- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng
- Chương 45: Chột dạ
Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng
Chương 45: Chột dạ
Editor: Masha
Triệu Thủy Sinh trúng tú tài, Huyện thái gia Trương Quang Viễn nhiệt tình khích lệ một phen, bảo các tú tài vừa đỗ không ngừng cố gắng, tranh thủ thi đậu cử nhân.
Phương diện Học chính làm tốt, cũng có thể được đánh giá thành tích ưu tú, Huyện thái gia tất nhiên hy vọng huyện Đồng Thành của ông ra càng nhiều tú tài càng tốt, thậm chí là cử nhân.
Đương nhiên, huyện nha cũng phát cho nhóm tú tài, mỗi người mười lượng bạc làm khen thưởng. Đồng thời cũng tỏ vẻ, Huyện học tùy thời hoan nghênh những tú tài này tới đi học.
Kỳ thật khảo trúng tú tài, cũng không cần mỗi ngày đều phải đến Huyện học, chỉ cần đến lúc đó thông qua Nguyệt khảo (khảo theo tháng) và Tuế khảo (khảo thường niên) là được.
Hơn nữa làm Lẫm sinh, mỗi lần thi cử đều phải được hàng đầu, bằng không tư cách Lẫm sinh sẽ bị cướp đoạt, trở thành của người khác.
Đối với những nhà nghèo khổ mà nói, mỗi tháng sáu đấu lương thực, cũng đủ cả nhà ăn no rồi, cho nên có thể trở thành Lẫm sinh, đó là vô cùng quan trọng. Không ít người bởi vì giữ được danh ngạch Lẫm sinh sẽ mỗi ngày đến Huyện học.
Mà những nhà giàu có, không để bụng mấy thứ này, cho nên cũng không sẽ thời thời khắc khắc học tập ở Huyện học, chỉ cần đến lúc đó khảo thí thông qua là xong.
“Gì? Ngươi nói là ai, ai trúng tú tài?” Lí chính Triệu đại gia không dám tin tưởng hỏi.
Sai dịch đến báo tin vui vì không biết nhà Triệu Thủy Sinh ở nơi nào, hộ tịch Triệu Thủy Sinh ở Triệu Gia Trang, hắn nhận thức lí chính Triệu Gia Trang, cho nên trước tới chỗ Triệu đại gia hỏi thăm tình huống, thuận tiện báo tin hỉ. Bởi vì trong thôn ra tú tài, trên mặt lí chính sáng rỡ.
Sai dịch nhìn tin mừng, rõ ràng là Triệu Gia Trang Triệu Thủy Sinh mà, vì sao vị Triệu lí chính cứ như báo tin sai người vậy.
Hắn nói: “Triệu đại thúc ngài xem, là Triệu Thủy Sinh Triệu Gia Trang của các người, chẳng lẽ Triệu Gia Trang không có người này?”
“Có có có!” Triệu đại gia phản ứng lại, trong lòng có thể nói là mừng như điên, thôn bọn họ đã nhiều năm không có ai đậu tú tài.
Triệu đại gia khen ngợi Triệu Thủy Sinh một hồi, khen hắn cứ như thần tiên hạ phàm.
“Bất quá, bọn họ hiện tại là ở trấn trên, không có ở Triệu Gia Trang, ở Triệu Gia Trang chỉ có nhà cũ.”
Triệu đại gia không muốn nói cho Triệu bà tử, bởi vì lúc Triệu bà tử và Hà Thúy Cô biết chuyện Triệu Thủy Sinh muốn đọc sách đã từng náo loạn một trận.
“Ở trấn trên? Vậy ta đi trấn trên trước, không quấy rầy ngài nữa.” Báo tin vui thường có tiền thưởng, hắn nên chạy nhanh đi, miễn cho người đợt thứ hai đến đây, thì không có phần của hắn nữa.
Sau khi Triệu đại gia về nhà, vẫn luôn hưng phấn đi vòng quanh, “Lão nhân, ông làm gì đó?” Thấy dáng vẻ của lão nhân nhà mình, không phải là phát bệnh đấy chứ.
