ăn bữa cơm, tỏ vẻ cảm tạ.
Chỉ là trường hợp hôm nay có chút không tốt, hôm nay vốn là người nhà mẹ đẻ và nhà chồng cùng nhau ăn cơm, sau đó tỏ vẻ chuyện này đã kết thúc, mọi người đều không cần đưa ra chủ ý náo loạn nữa.
Ai biết vừa ăn cơm, Triệu bà tử lại đưa ra chủ ý muốn toàn gia đã tách ra hợp lại ở bên nhau.
“Thủy Sinh, ngươi do ta sinh, ngươi cũng không thể chỉ lo cho nhà mình, không màng đến đại ca ngươi và Tam đệ, hợp lại ở bên nhau, cả nhà không cần giao thuế ruộng nữa, chuyện này thật tốt đúng không?”
Lời còn chưa nói xong, Trần Thủy Liên đã nhảy ra, “Thím thông gia, bà nói lời này có ý gì? Lúc trước thấy muội muội và muội phu không được, bà đuổi bọn họ đi, một chút đồ cũng không cho, người không rời nhà, bây giờ thì sao, thấy muội muội và muội phu ta đi lên, các ngươi lại muốn hợp ở bên nhau sinh hoạt, sao các ngươi lá mặt lá trái vậy? Thật cho rằng nhà mẹ đẻ muội muội ta không có ai sao? Ta nói cho bà biết, các ngươi làm như vậy, chính là không nói lý, nói đến cùng thì chúng ta đều chiếm lẽ phải. Ồn ào ra ngoài thì xem ai sợ ai!”
Lão chủ chứa này da mặt thật dày, nghĩ thật hay, thật để muội muội và muội phu cùng này toàn gia hợp lại, như vậy Trần Thủy Liên nàng ta còn có chỗ tốt gì?
Dù sao tính tình Trần Thủy Liên đối với người ngoài thì nghĩ như thế nào sẽ đối đầu như thế đó, không cần Lý Lê Hoa ra mặt phản đối.
Lần trước phân gia, người nhà mẹ đẻ Lý Lê Hoa đều không ở bên cạnh, lần này Triệu bà tử mong toàn gia hợp ở bên nhau, Trần Thủy Liên là người thứ nhất phản đối.
Không nói chỗ tốt khác, dù sao về sau cô em chồng sống tốt, nhi tử và nữ nhi của nàng ta cũng có thể được lợi, cô cô làm mấy bộ quần áo cho bọn nhóc, còn có giới thiệu công việc ở tiệm thêu, trong nhà cũng tốt hơn một ít.
Trần Thủy Liên lại không phải không không ra, Thạch Đầu và cùng Tú Nhi đều nói ở trong nhà tiểu cô cô thật tốt, mỗi lần đi ra ngoài đều mua đồ ăn ngon cho hai đứa.
Trước kia đều là vì nghèo mà náo loạn, Trần Thủy Liên không hy vọng cô em chồng còn về nhà mẹ đẻ chiếm tiện nghi, nhưng hiện tại đã khác trước.
Cho nên nàng ta phải chống lưng cho cô em chồng, nàng ta là tẩu tử nhà mẹ đẻ, cũng có tư cách nói ra những lời này.
Thật nghĩ quá đơn giản, phân gia còn muốn hợp lại, đúng là xuân thu đại mộng.
Triệu bà tử nghe xong Trần Thủy Liên nói, cũng phản bác: “Đây là chuyện giữa ta và nhi tử, liên quan gì đến ngươi?”
“Phi! Nhi tử của bà nếu không phải muội phu ta, ta cũng vui vẻ mặc kệ. Các ngươi làm chuyện không phải của con người, nói toạc trời đất cũng không có đạo lý này. Phân đã phân, còn nghĩ hợp lại, còn không phải xem muội phu ta trúng tú tài, các ngươi muốn dính chút chỗ tốt? Ta còn nhớ rõ người nào đó từng nói, cả đời không dính hào quang của muội muội và muội phu ta, ngay cả chứng từ cũng đã viết, thế nào, hiện tại đem những việc này xem như đánh rắm à? Muốn thỉnh người làm chứng xem có việc này hay không? Dù sao muội phu ta còn giữ chứng từ đó, cho dù thưa kiện chúng ta cũng không sợ!”
Biểu tình trên mặt Hà Thúy Cô phải gọi là xuất sắc, Triệu Kim Sinh thật sự cảm thấy mất mặt, vừa muốn nói gì, đã bị Hà Thúy Cô ngăn cản, tên ngốc này, hiện tại nhịn một chút, đến lúc đó chỗ tốt nhiều không đếm hết, chờ coi, về sau ả nhất định làm Trần Thủy Liên này trả giá.
Triệu Thổ Sinh nhìn thoáng qua tức phụ của mình, nàng gật gật đầu với hắn, Triệu Thổ Sinh đứng lên nói: “Chúng ta đã phân gia, ta muốn tự mình sinh hoạt.”
