Editor: Masha
“Ha, nữ nhân này không an phận, trước đó không lâu không phải theo cái người kêu là Ngưu Đại Bưu sao? Người nọ nghe nói từng làm thổ phỉ, coi trọng nàng ta, hai người đều không màng người khác, trực tiếp ở cùng nhau. Không nghĩ tới người đàn bà này vẫn không an phận, còn dám dây dưa với thuộc hạ Ngưu Đại Bưu, bị Ngưu Đại Bưu phát hiện, hắn liền đánh người, còn lột quần áo trói chung hai người đó lại. Thật là xứng đáng!”
Triệu bà tử cũng phỉ nhổ, “Thật không biết xấu hổ! Xứng đáng có hôm nay! Nữ nhi lớn lên đẹp còn không an phận.” Bao gồm cả con dâu thứ hai nhà bà, làm cho nhi tử không nhận lão nương là bà.
Chẳng qua, “Lí chính thôn các ngươi không có ra mặt sao?” Triệu bà tử nói.
“Ai dám quản chứ, nghe nói Ngưu Đại Bưu từng gϊếŧ người, nhìn liền vẻ mặt hung hãn của hắn, thật muốn quản, đến lúc đó hắn muốn gϊếŧ người làm sao bây giờ?” Triệu Xuân Hoa nói.
Mọi người đều sợ Ngưu Đại Bưu, Trương quả phụ xem như xong. Đây là kết cục cho việc không an phận!
Chó không đổi được thói ăn phân, trước kia đi theo người khác, còn thông đồng vớingười ta, người ta không có cách nào so đo với nàng ta, nhưng lần này chính là Ngưu Đại Bưu đó. Hắn mặc kệ ngươi giải thích gì.
“Ta xem, hắn không có gϊếŧ người đã là phúc khí của nữ nhân kia.”
Hai mẹ con đối với tao ngộ hiện giờ của Trương quả phụ cảm thấy rất sảng khoái trong lòng.
Cảm thấy ông trời mở mắt, trừng phạt Trương quả phụ không biết xấu hổ.
Mà sau khi Trương quả phụ trải qua chuyện này, không thể ở Hà gia thôn nữa, sau đó về nhà mẹ đẻ, bị người nhà mẹ đẻ tìm người bên ngoài, gả nàng ta đi rất xa.
Rốt cuộc mất mặt lớn như vậy, tuy rằng Trương quả phụ không để bụng, nhưng cả nhà còn muốn sinh sống, nếu Trương quả phụ còn ở, mọi người đều thời thời khắc khắc nhớ kỹ chuyện này, còn có Ngưu Đại Bưu nói không chừng gì lúc nào đấy lại nổi bão, vẫn nên nhanh chóng gả thật xa mới tốt
Làm người trong nhà Trương quả phụ tương đối an tâm chính là, Ngưu Đại Bưu cũng không có cắn chết không buông tay, đoán chừng cũng bị tính tình lả lơi ong bướm của Trương quả phụ làm phiền chán, nghe nói hắn lại cặp với nữ nhân khác.
Triệu nhị thúc mặt ủ mày ê, bất đắc dĩ đi tìm Triệu Thủy Sinh bên này.
Bởi vì trong đất hạn hán, thu hoạch hoa màu càng có cảm giác vô vọng.
Triệu nhị thúc trồng trọt trên hai mẫu đất của vợ chồng Triệu Thủy Sinh, nhưng hiện tại chẳng thể thu hoạch được bao nhiêu lương thực.
Triệu Thủy Sinh nghe xong Triệu nhị thúc ấp úng nói, nghĩ nghĩ rồi nói: “Nhị thúc, như vậy đi, lương thực năm nay không tính, hai mẫu đất của ta cho dù ta tự mình trồng, cũng không thu được thứ gì, thời tiết năm nay ta cũng biết, rất ít mưa, càng không cần phải nói đến thu hoạch.”
Triệu nhị thúc nghe xong, trong lòng cảm kích, bất quá cũng ngượng ngùng, nếu không phải không có cách nào, ông cũng sẽ không mặt dày lại đây nói chuyện này.
Triệu nhị thúc nói: “Thủy sinh, nhị thúc không nói lời cảm tạ gì đó, đến lúc đó ta bảo Mộc Sinh đưa chút khoai lang đỏ cho các con. Các con ở trấn trên, ăn cái gì cũng phải dùng tiền mua, đừng nhìn khoai lang đỏ không đáng giá, cũng có thể no bụng.”
