Editor: Masha
“Được rồi, được rồi, đừng tiết kiệm tiền nữa, vui mừng làm xong hôn sự này đi, về sau bà cũng không cần nhọc lòng.” Triệu Thổ Sinh là nhi tử nhỏ nhất của lão, cưới tức phụ cho hắn thì không còn chuyện gì cho bọn họ chuyện làm nữa, ônh cũng coi như là công đức viên mãn.
Triệu bà tử hiện tại không dám phản bác lão Triệu, bởi vì trong khoảng thời gian này lão Triệu nổi bão rất nhiều lần, ngay cả lời đưa bà ta về nhà mẹ đẻ cũng nói ra, Triệu bà tử cũng sợ.
Cho nên mướn kiệu hoa thì mướn kiệu hoa, ngoại trừ một đoạn nhạc đệm này, hôn sự tiến hành rất thuận lợi.
Đặc biệt là của hồi môn của nhà gái, làm người Triệu Gia Trang đều rất hâm mộ, nghe nói ở trong thị trấn còn được tặng một căn nhà ở, càng làm người đỏ mắt, người nhà quê cưới vợ, nhiều lắm là tặng của hồi môn là chút gia cụ linh tinh, hay là vải vóc quần áo, làm gì có ai cho cả một căn nhà.
Triệu bà tử nghe đại gia chúc mừng, cuối cùng cũng thuận khí chút.
Triệu Thổ Sinh cưới Trương Vân Nhi, hai người đều thực vừa lòng lẫn nhau.
Sau khi hoàn thành hôn sự, Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa đóng gói đồ đạc chuẩn bị đi phủ thành.
Lão Triệu và Triệu bà tử cũng không biết Triệu Thủy Sinh đã thông qua huyện thử. Nói với bọn họ, còn tưởng rằng là muốn tìm bọn họ vay tiền, cho nên, không cần đi chịu cái cảnh đó.
Mùa xuân năm nay không bị bắt đi lao dịch, chủ yếu là mùa đông năm trước đã bắt người đi sửa lạch nước, đã làm hơn một tháng, lại bắt người chỉ sợ dân chúng phẫn nộ. Năm trước khô hạn, thu hoạch không tốt, mọi người đều ngóng trông năm nay mùa màng có thể bội thu.
Cho nên miễn đi một nỗi phiền toái cho Lý Lê Hoa, nàng nghĩ, Triệu Thủy Sinh vẫn nên nhanh nhanh thi đậu tú tài đi, bằng không mỗi năm lao dịch, đều là lấy tiền ra ứng phó, thời gian lâu rồi, sẽ có người nhìn ra không thích hợp.
Trúng tú tài thì có thể miễn lao dịch, cũng không cần lo lắng phải nghĩ lý do giải thích nữa.
Phủ thành cách trấn trên có đến vài trăm dặm, bởi vì không thể cứ mãi mượn xe ngựa của người khác, cho nên bọn họ thương lượng một chút, quyết định mua một chiếc xe ngựa.
Lưu Đại tỷ biết Triệu Thủy Sinh đã thông qua huyện thí, hiện tại đang muốn đi phủ thành tham gia phủ thí, liền nói: “Chuyện này cũng rất đơn giản, xe ngựa của ta vừa lúc muốn đổi một chiếc mới, xe này liền bán cho các người.”
Bà không nói tặng vì biết hai vợ chồng này khẳng định là vô công bất thụ lộc, Lưu Đại tỷ cũng rất tôn kính người đọc sách. Nói không chừng Triệu Thủy Sinh thật đúng là khảo thí thành danh, như vậy bọn họ cũng là có giao tình.
Hai người Lý Lê Hoa mua xe ngựa của Lưu Đại tỷ, trả mười lượng bạc, giá này rất phải chăng, đặc biệt là xe ngựa vẫn là huyện thành, cũng không cần phải mua ngựa rồi đi tìm người làm xe.
Thời tiết vừa đẹp, không phải thời điểm lạnh, cho nên không cần lo lắng sẽ bị đông lạnh. Tháng ba vừa lúc cảnh xuân, chỉ là dọc theo đường đi cũng không có phong cảnh gì đẹp để xem.
Triệu Thủy Sinh thật vất vả mới nắm giữ lực độ, học cách điều khiển xe ngựa. Lần trước đi Triệu Gia Trang, thiếu chút nữa làm xe ngựa ngã vào mương nước, Lý Lê Hoa có sức khỏe, nhưng nàng chưa từng điều khiển xe ngựa, trước kia đều có xa phu, sau khi tiến cung thì dùng phượng liễn, cho nên nhiệm vụ đánh xe gian khổ này giao cho Triệu Thủy Sinh.
Lúc ban đầu Lý Lê Hoa căn bản là không dám lên xe, miễn cho bị đưa tới đâu không biết, hiện tại đã tốt, kỹ thuật của Triệu Thủy Sinh thành thạo, nàng cũng có thể yên tâm ngồi trên xe ngựa.