Ý tứ là hắn không tán thành hợp ở bên nhau.
Hà Thúy Cô nghe xong, lập tức khóc ròng nói: “Tam đệ, đệ cưới tức phụ có tiền, tất nhiên là không cần sợ gì, nhưng ta và đại ca đệ, còn mang theo cháu trai đệ, cuộc sống này làm sao sống nổi chứ.”
Cường ngạnh không được, Hà Thúy Cô liền mềm, đánh bài bi thương.
“Nhị đệ, nhị đệ muội, các ngươi biết, ta chính là bà nương ở nông thôn, chuyện gì cũng đều không hiểu, cho nên mới nghe xong người khác châm ngòi, mới đi viết chứng từ, ta cũng hối hận không chịu được, các ngươi tha thứ ta lần này được không? Ta về sau nhất định sẽ không như vậy, đại ca đệ một người làm ruộng, hắn cũng ăn không tiêu. Mỗi năm điền thuế, ép đại ca ngươi tới không thở nổi, ta nếu là vì chính mình, ta sẽ không nói gì, chính là ta đau lòng đại ca đệ, hắn tuổi này, mỗi ngày làm việc nặng như vậy, còn phải giao ra một nửa, đệ là đệ đệ, đệ hẳn đau lòng đại ca đệ đi.”
Thật là có thể nói có thể hát xướng.
Trần Thủy Liên còn muốn nói thêm, rốt cuộc lúc trước Triệu Thủy Sinh không thi đậu tú tài, còn không phải vẫn sống như vậy, sao Triệu Thủy Sinh vừa thi đậu tú tài thì sống không nổi nữa, thật là chê cười, muốn chiếm tiện nghi mà không nói thẳng, làm thế này đúng là tà môn ma đạo.
Triệu Thủy Sinh hỏi lão Triệu, “Cha, người cũng nghĩ hợp nhau cùng sống?”
Lão Triệu trầm mặc nửa ngày, mới nói: “Đại ca ngươi bọn họ cũng không dễ dàng.”
Ý tứ là đồng ý. Triệu Thủy Sinh đột nhiên cười, nói: “Đã phân gia, hộ tịch chính là một cuốn sổ khác, lúc trước ta khoa khảo, hộ tịch đã báo đi lên, nên không thể nào sửa lại. Đại tẩu không phải nói lo lắng chuyện điền thuế sao? Chuyện này thì ta sớm đã nghĩ kỹ rồi, không bằng để ruộng đất của đại ca và đại tẩu đều treo ở danh nghĩa của ta, như vậy cũng không cần giao tiền, các ngươi thấy thế nào?”
Lý Lê Hoa thầm nghĩ, chủ ý này không tồi, các ngươi không phải nói, mỗi năm đại phòng vì thuế ruộng nên sống không tốt à? Cũng được, để ruộng đất của đại phòng đều treo ở danh nghĩa nhị phòng, như vậy trên danh nghĩa, ruộng đất là của nhị phòng, tất nhiên là không cần giao điền thuế.
Nhưng với tính tình của Hà Thúy Cô, sẽ lo lắng ruộng đất đều treo ở danh nghĩa nhị phòng thì sẽ thành tài sản của nhị phòng, ả sao có thể yên tâm?
Ả vốn đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, cũng không trách được bên này tính kế ả.
Xem ả ngày sau còn dám tùy tiện loạn ra chủ ý ngu xuẩn không.
“Này này, sao có thể làm như vậy được? Có thể bị điều tra ra không, ta xem vẫn là đem hộ tịch hợp lại cùng nhau mới là, không cần các ngươi đổi, trực tiếp đem hộ tịch của chúng ta và cha mẹ hợp với nhị đệ và nhị đệ muội bên này, không phải là được sao?”
Về sau ả cũng có thể ở trấn trên, phòng ở tốt như vậy chỉ để nhị phòng ở thì thật quá lãng phí đi.
Triệu Thủy Sinh hướng về phía lão Triệu cười, “Cha, chủ ý ta đã ra, các ngươi nếu không vui, coi như ta không chưa từng nói là được. Tam đệ, vài mẫu đất của đệ, có vui vẻ treo ở ta danh nghĩa không?”
“Đương nhiên vui! Đa tạ nhị ca!” Triệu Thổ Sinh rất kiên định nói.
“Đại ca, huynh xem Tam đệ vui vẻ đồng ý, huynh nếu không vui, ta cũng không có biện pháp!” Triệu Thủy Sinh nói với Triệu Kim Sinh.
Chỗ tốt đã cho, tiếp thu hay không, đó là chuyện của các ngươi, còn muốn hợp thành toàn gia à, vậy thì thật xin lỗi.
“Tốt nhỉ, ngươi là đồ gà mái không đẻ trứng! Chính là ngươi khuyến khích nhi tử ta và ta không thân!” Mắt thấy sự tình không phải như dự đoán, Triệu bà tử liền đem lửa giận phát tới trên người Lý Lê Hoa, cảm thấy đều là do con dâu giở trò quỷ, nếu không phải do nàng, Thủy Sinh khẳng định đã đáp ứng rồi.
