Editor: Masha
Thời tiết khô hạn, gần hai tháng không có giọt mưa nào.
Hoa màu trong đất đều héo rũ, mọi người trước mắt chỉ có thể gánh nước đi tưới ruộng.
Thật sự nếu trời không mưa, vụ thu hoạch sẽ phải giảm mạnh.
Theo ý Triệu Thủy Sinh mà nói, nếu chuyện này xảy ra khi hắn còn là hoàng đế, nhất định hắn sẽ giảm miễn thuế má cho địa phương.
Nhưng hiện giờ hắn chỉ là nông dân, trưởng thôn nói chuyện còn có tác dụng hơn hắn.
Huống chi, hắn cũng không về Triệu Gia Trang.
Bởi vì hắn thật sự không hiểu chuyện làm nông, đi trở về, cũng không giúp được gì.
Được phân hai mẫu đất, hắn cũng không trông cậy có thể thu hoạch nhiều nhặn gì. Giao cho Triệu nhị thúc gieo trồng, cũng là vì Triệu nhị thúc và Triệu nhị thẩm đối xử với bọn họ khá tốt, hắn cũng chỉ lấy rất ít lương thực, cũng coi như là gián tiếp trợ cấp cho nhà Triệu nhị thúc.
Từ những ngày đầu trời không mưa, Lý Lê Hoa và Triệu Thủy Sinh đã dự cảm thấy không ổn, cho nên trước tiên mua nhiều lương thực.
Đương nhiên, không phải mua một lần rất nhiều, mà là lâu lâu đi mua, như vậy sẽ không khiến cho người khác chú ý.
Không nên trách bọn họ ích kỷ, không nói với người khác
Bởi vì chuyện khô hạn vốn rất khó nói chính xác, nếu bọn họ tùy tiện bảo người ta phòng ngừa dự trữ lương thực nhiều chút, vạn nhất đến lúc đó trời lại mưa thì sao?
Truyền ra khiến cho mọi người khủng hoảng, có khi bọn họ còn bị bắt lại đó.
Bởi vì một khi khủng hoảng, giá lương thực sẽ tăng vọt kinh khủng. Trên thị trường sẽ hỗn loạn ngay lập tức.
Thời nào cũng sẽ có loại thương nhân chỉ mong phát tài bất chấp. Đến lúc đó giá lương thực lên ào ào, trăm họ sẽ phải chịu tai ương.
Nếu quan phủ can thiệp còn tốt, dùng lương thực quan phủ dự trữ ức chế giá cả lương thực.
Nhưng lúc này, quan phủ có lương thực dư mới là lạ.
Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa đều rất hy vọng trời nhanh mưa, mọi người đều bình an yên ổn.
Bằng không thật sự có nạn đói náo loạn, người đói cực kỳ thì chuyện gì cũng làm được.
Bởi vì ngày tương đối dài, hôm nay, cha Lê Hoa còn đến nhà Lý Lê Hoa uống chút rượu, uống hơi nhiều có chút choáng váng, lúc chạng vạng Triệu Thủy Sinh còn phải đưa nhạc phụ về nhà.
Hiện giờ, thái độ Lý gia bên kia đối với Triệu Thủy Sinh khá hơn nhiều, đại khái vì khi nào Triệu Thủy Sinh tới cửa cũng không đi tay không.
Mỗi lần đều sẽ mang chút đồ đến, ngay cả Trần Thủy Liên hay hất mặt lên trời, thái độ đối với muội phu cũng tiến bộ.
Triệu Thủy Sinh cũng không trông cậy vào người khác chân chính tôn trọng mình, có một số việc, trong lòng mình hiểu rõ là được.
Cái gọi là dễ dàng thêu hoa trên gấm, nhưng khó được đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, bất luận thời điểm nào đều như thế.
Bằng không, vì sao mỗi người đều mong phú quý, đều muốn bò lên trên bằng mọi cách?
Triệu Thủy Sinh đưa cha vợ uống say về nhà, cảm tạ nhiệt tình lưu hắn ở lại của hai vợ chồng đại cữu ca, một mình thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, chạy nhanh về trấn trên.
Nhà bọn họ chỉ có hai người, nếu hắn còn qua đêm ở bên ngoài, Triệu Thủy Sinh thấy không thỏa đáng.
Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, thế nhưng ở vùng hoang vu dã ngoại lại gặp đánh cướp.
Có ba người, đều lớn lên rất tráng kiện.
“Thành thật chút! Lấy hết tiền bạc trên người ra đây, bằng không ăn vài quả đấm của chúng ta!” Trong đó một người cường tráng hung tợn nhất nói, trong tay còn cầm một cái chủy thủ.
Triệu Thủy Sinh không nghĩ tới, chính mình đời này còn có thể gặp phải ăn cướp! Đời trước thật ra từng gặp phải thích khách, bất quá ngay cả mặt thích khách hắn còn chưa thấy, thích khách đã bị các hộ vệ bắt trói.