“Con nói tốt với tức phụ con, đừng vì chuyện này mà cãi nhau.”
Dù sao cũng là chuyện lương thực, thủy sinh tự mình làm chủ, đến lúc đó tức phụ nó không đồng ý, không phải sẽ ầm ĩ sao? Vậy chẳng phải do ông sao?
Triệu Thủy Sinh cười nói: “Lê Hoa sẽ không, nàng biết tình huống của thúc, sẽ đồng ý ta làm như vậy.”
Lý Lê Hoa xác thật sẽ không bởi vì lương thực của hai mẫu đất mà tức giận, bởi vì lúc trước bọn họ rời nhà hai bàn tay trắng, vẫn là Triệu nhị thúc và Triệu nhị thẩm đối xử tốt với bọn họ, chỉ bằng điểm này, Lý Lê Hoa sẽ không so đo.
Huống chi, bản thân bọn họ cũng không trông cậy vào thu hoạch của hai mẫu đất.
Bán một cái nhân tình cho người đáng giá, cũng là một chuyện tốt.
“Vẫn nên nói nhị thúc đừng để lộ chuyện này, bằng không bên kia sẽ làm ầm ĩ.” Lý Lê Hoa nói.
Nói chính là đám người Triệu bà tử, nếu để bọn họ biết, bọn họ miễn phí cho Triệu nhị thúc trồng hai mẫu đất, tuyệt đối sẽ không cam lòng.
“Trong lòng Nhị thúc hiểu rõ. Hẳn là sẽ không nói ra ngoài.” Triệu Thủy Sinh nói.
Nếu miễn phí cho đại phòng Triệu gia trồng, như vậy có tám, chín phần sẽ thành của riêng bọn họ.
Đưa Triệu nhị thúc trồng sẽ không có loại băn khoăn này.
Sở Tuyên thành Triệu Thủy Sinh, một năm nay cũng hiểu biết rất rõ nông phu không dễ dàng, thật là nhìn trời mà ăn cơm, ông trời không thoải mái, lương thực một năm sẽ không đủ ăn.
Đến bây giờ phía trên cũng không miễn điền thuế, chỉ sợ khả năng rất lớn vẫn phải giao lương thực cho quan phủ.
Đối với nông hộ mà nói chính là là dậu đổ bìm leo.
Nộp lương thực rồi thì lương thực còn lại cho nhà mình chẳng còn mấy.
Bà chủ tú phô nói với Lý Lê Hoa: “Vì sao ta không ở nhà trồng trọt, còn muốn mở cửa hàng, không phải vì trồng trọt không dễ dàng sao? Nhìn xem năm nay, thu hoạch khẳng định sẽ suy giảm, ta mở cửa hàng thêu này, tự mình có thể kiếm được tiền, dùng tiền kiếm được mua lương thực, so với trồng trọt nhẹ nhàng hơn nhiều. Lại có, ta mở cửa hàng, cũng có thể nhận thức một ít người, những người này ta nói ra thì người khác muốn đánh chủ ý lên cửa hàng của thì trong lòng ai cũng rõ, ta lại làm nhi tử ta đi thi đậu công danh, làm thương hộ thì đã làm sao? Chờ ta có nhiều tiền, có rất nhiều quan gia tiểu thư phải gả cho nhi tử của ta.”
Lưu Đại tỷ cảm thấy có thể ăn ngon uống tốt mới là mấu chốt, nói cái gì mà sĩ nông công thương, làm nông phu có cái gì tốt, nhìn xem, cứ như hiện giờ thì không biết bao nhiêu người muốn bán nhi bán nữ.
“Năm nay việc làm ăn của mẹ mìn chắc rất tốt.” Bởi vì lương thực không đủ, cho nên rất nhiều nhà đành phải bán con bán cái còn nhỏ tuổi.
“Nếu các ngươi không ngại thì đi mua mấy người, lúc này giá cả cũng không cao, đôi tay này của muội không phải còn để kiếm tiền sao? Mỗi ngày cứ làm việc bếp núc cũng quá lãng phí đôi tay thiện nghệ này.”
Mua một bà tử cũng chỉ mấy lượng bạc, Lý gia muội tử làm chút việc thêu thùa là kiếm lại được ngay.