Trương Vân Nhi gả cho Triệu Thổ Sinh, bọn họ và ông chủ Trương quan hệ thông gia chính thức.
Ở phủ thành ông chủ Trương cũng nhận thức một vài bằng hữu, chỉ là giao tình không tính là sâu, vì thế hai người quyết định đến phủ thành vẫn nên ở khách điếm cho tiện.
Ai biết lúc tới phủ thành, khách điếm cũng không dễ tìm, bởi vì là thời điểm phủ thí, phủ thành đầy học sinh các huyện lại đây khảo thí.
Khách điếm vị trí tốt, người đã ở đầy. Cho dù tăng giá thuê cũng không còn phòng trống.
Thật không nghĩ tới, cách cuộc thi còn có một đoạn thời gian, mọi người đều tới.
Không có cách nào, bọn họ đành tìm một khách điếm cách phủ nha xa chút, cũng may bọn họ có xe ngựa, cũng không sợ đến lúc đó đến không kịp.
Phủ thí phải khảo ba vòng, hai vòng trước đều chỉ khảo một ngày, vòng cuối lại yêu cầu hai ngày, phải ở trường thi qua đêm.
Bất quá chăn bông qua đêm đều có quan phủ cung cấp.
Phủ thí so với huyện thí càng nghiêm khắc hơn rất nhiều, ngoại trừ giấy báo danh, bất cứ thứ gì đều không được mang vào trường thi, giấy và bút mực đều có trường thi cung cấp, hơn nữa phủ thí chỉ tuyển 50 người. Trúng tuyển, thì có thể đạt danh đồng sinh.
Triệu Thủy Sinh tìm ông chủ khách điếm, nhờ ông ta sai một tiểu nhị giúp đỡ đánh xe, hắn sẽ trả tiền thêm.
Ông chủ khách điếm thấy đối phương là người đọc sách, nói không chừng sau này thăng chức rất nhanh, cho nên vội vàng đáp ứng.
Triệu Thủy Sinh nói với Lý Lê Hoa: “Lúc khảo thí, nàng không cần đưa ta đi, phủ thành so với huyện thành càng phồn hoa hơn,” hắn vốn dĩ muốn bảo Lý Lê Hoa đi dạo một vòng, nhưng lại nghĩ nàng là một nữ tử, đơn độc đi dạo phố, khó bảo đảm sẽ không gặp phải những kẻ du côn vô lại.
Cho dù sức lực Lý Lê Hoa rất lớn, nhưng có cái gọi là cường long bất áp bất địa đầu xà(*), nữ tử càng dễ dàng bị hại, cho nên hắn không nói tiếp, ngược lại nghĩ, lúc này nên mua vài hạ nhân, như vậy nàng cũng có người đi cùng.
Lý Lê Hoa nói: “Ta sẽ ở khách điếm chờ, dù sao cũng chỉ mất mấy ngày.”
Đời trước ru rú trong nhà, đời này không ra khỏi cửa thì nàng cũng không cảm thấy tịch mịch.
Rốt cuộc tới ngày khảo thí kia, sáng sớm Triệu Thủy Sinh đi trường thi, bởi vì khách điếm này không chỉ có Triệu Thủy Sinh là thí sinh, còn có người khác, ông chủ khách điếm cũng sớm phái người đi kêu những thí sinh rời giường, miễn cho đến lúc đó chậm trễ canh giờ mà hỏng đại sự.
Lý Lê Hoa cảm thấy ông chủ khách điếm này thật biết cách làm buôn bán, đừng nhìn chỉ là việc rất nhỏ, nhưng ông ấy lại vô cùng cẩn thận.
Nếu không phải khách điếm này không ở gần trường thi, việc làm ăn khẳng định sẽ càng tốt hơn.
Lý Lê Hoa còn gặp một thái thái tại khách điếm, nhà chồng nàng họ Mã, trượng phu cũng là tới phủ thành khảo thí.
Bên cạnh Mã thái thái còn có nha hoàn hầu hạ, gặp Lý Lê Hoa ở hành lang trong khách điếm.
Mã thái thái đại khái biết trượng phu Lý Lê Hoa cũng là thí sinh, cho nên chủ động chào hỏi.
Các nam nhân khảo thí, các nữ nhân không có chuyện gì làm, cho nên ở cạnh nhau nói chuyện phiếm, ngược lại là phương pháp gϊếŧ thời gian tốt.
Hai người bắt chuyện một hồi, Mã thái thái biết trượng phu Lý Lê Hoa là lần đầu tiên tham gia phủ thí, không khỏi có chút giật mình, trượng phu nàng ta đã khảo hai lần, nhưng một lần cũng không qua, cho nên đến bây giờ ngay cả cái danh đồng sinh cũng không phải.