Triệu đại gia đầy mặt đỏ bừng, là hưng phấn! Ha ha, thật sự là quá tốt, về sau trong thôn bọn họ rốt cuộc có tú tài lão gia!
Không nói những chỗ tốt khác, người ta chỉ cần nhắc tới Triệu Gia Trang liền biết là địa phương tú tài lão gia ở.
Chẳng sợ về sau có việc gì khó, cứ thương lượng với Thủy Sinh, Thủy Sinh vì có công danh tú tài, cho dù thấy Huyện thái gia cũng không cần quỳ!
“Lão bà tử, Thủy Sinh trúng tú tài!” Triệu đại gia hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài.
“Gì? Thủy Sinh trúng tú tài? Là sự thật sao?”
“Đương nhiên là thật sự, vừa rồi sai dịch đã lại đây báo tin vui, ta còn đưa bao lì xì mà.”
“Nhanh nhanh, dọn dẹp một chút rồi đến nhà Triệu lão đại.” Triệu đại nãi nãi nói: “Chúng ta còn có thể đi qua giúp đỡ tiếp đón khách nhân.”
“Đến nhà Triệu lão đại làm gì, Thủy Sinh và bọn họ đều đã phân gia, ngay cả hộ tịch cũng đã phân. Ta đã nói cho sai dịch, bảo hắn đi trấn trên rồi.”
Triệu đại nãi nãi nói: “Ông nói cũng đúng, bên kia ngày thường cũng quá kỳ cục, ta xem về sau, khẳng định bọn họ phải có lúc hối hận, nói không chừng hiện tại đã hối hận.”
Nếu hiện tại không phân gia, thuế ruộng của cả gia đình đã có thể miễn. Còn có các loại chỗ tốt khác.
Triệu đại nãi nãi nói: “Ta đi một chuyến.” Nhìn xem sắc mặt những người đó, thuận tiện báo tin vui cho Triệu nhị thẩm bọn họ.
Ha ha, không biết Triệu bà tử nghe xong tin tức này cao hứng hay là hối hận nhỉ? Không biết hiện tại Hà Thúy Cô có vẻ mặt gì?
Thần sắc Triệu bà tử quả nhiên mơ hồ không tin, ngoài miệng nói, “Hắn sao có thể trúng tú tài? Không có khả năng!”
Hà Thúy Cô cảm thấy ngực mình đau không thở được, vì sao chuyện như thế này? Triệu Thủy Sinh thế mà lại trúng tú tài?
Lúc đó ả muốn chết muốn sống, còn nói những lời đó, sau còn viết chứng từ, hiện tại bị người chế giễu chính là ả đi?
Trên mặt Hà Thúy Cô một trận xanh một trận trắng, người tới cửa chúc mừng một đợt tiếp một đợt, đều nghe nói tin tức này.
Có vài người thấy sắc mặt mẹ chồng nàng dâu thì chế nhạo nói: “Cũng không biết là ai nói cả đời Thủy Sinh cũng không thi đậu tú tài! Hiện tại người ta không phải đã thi đậu rồi sao? Lại nói tiếp, vẫn là cha vợ Thủy Sinh giỏi, ông ta tự mình dạy dỗ con rể. Chậc chậc, đừng nhìn ông ấy không thi đậu, ta thấy là vận khí của ông ấy không tốt, bằng không sao có thể dạy Thủy Sinh thành tú tài?”
“Nói không chừng cha vợ Thủy Sinh thích hợp dạy học, về sau, chỉ cần ông ấy dạy học, ta nhất định đưa hài tử đến bên người ông ấy, nói không chừng sẽ là tú tài tiếp theo!”
“Còn không phải sao, Thủy Sinh cưới Lê Hoa mới được mấy năm đã từ một tiểu tử không biết chữ lập tức thành tú tài, nhà Lý gia có công lao lớn.”