Lý Lê Hoa lắc đầu, nói: “Chuyện nhà ta đại tỷ cũng đã biết, thật sự mua bà tử, nhà chồng ta biết, còn không tới cửa làm ầm ĩ sao? Không bằng ta tự mình động thủ, tốt xấu cũng có thể bảo trì thanh tịnh.”
Điều này cũng đúng, bà bà của Lý gia muội tử chính là người đàn bà đanh đá, sân viện còn chưa biết của ai đã dám lại đây đòi.
Thật sự mua bà tử nấu cơm, không phải bà ta sẽ náo loạn lật trời luôn à?
“Vậy các người cứ luôn sinh hoạt như vậy?” Kiếm được tiền mà không thể dùng, thật đúng là sốt ruột.
“Chờ thêm một đoạn thời gian lại nói.” Nàng cũng tuyệt đối sẽ không tự mình nấu cơm mãi, mua bà tử cũng là chuyện sớm muộn.
Triệu bà tử vì sao dám đến làm ầm ĩ, còn không phải bởi vì bọn họ không quyền không thế, hơn nữa ỷ vào là mẹ ruột Triệu Thủy Sinh, cho nên không có sợ hãi.
Qua một thời gian, nói không chừng bọn họ sẽ không ở mãi tại trấn trên này. Cách càng xa thì càng tiện. Những ngày ở Triệu Gia Trang nhật tử, nàng sự đã chịu đủ rồi.
Lý Lê Hoa đã sớm nói với bà chủ tú phô, bình phong phú quý mẫu đơn thêu xong thì một năm này sẽ không nhận thêu phẩm mới nữa, thật sự là phải suy nghĩ cho đôi mắ, bằng không hiện tại dùng mắt quá nhiều, về sau bị lão thị thì mất nhiều hơn được.
Lưu Đại tỷ thật ra mong Lý Lê Hoa làm nhiều thêu phẩm, nhưng người không thể nói không giữ lời, đặc biệt là làm buôn bán, nên chỉ đành từ bỏ.
Huống chi, thêu phẩm càng ít mới càng tinh quý, càng không dễ dàng đạt được thì càng có nhiều người muốn.
Cho nên Lưu Đại tỷ không miễn cưỡng. Hơn nữa xem nam nhân của Lý gia muội tử, hiện tại bắt đầu đọc sách, chẳng lẽ hắn thật muốn đi khảo công danh?
Tuy rằng nhà bà không khảo công danh, nhưng có thể kết bạn với người khảo công danh, đối với nhà mình chỉ có chỗ tốt không có chỗ hại.
Lưu Đại tỷ nghĩ, từ khi nhận thức Lý gia muội tử, vận khí của bà càng ngày càng tốt, tiền cũng kiếm được càng ngày càng nhiều. Cho nên, phải làm tốt quan hệ Lý gia muội tử mới đúng.
Triệu Thủy Sinh mua mấy cân thịt trở về, chia làm hai phần, để nhạc phụ đại nhân nhà mình cũng mang về một phần.
Hiện tại cha Lê Hoa cũng thường xuyên lại đây chỉ điểm Triệu Thủy Sinh, cha Lê Hoa tuy rằng đọc sách cổ hủ, bất quá biết luật pháp Chu triều, Triệu Thủy Sinh hỏi một câu, cũng là có tác dụng.
Cha Lê Hoa tiếp nhận thịt heo, hỏi hai vợ chồng, “Thời điểm thu hoạch, các ngươi có trở về hay không?”
Lý Lê Hoa nhanh miệng nói: “Cha, Thủy Sinh đang muốn chuyên tâm đọc sách, sẽ không quay về, hai mẫu đất trong nhà đưa cho nhị thúc trồng trọt. Cũng không cần lo lắng.”
Nàng sợ lão cha bảo bọn họ trở về hỗ trợ, vậy thì thật đúng là không tốt.
Không nói cái khác, thời tiết thế này, năm trước là bất đắc dĩ mới phải xuống đất, chỉ một đoạn thời gian, đã mệt đến mức muốn nằm sấp xuống, thật muốn làm cho bọn họ đi cắt lúa dưới trời nắng chang chang, trên mặt bị phơi bỏng rát, trải qua một lần là đủ rồi.