“Ba vị hảo hán, có chuyện từ từ nói.” Triệu Thủy Sinh nghĩ thân thể của mình, tuyệt đối không phải đối thủ ba người này, nhưng bọn họ là mèo mù vớ chuột chết, mới đánh cướp hắn, hay là có người cố ý sai khiến?
Nhưng mà từ ngày hắn đến đây, thật đúng là không có thâm cừu đại hận với ai.
Mâu thuẫn với người Triệu gia, chẳng qua là bởi vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi.
“Ít nói nhảm! Nhanh lên, tiền và đồ vật đáng giá đều lấy ra đây, bằng không ngươi khó giữ được cái mạng nhỏ này!” Một bàn tay của hắn đã có thể nhấc tiểu bạch kiểm này.
Ai rảnh rỗi mà dông dài với hắn?
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Triệu Thủy Sinh không phải đối thủ người ta, hơn nữa trên người cũng không có mang bao nhiêu tiền, dùng mưu kế, hình như cũng không xong.
Cho nên Triệu Thủy Sinh đành phải giao tiền ra, “Tráng sĩ, ta chỉ mang chút ít tiền, hảo hán nếu cần dùng gấp thì lấy đi.”
Đầu lĩnh vừa thấy chỉ mấy văn tiền, lập tức cảm thấy bị chơi xỏ, không nói lời nào, cho Triệu Thủy Sinh một quyền, đánh cho Triệu Thủy Sinh phải kêu rên.
“Hai người các ngươi trói hắn lại cho ta, sau đó lục soát, sao chỉ có chút tiền như vậy, lừa quỷ à.”
Triệu Thủy Sinh vội nói: “Tráng sĩ, lúc này, ta cần thiết phải lừa ngươi sao? Làm gì cũng chạy không thoát, thật sự là trên người ta chỉ có từng này tiền, không có lừa các ngươi.”
Tuy rằng Triệu Thủy Sinh nói như vậy, nhưng vẫn bị lục soát người một lần, ngay cả giày cũng phải cởi, bởi vì có người thích giấu tiền trong giày, nhưng cũng không soát được cái gì.
Ba người này bận rộn một hồi, chỉ thu được mấy văn tiền, quả thực là xúi quẩy muốn chết.
Muốn đánh người một trận, nhưng đánh một trận cũng không lấy được tiền, còn phải tốn sức lực không công.
“Đen đủi!” Người nọ thấy áo ngoài Triệu Thủy Sinh còn giá trị mấy đồng tiền, vì vậy cướp luôn áo ngoài của Triệu Thủy Sinh, sau đó cùng hai kẻ đồng lõa nghênh ngang đi rồi.
Cho nên ban đêm lúc Lý Lê Hoa thấy Triệu Thủy Sinh trở về chính là tình cảnh như vậy. Chỉ có trung y, “Sao bây giờ chàng mới trở về, không phải bị đánh cướp chứ.”
Lý Lê Hoa vốn chỉ nói giỡn, nhưng xem dáng vẻ Triệu Thủy Sinh còn không phải giống bị đánh cướp à?
Chẳng lẽ thật sự bị nàng nói trúng rồi?
Ngực Triệu Thủy Sinh bị đánh một quyền, cảm giác đặc biệt đau. Cũng rất khó thở.
“Trên đường đυ.ng phải ba kẻ du côn, thành ra như vậy. “Triệu Thủy Sinh cũng cảm thấy mất mặt, nếu là hắn ngày trước, sao có thể để ba kẻ lưu manh này khi dễ?
Nhưng hiện tại tình thế mạnh hơn người, hắn còn bị ba kẻ côn đồ đánh cướp.
“Có bị thương chỗ nào không? “Lý Lê Hoa hỏi.
“Ngực bị người đánh một quyền, hiện tại cảm thấy đau nóng rát.”
Lý Lê Hoa kiểm tra, quả nhiên ngực bị bầm tím.
Lý Lê Hoa nói: “Để ta đi thỉnh đại phu.”
Triệu Thủy Sinh kéo Lý Lê Hoa lại, “Không nghiêm trọng, không cần thỉnh đại phu, nàng lấy rượu thuốc xoa bóp cho ta là được rồi.”
Chuyện này cũng rất mất mặt, “Thật không nghiêm trọng?” Lý Lê Hoa nói: “Ta thấy vẫn nên thỉnh đại phu cho yên tâm.”
Triệu Thủy Sinh nói: “Thật sự không có vấn đề, ta đâu có yếu ớt như thế? Người nọ cũng không phải có sức lực lấp sông phá núi, thỉnh đại phu lúc này cũng phiền toái.” Trời đã tối rồi, hắn không yên tâm tức phụ một mình đơn độc đi ra ngoài đâu.
Vạn nhất cũng gặp phải cướp đường thì sao? Hắn là nam tử, gặp phải cũng không sao, nữ tử gặp được cướp đường, vậy rất không ổn.
Tuy rằng hiện tại sức lực của tức phụ mạnh hơn hắn, cũng không chịu nổi bọn cướp đường đông người.