Không giống Triệu gia này, bởi vì lúc ấy căn bản không tin, cho nên nói nhiều lời tuyệt tình như vậy.
Trong lòng lão Triệu vừa cao hứng vừa không biết có tư vị gì.
Bởi vì lão cũng cảm thấy rất mất mặt, lúc trước chính lão tới cửa nói Thủy Sinh, cảm thấy hắn đọc sách không đúng, ai biết Thủy Sinh thế nhưng thật sự thi đậu tú tài. Như vậy không thể nghi ngờ là tự mình vả miệng mình, nóng rát đau đớn.
Nhưng nhi tử của lão là tú tài lão gia, trong lòng lão vẫn rất cao hứng.
“Còn thất thần làm gì? Nhanh chóng dọn dẹp một chút, đều đi trấn trên đi!” Lão Triệu phân phó nói.
Triệu bà tử lại lập tức nói: “Ta không đi! Quản hắn có phải tú tài hay không, ta đều là mẹ hắn, bảo ta cúi đầu trước hắn, không có cửa đâu!” Cho dù Triệu bà tử hối hận, nhưng ngoài miệng lại không chịu thua, một hai phải tranh hơn.
“Bà muốn làm gì thì làm, Kim Sinh, dọn dẹp một chút, con và ta đi hỗ trợ cho nhị đệ con!”
Nhìn lão bà tử còn chết vì sĩ diện, lão Triệu cũng không nói nữa, trực tiếp gọi Triệu Kim Sinh.
Triệu Kim Sinh lập tức đáp ứng. Tròng mắt Hà Thúy Cô xoay chuyển. Chờ trước khi Triệu Kim Sinh rời đi, trộm đem chứng từ cho Triệu Kim Sinh, “Ngươi đưa cho nhị đệ và nhị đệ muội lấy lại, nói chuyện này là ta nói giỡn, không coi là thật.”
Triệu Kim Sinh không tiếp, nói: “Ngươi muốn như thế nào thì như thế ấy à, trên đời làm gì có chuyện tiện nghi như vậy? Hiện tại nhị đệ là tú tài, ai có thể ép buộc đệ ấy?”
Lúc bắt đầu làm chuyện này, tức phụ hắn không chừa một chút đường lui, hiện tại hối hận, muốn hòa hảo trở lại, nhưng trên đời làm gì có thuốc hối hận.
Hắn Triệu Kim Sinh không có da mặt dày như vậy, không làm nổi loại chuyện này. Cho nên Triệu Kim Sinh hoàn toàn muốn đi hỗ trợ.
Hai người lão Triệu đi rồi, Triệu bà tử còn thực hoảng hốt. Tròng mắt Hà Thúy Cô vừa chuyển, nói với Triệu bà tử: “Nương, cho dù nhị đệ trúng tú tài, còn không phải do nương sinh? Ngài chính là nương sinh ra hắn nuôi dưỡng hắn, hắn nếu dám đối với người không tốt, vậy công danh này hắn cũng không cần! Ngài nói có phải hay không, nương?”
Triệu bà tử bừng tỉnh đại ngộ, đúng vậy, cho dù trước kia bà làm nhiều chuyện như vậy, nhưng không có bà thì không có Triệu Thủy Sinh, hết thảy của Triệu Thủy Sinh đều thuộc về bà, bà sợ cái gì?
Chẳng lẽ hắn hiện tại là tú tài thì không nhận nương? Chê cười! Trên đời không có nhi tử nào không nhận nương!
Hắn nếu thật không nhận, thì chờ mất danh tú tài đi.
“Ngươi nói rất đúng, ta là mẹ hắn, hắn dám đối với ta không tốt, ta tuyệt đối không tha cho hắn, ta đến cửa nhà hắn náo loạn, để mọi người đều nhìn xem, tú tài lão gia này đối xử với mẹ ruột như thế nào.”