Rất nhiều người khảo cả đời, còn không phải đều như vậy?
Cho nên biết cha Lý Lê Hoa là đồng sinh, Mã thái thái đối với Lý Lê Hoa càng nhiệt tình.
Ở nông thôn, có vài người xem thường cha Lê Hoa mãi làm đồng sinh vài thập niên, nhưng cũng không đại biểu tất cả mọi người xem thường ông ta.
“Mỗi lần chỉ trúng tuyển 50 người, phủ thành này của chúng ta nhiều huyện như vậy, thí sinh đông đúc, trúng tuyển không đến một nửa, cũng quá nghiêm.” Mã thái thái oán giận nói.
“Bất quá, cha ta nói, chỉ cần tướng công có thể khảo, thì cứ tiếp tục đi khảo, ông sẽ luôn ủng hộ tướng công đi thi, chỉ hy vọng lần này chàng có thể thông qua.”
Nhà mẹ đẻ Mã thái thái là địa chủ, trong nhà đất nhiều, bạc cũng nhiều, cung phụng một người con rể đọc sách căn bản không thành vấn đề.
Biết hai vợ chồng Lý Lê Hoa chẳng qua là thôn phu và thôn phụ thì thái độ của Mã thái thái không thân thiện như trước.
Lý Lê Hoa cũng sẽ không bám lấy người khác, hai người không còn lời nào để nói.
Về sau, Mã thái thái gặp được Lý Lê Hoa, cũng chỉ gật đầu tượng trưng. Ở trong lòng Mã thái thái, hai vợ chồng này xuất thân nhà nghèo, cũng không có tiền đồ lớn gì.
Huống hồ, trượng phu đối phương là lần đầu tiên tới tham gia phủ thí, cơ hội thông qua là không thể nào.
Trượng phu nàng ta có học vấn tốt như vậy còn không thông qua lần nào, càng không cần phải nói người lần đầu tiên tới tham gia khảo thí. Ngươi bồi Thái Tử đọc sách sao.
Cho nên người như vậy, căn bản không cần giao hảo, cho dù trượng phu của nàng thi đậu, vậy cũng là chuyện thật nhiều năm về sau, khi đó, trượng phu Mã thái thái nói không chừng đã sớm làm quan. Nàng ta còn sợ đối phương ỷ vào việc quen biết, đến lúc đó còn nhờ nhà nàng ta hỗ trợ.
Mã thái thái sở dĩ nói chuyện với Lý Lê Hoa nhau, cũng vì nghĩ muốn nhận thức nhận thức nhiều người hơn, nói không chừng về sau chính là thái thái đồng liêu, trên quan trường quen biết nhiều người, cũng nhiều giúp đỡ không phải sao?
Mắt thấy đối phương không có hy vọng, nói không chừng về sau còn muốn trượng phu nàng ta giúp đỡ, như vậy chuyện lỗ vốn này, nàng ta không làm.
Cho nên Mã thái thái không bao lâu lại bắt chuyện với một thái thái của thí sinh khác, vị thái thái kia tầm tuổi 40, nghe nói trượng phu đã khảo năm lần, lần này cơ hội khảo trúng rất lớn.
Lý Lê Hoa chỉ cười cười, chờ Triệu Thủy Sinh khảo thí trở về, nói giỡn với hắn một chút, “Mặc kệ khi nào, người nâng cao dẫm thấp đều tồn tại, chàng khảo cho tốt một chút, bằng không ta bị người khác vả mặt.”
Triệu Thủy Sinh cười nói: “Chờ bị vả mặt tuyệt đối không phải là nàng.”
Lúc hắn khảo thí, cảm thấy những đề mục đó quá đơn giản, nếu không đậu, hắn cũng uổng làm người. Nhớ năm đó, hắn còn ra đề cho người khác thi đình, từ nhỏ là đại nho nổi danh nhất triều đình dạy hắn, Chu triều tuy rằng có vài thứ không giống Đại Hạ, nhưng là sách vở lại không sai khác mấy.
Chờ đến khi khảo vòng ba, bởi vì phải qua đêm, mất thời gian hai ngày.
Triệu Thủy Sinh chỉ là thí sinh không có bối cảnh gì, cũng không có người nào có thù oán với hắn mà làm những chuyện như chuẩn bị chăn bông ẩm ướt cho hắn, cho nên thuận thuận lợi lợi khảo xong giao quyển. Ở giữa không xảy ra một chút sai lầm gì.
Vừa khảo xong, cả người đều nhẹ nhàng, chỉ còn chờ kết quả, bất quá kết quả cũng sẽ được phát đến các huyện, thật ra không cần cố ý chờ ở phủ thành.
———
* Cường long bất áp địa đầu xà – 强龙不压地头蛇 – qiáng lóng bù yā dì tóu shé (rồng cũng khó thắng được rắn địa phương –> phép vua thua lệ làng là đây).