Lý Lê Hoa cầm rượu thuốc xoa cho Triệu Thủy Sinh, Triệu Thủy Sinh cảm giác khá hơn nhiều.
“Hôm nay, không phải là có người cố ý chờ chàng đó chứ.” Lý Lê Hoa nghĩ có chút không thích hợp.
Như thế nào khéo như vậy, cố tình hắn gặp phải cướp đường?
Triệu Thủy Sinh gật đầu, “Ta cũng có suy đoán này, chỉ sợ có người muốn gây bất lợi cho chúng ta.”
“Trương quả phụ!” Hai người trăm miệng một lời.
Triệu Thủy Sinh nói: “Chỉ cần thăm dò được, người này gần đây có kết giao với người nào, liền biết có phải chủ ý này của nàng ta hay không.”
Nữ nhân như vậy, nhận thức một ít người tam giáo cửu lưu [1], cũng không phải là việc lạ.
Lý Lê Hoa nghĩ chính là, sự kiện kia đã qua hơn nửa năm, Trương quả phụ này vẫn nhớ mà tới trả thù, tâm nhãn thật đúng là nhỏ, huống chi chuyệ lần đó rõ ràng là nàng ta không đúng.
Thật là, dạng người gì đều có!
Đối phó Triệu Thủy Sinh, là bởi vì Triệu Thủy Sinh tay trói gà không chặt, mà mình là nữ nhân ngược lại có sức lực lớn như vậy, khó đối phó thôi.
Ai, Triệu Thủy Sinh đến nơi này, thật là đáng thương.
Đầu tiên là thiếu chút nữa bị người đùa giỡn, hiện giờ còn bị người đánh cướp.
“Cũng có khả năng, thật sự có người không thu hoạch được chút hoa màu nào, cho nên mới xuất hiện giặc cướp, nếu thật là loại tình huống này, tình thế sẽ rất nghiêm trọng.”
Thiên hạ đại loạn mở đầu, rất nhiều đều là bởi vì thiên tai, trăm họ sống không nổi nữa, tất nhiên không giữ nổi quy củ.
“Sẽ không nghiêm trọng như thế chứ.” Trong lòng Lý Lê Hoa cũng lo lắng, bất luận thời điểm gì, náo động đều không tốt, dễ dàng gây chết người nhất.
Hai vợ chồng thương lượng kết quả, vẫn thấy khả năng nhất là Trương quả phụ quen biết người nào, cho nên muốn đến trả thù bọn họ.
Triệu Thủy Sinh bị ba tên lỗ mãnh không nói lời nào đánh một quyền, còn bị đoạt quần áo, đây thật là lật thuyền trong mương.
Đương nhiên, Triệu Thủy Sinh không giống ban đầu mới đến nơi đây, phẫn nộ như vậy.
Bởi vì hắn hiện tại chính là Triệu Thủy Sinh một người bình thường, không phải hoàng đế hô mưa gọi gió.
Người khác đánh cướp ngươi, ngươi giảng đạo lý với người ta, hắn cũng không có thời gian rỗi nghe ngươi nói nhảm. Đoạt một phen chạy lấy người, dù ngươi miệng lưỡi dẻo quẹo, người ta cũng nghe không vào.
Bởi vì ngươi là một dân chúng bình thường, bị cướp cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, ngươi muốn báo quan? Người trong quan phủ cũng sẽ không để ý tới ngươi.
“Thật nếu là Trương quả phụ tìm người làm, lần này nhất định phải cho Trương quả phụ một chút giáo huấn, bằng không còn tưởng rằng chúng ta dễ khi dễ.” Lý Lê Hoa nói lớn.
Lần trước thật nên ném văng Trương quả phụ đi mới đúng.
“Ngày mai ta tìm người đi tra chuyện này một chuyến, chờ biết rõ ràng, lại đối phó cũng không muộn.” Triệu Thủy Sinh cũng không phải người ăn mệt liền cam chịu. Hắn ở bên ngoài, cũng nhận thức một ít người, trong đó có người hỏi thăm tin tức rất linh thông.
Hiện tại hắn cũng không để bụng chuyện mất mặt trước mặt Lý Lê Hoa trước mặt, dù sao cũng không chỉ một chuyện mất mặt này, nhiều thêm một chuyện cũng không tính nhiều.
“Cũng tốt, hỏi rõ ràng, cũng không oan uổng người khác.”
Đối phó người khác, cũng cần đúng lý hợp tình. Tuy rằng nhà mình chỉ bị đoạt đi mấy văn tiền với một cái áo ngoài của Triệu Thủy Sinh.
Nhưng nhà nàng cũng không phải là dễ khi dễ. Tay Lý Lê Hoa ngứa ngáy, thật muốn siết chặt những người chơi xấu đó.
Lý Lê Hoa biết Triệu Thủy Sinh có cách làm của mình, đi ra ngoài cũng không phải toi công, nhờ người đi điều tra chuyện này, đối với Triệu Thủy Sinh mà nói, bất quá là một bữa ăn sáng, căn bản là không cần tốn công sức mấy.