Hà Thúy Cô vội cười nói: “Nương nói rất đúng, bất quá, hiện tại nháo cũng không lợi gì, nhị đệ nếu không có công danh tú tài, đối với chúng ta cũng không có chỗ tốt đúng không, ngài cũng không phải nương tú tài. Còn không bằng như thế này, con nghe nói, nhà này ra tú tài, về sau có thể không cần giao thuế ruộng, nhà chúng ta mỗi lần giao thuế ruộng xuân thu đều đau đứt ruột, còn không bằng cả nhà hợp lại ở bên nhau, như vậy thì không cần giao thuế ruộng, một năm có thể giảm không ít tiền đâu, vài thập niên thì nương ngài tính toán thử đỡ được bao nhiêu là tiền.
Càng không cần phải nói, ngài thành nương tú tài, đi đến nơi nào, đều được người tôn kính, cũng không thể để chỗ tốt gì đều để người Lý gia được hưởng. Bọn họ cũng thật dám nghĩ, nói không chừng ỷ vào dạy ra nhị đệ, thì xem nhị đệ thành ở rể đó.”
“Bọn họ dám! Thủy Sinh là từ trong bụng ta bò ra tới, điểm này, cả đời đều không thay đổi được. Ngươi nói rất đúng, nhà này không nên phân, nên hợp ở bên nhau, hắn làm tú tài, cũng nên chiếu cố huynh đệ đúng không? Lão nương liền đi tìm Thủy Sinh nói rõ chuyện này.”
Trong lòng Hà Thúy Cô mừng thầm, cứ như vậy, là bà bà đi nói muốn cùng ở bên nhau, cũng không phải là ta ả nói, cho dù có chứng từ cũng không sao cả.
Đến lúc đó ả lại không tình nguyện đồng ý hai nhà trở thành một nhà, về sau, bọn họ cũng là nhà người đọc sách, sau đó nhi tử của mình cũng có thể đi theo được chỗ tốt. Thân phận ả cũng cao thêm một tầng lớn, xem những người đó còn xem thường nhà ả không!
Lúc lão Triệu và Triệu Kim Sinh đuổi tới trấn trên, trong nhà Triệu Thủy Sinh cũng người đến người đi, đều là người chúc mừng, rất nhiều người hai người bọn họ đều không quen biết.
Bất quá, Triệu Thổ Sinh và tức phụ cũng giúp đỡ tiếp đón người, bọn họ liền đến bên cạnh Triệu Thổ Sinh.
Trương Vân Nhi chỉ cho công công và anh chồng cách hành lễ, sau đó liền đi tiếp đón bên phía nữ quyến.
“Thổ Sinh à, chúng ta lại đây cũng là giúp đỡ nhị ca con tiếp đón người.” Lão Triệu nói.
Triệu Thổ Sinh vội nói: “Cha vào nhà đi, hẳn là đã tiếp đón gần hết người rồi, hôm nay cũng không có người lưu lại dùng cơm, một lát nữa là xong.”
Thật sự là hắn nhìn sắc mặt cha hắn rất xấu hổ, Triệu Kim Sinh cũng xấu hổ, đoán chừng là bởi vì Triệu bà tử và Hà Thúy Cô.
Lão Triệu muốn nhìn thấy nhi tử của mình Triệu Thủy Sinh, hắn chính là làm vẻ vang cho gia đình.
“Nhị ca và nhị tẩu con đều không ở?” Sao không nhìn thấy người đâu?
“Nhị ca và nhị tẩu đi nhà người khác cảm tạ, lúc trước nhị ca và nhị tẩu đi phủ thành, được đại bá chiếu cố, hiện tại tới cửa trí tạ đi.”
Triệu Thổ Sinh nói đại bá, là đại bá tức phụ của hắn, hắn cũng kêu đại bá.
“À, à, là như thế.” Không nhìn thấy Triệu Thủy Sinh, lão Triệu không biết vì cái gì, ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, không biết là chột dạ hay là như thế nào, lão không biết nên đối mặt đứa con trai này như thế nào.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng
- Chương 45: Chột dạ