Cha Lê Hoa vừa nghe xong, liền gật đầu, “Nên đọc sách nhiều, những thứ khác đừng để ở trong lòng. Chờ đọc sách thành danh, cái gì mà không có? Con rể muốn đọc sách, còn ngươi thì sao, không làm gì à?”
Triệu Thủy Sinh nói: “Lê Hoa phải nấu cơm cho ta, cũng không rời đi.”
Cha Lê Hoa vốn dĩ muốn bảo nữ nhi đi theo về nhà mẹ đẻ, hỗ trợ mấy ngày, nhưng Triệu Thủy Sinh vừa nói, ông ta cũng không nói gì nữa.
Rốt cuộc lúc ông ta đọc sách, cũng muốn ăn cơm.
Bằng không sẽ chẳng có sức lực đọc sách không phải sao?
Chuyện làm ruộng này, thật ra việc nhỏ. Nghĩ thông suốt, cha Lê Hoa không miễn cưỡng nữa, mang thịt đi trở về.
Trần Thủy Liên thấy cha chồng cầm theo thịt, mặt mày hớn hở.
Trần Thủy Liên đã quyết định làm tốt quan hệ cùng cô em chồng, nhìn xem, người ta hiện tại ở trấn trên rõ ràng đã phát tài. Cách vài lần đều có thể cho cha chồng mang về một ít thứ tốt.
Nghe nói là cha chồng dạy muội phu đọc sách, Trần Thủy Liên thầm nghĩ, cha chồng như vậy, có thể dạy ra dạng gì đây. Hoàn toàn là lãng phí thời gian.
Bất quá, chỉ cần có thứ tốt mang về, Trần Thủy Liên cũng không so đo cha chồng thường thường không ở nhà đi ra ngoài.
Hiện tại so với trước kia chỉ đọc sách, không làm gì hết đã tốt hơn rất nhiều.
Cha chồng sớm hẳn nên đi dạy người đọc sách biết chữ, như vậy quà nhập học cũng sẽ có.
So với ăn không ngồi không chẳng phải khá hơn nhiều sao?
“Cha, ngài nghỉ ngơi đi, để thịt này con đi xử lý.” Trần Thủy Liên ân cần đem thịt đến phòng bếp đi, hôm nay lại có món ăn mặn, miệng cũng không cần nhạt nhẽo.
Lý Hạch Đào hơi trách cứ, “Cha, Lê Hoa cũng không dễ dàng, về sau cha đừng lấy đồ của bọn họ nữa.”
“Xem chàng nói kìa, là muội muội và muội phu hiếu kính cha, sao có thể trách cha được?” Trần Thủy Liên nói lời thích hợp, về sau không nhận đồ, lấy gì để bọn họ cải thiện sinh hoạt đây?
Nam nhân nhà mình chính là đầu gỗ, không hiểu chút biến báo nào.
Có chỗ lợi còn không cầm, là hắn quá ngốc, hay là như thế nào?
Hoa lê cha nói: “Hai ngươi đừng tranh cãi nữa, cha ngươi còn không biết đúng mực? Lại không phải ham món lợi nhỏ.” Ông ta không vì chuyện nhỏ này mà bối rối. Cái này không phải nhà con rể cũng mua, phân cho bọn họ một nửa sao?.
Lại không phải ông ta chủ động muốn lấy. Hơn nữa, ông ta cũng chưa bao giờ chủ động muốn mấy thứ này, ông ta đọc sách thánh hiền, biết chiếm đồ vật là không có khí tiết, là hành vi của kẻ tiểu nhân.
Ngày thu hoạch tới rồi, chỉ là năm nay hạn hán, hoa màu lớn lên không tốt, khẳng định sẽ mất mùa.
Tri huyện đại nhân đăng báo châu phủ, sau đó được một tin tức tốt, năm nay điền thuế giảm đi năm thành.
Không có nói miễn, chỉ giao ít đi một nửa. Bất quá mọi người nghe được tin tức này, cũng đã rất cao hứng. Tốt xấu có thể giúp người cố gắng chống đỡ.
Rất nhiều nhà chuẩn bị bán nhi bán nữ, cũng là xem thu hoạch như thế nào lại làm tính toán.
Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa không tính toán sẽ về Triệu Gia Trang, bởi vì đi trở về, một là không có chỗ ở, hai là đi trở về, khẳng định phải hỗ trợ, bọn họ thật vất vả mới thoát được công việc nhà nông, không nghĩ lại đi về chịu tội.