Editor: Masha
Ngày mười lăm tháng giêng rất nhanh đến. Các hàng quán ở trấn trên cũng bày hàng nhiều lên.
Đặc biệt là tối mười lăm hôm nay, đến tận giờ Tý vẫn còn đông khách.
Lý Lê Hoa và Triệu Thủy Sinh còn qua đi nhìn một phen, tuy rằng so sánh với nơi bọn họ ở kiếp trước, không náo nhiệt và long trọng, bằng nhưng cũng có chút thú vị.
Chuyện của Triệu Xuân Hoa, vẫn là Hà Điền đi đến nhà cha vợ quỳ xuống xin tha, mới xem như kết thúc.
Triệu Xuân Hoa cũng không thật sự muốn hòa ly, cho nên nam nhân đã quỳ xuống xin tha, mặt mũi ả cũng được thỏa mãn rồi, đi theo Hà Điền về nhà.
Bằng không, ả trở về nhà mẹ đẻ cũng không chiếm được chỗ tốt gì.
Bất quá, Triệu Xuân Hoa đem tất cả oán hận phát ở trên người Trương quả phụ.
Nam nhân phạm sai lầm đều tính lên người nữ nhân, chuyện này mặc kệ ở thời đại nào cũng giống nhau.
Sau ngày mười lăm tháng giêng, lí chính Triệu Tứ gia cũng nhờ người mang tin đến, bởi vì tới mùa xuân thì phải đi lao dịch, phải an bài người đi làm công, những việc cần làm bao gồm sửa đê, đào mương máng, còn có tu sửa trong nha môn, mặt khác, gia cố dần dần tường thành, tất cả đều cần bình dân áo vải ra sức.
Đương nhiên, nếu ngươi không muốn đi làm việc, cũng có thể, lấy tiền ra là được.
Mỗi gia đình có hộ tịch đều phải có một nam nhân đi lao động.
Triệu Thủy Sinh cùng Lý Lê Hoa đã phân gia thành một hộ gia đình riêng, cho nên, bọn họ cũng phải để một nam nhân đi lao động, chỉ có thể là Triệu Thủy Sinh đi.
Cho nên, gia đình bình thường chỉ cần quan hệ không náo loạn quá mức, thường không muốn phân gia, vì một khi phân gia thì phải nhiều thêm người đi lao dịch, đó cũng là một loại lãng phí.
Đối với người quan phủ mà nói, hộ tịch càng nhiều càng tốt, nhiều thêm một hộ tịch, vậy nhiều thêm một phần thuế má, mặc kệ là thuế má ở phương diện nào.
Thân thể của Triệu Thủy Sinh, nếu thật sự bắt hắn đi lao dịch thì chắc chắn là đi chịu khổ.
Cho nên, nghe được có thể dùng tiền để thay thế lao dịch, bọn họ quyết định xuất tiền.
Cũng mặc kệ lỡ như Triệu gia bên kia nghe thấy sẽ có ý tưởng gì.
Đều đã phân gia lâu như vậy, bọn họ có biện pháp kiếm được tiền thì cũng là tiền bọn họ xứng đáng hưởng, hiện tại bọn họ ra tiền miễn lao dịch, cũng không phải tiền ăn trộm mà có, có gì phải ngại?
Một hai lo ngại Triệu gia bên kia mà để Triệu Thủy Sinh đi lao dịch, đến lúc đó, thân thể bị hành hạ đến bệnh, đó là mất nhiều hơn được.
Có sức để đi lao dịch, còn không bằng dành sức đó để kiếm thêm chút tiền.
Hỏi Triệu Tứ gia, Triệu Tứ gia nói, một hộ yêu cầu giao một lượng bạc.
Một lượng bạc trắng, trách không được phần lớn các gia đình đều cử người đi, ở nông thôn thật sự rất khó kiếm được một lượng bạc.
Có người, một năm cũng không kiếm nổi một lượng bạc.