“Bà nói ai là gà mái không đẻ trứng?” Trần Thủy Liên tức giận, Triệu bà tử này cũng quá kỳ cục, đó chính là cô em chồng nàng ta, chẳng phải chỉ mấy năm chưa sinh sao, miệng Triệu bà tử này quá thối.
“Nói chính là nó, chiếm hầm cầu không ị phân, tức phụ nhà ai không phải vừa gả đã lập tức hoài thai, nó thì giỏi quá, hiện tại ngay cả sợi lông đều không thấy, không phải gà mái không đẻ trứng là gì! Thủy Sinh, ngươi đừng nghe này ả đàn bà này chọn ba chọn bốn, ta sinh ngươi, khẳng định là muốn tốt cho ngươi, ngươi hiện tại lập tức hưu nó, nương lập tức tìm cho ngươi người hơn nó gấp trăm lần!”
Nhi tử bà ta hiện tại là tú tài, muốn cưới hoàng hoa đại khuê nữ, chỉ cần nói một tiếng, là có thể xếp thành một đội thật dài.
Triệu bà tử đem lửa giận giận chó đánh mèo đến trên người Lý Lê Hoa, cảm thấy nếu không phải do Lý Lê Hoa, tẩu tử nàng cũng sẽ không nhảy ra tranh cãi với bà, nếu không phải do Lý Lê Hoa, nhi tử chắc chắn đáp ứng ngay yêu cầu của mình, hết thảy đều là do Lý Lê Hoa sai.
Hơn nữa cha Lý Lê Hoa còn dạy Thủy Sinh, về sau còn không phải sẽ đắn đo gắt gao Thủy Sinh? Chỗ tốt đều cho Lý gia, nơi nào có phần cho mẹ ruột là bà?
Chỉ có hưu Lý Lê Hoa, chặt đứt quan hệ với Lý gia, như vậy chỗ tốt khi trúng tú tài đều là của nhà mình.
“Bà nói bừa cái gì.” Lão Triệu quát lớn. Lão biết rõ, Lý Bổn Minh chính là tiên sinh của con thứ hai, làm gì có chuyện mới trúng tú tài đã lập tức hưu nữ nhi của tiên sinh, truyền ra đi, còn biết xấu hổ hay không?
“Ta nói bừa chỗ nào? Các ngươi tự mình nhìn xem, đã thành thân hơn ba năm, bụng nó một chút động tĩnh cũng không có, nhi tử ta là tú tài, cũng không thể không có con nối dõi, thừa dịp hiện tại mọi người đều còn trẻ, về sau ai đi đường nấy, ai đều không chậm trễ.”
“Ngươi muốn còn nhận ta là nương thì lập tức hưu nàng ta, bằng không về sau ta không có đứa con trai này!” Triệu bà tử lấy ra đòn sát thủ.
Làm tú tài, không nhận nương, xem hắn còn làm tú tài được nữa không.
“Thông gia nói gì vậy? Nữ nhi của ta đã mang thai, sao bà lại muốn hưu nữ nhi của ta về nhà?” Nương Lê Hoa từ bên ngoài tiến vào, nghe thấy lời này, cũng thực tức giận. Sao lại có người như vậy? Không muốn nhi tử mình sống tốt? Xem bà ta nháo sự kìa.
Nương Lê Hoa vừa nói, mọi người đều có chút choáng váng, bất quá Trần Thủy Liên lập tức phản ứng lại, “Hừ, hiện tại xem các ngươi còn nói được gì, muội tử ta chính là vừa mới có mang, người ta nói ba tháng đầu không thể lộ ra, miễn cho thai tượng bất ổn, các ngươi cũng hay quá, bức cho chúng ta nói chuyện này ra, các ngươi làm vậy cũng gọi là yêu quý tôn tử à?”
Trần Thủy Liên hoàn toàn là nói hươu nói vượn, nàng ta cũng vừa mới biết Lý Lê Hoa mang thai. Bất quá vì giảng hòa, nàng ta cứ nói như vậy.
“Được rồi, đừng nói nữa,” lão Triệu cảm thấy kiệt sức, rõ ràng chuyện gì cũng không có làm, “Nghe theo Thủy Sinh nói mà làm đi. Phân gia chính là phân, tấm lòng này của Thủy Sinh cũng là tốt, hắn sống tốt cũng không nói đã quên các huynh đệ, trong lòng các ngươi hiểu rõ.”
Triệu Thủy Sinh cười lạnh, lão Triệu này nói chuyện thực sự có ý tứ, ám chỉ mình không cần vừa mới phú quý thì đã quên huynh đệ.
“Lê Hoa mang thai, chúng ta không tiện quấy rầy nhiều, lão bà tử, bà trở về, lấy một rổ trứng gà cho Lê Hoa bồi bổ.”
Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc có hỉ!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng
- Chương 46: Như ý