Cho nên người đi lao dịch chiếm đa số.
Nhưng Lý Lê Hoa lại bỏ ra được số tiền này, bởi vì trước kia nàng còn nghe người ta nói, khi làm lao dịch còn có người trông coi, nếu làm không tốt, hoặc là chậm, rất có thể bị một roi quất trên người.
Triệu Thủy Sinh bị một roi quất, có thể chịu được sao? Nói không chừng sẽ xảy ra chuyện, hay là sinh bệnh luôn, chữa bệnh cần dùng tiền, đến lúc đó không chỉ là một lượng bạc đâu. Tiền này nên đưa!
Bên kia, Hà Thúy Cô nghĩ hai vợ chồng lão nhị lúc này làm thế nào, dáng vẻ Triệu Thủy Sinh thế kia, đi lao dịch có thể trở về được không cũng là một vấn đề.
Vạn nhất Triệu Thủy Sinh không còn nữa, vậy tài sản của hai vợ chồng lão nhị còn không phải rơi vào tay ả?
Ả tưởng tượng thật tốt, nhưng lại nghe nói, hai vợ chồng lão nhị vậy mà đưa một lượng bạc, người ở nhà không đi.
Ả vừa nghe đã cảm thấy khó chịu, mới phân gia được bao lâu đâu mà đã có thể lấy ra một lượng bạc để miễn lao dịch.
Cả người Hà Thúy Cô đều không tốt, bất quá lần này ả không có kêu kêu quát quát đi nói với Triệu bà tử, bởi vì lần trước cũng là nghe nói hai vợ chồng lão nhị có nhà ở trấn trên, liền ton hót một chút, sau đó đi theo náo loạn, kết quả ăn lỗ nặng.
Hà Thúy Cô thầm nghĩ, không phải là bà chủ đó cho tiền chứ, nếu thật là như vậy, lão nhị chắc chắn lọt vào mắt bà chủ, nói không chừng đã có gian díu gì đó.
Chậc chậc, một đại nam nhân, dựa vào bán thân dưỡng gia, thật đúng là làm người khác xem thường!
Chỉ là trong lòng ả tim gan cồn cào, những tiền đó vì sao không phải của nàng, nếu có thể lấy được để ả xài thì tốt rồi.
Hà Thúy Cô thầm nghĩ, chuyện này, đoán chừng Lý Lê Hoa không biết, xem dáng vẻ lão nhị hẳn vẫn muốn sống chung với Lý Lê Hoa, không bằng tìm được lão nhị, dọa hắn vài câu kiếm chút tiền.
Chủ ý của Hà Thúy Cô nhắm vào Triệu Thủy Sinh, không cho ả chút chỗ tốt, ả sẽ nói chuyện của Triệu Thủy Sinh và bà chủ cho Lý Lê Hoa.
Hà Thúy Cô càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này thật hay.
Chỉ là một mình ả đi, cũng không thích hợp.
Hà Thúy Cô nghĩ nghĩ, tìm một lý do về nhà mẹ đẻ vậy.
Ả muốn tìm người thay ả, dù sao chuyện này sẽ được lợi, cũng không có hại gì. Miễn cho Triệu Thủy Sinh thẹn quá thành giận, đánh ả một trận thì khổ.
“Sao ngươi cũng ở chỗ này?” Hà Thúy Cô nhìn Trương quả phụ ở trong nhà mình, mặt liền xụ xuống.
Chuyện lần trước ở Hà gia thôn, thật đúng là mất mặt, nhà ai biểu tỷ như vậy không mất mặt mới là lạ.
Nàng ta còn có mặt mũi đến nhà ả, Hà Thúy Cô hận không thể đuổi người đi.
Nhưng tẩu tử ả lại rất nhiệt tình kéo Trương quả phụ vào cửa, bởi vì Trương quả phụ đến đây có mang theo thứ tốt.
Thanh danh Trương quả phụ tuy rằng không dễ nghe, chính là trên người cũng có chút tiền, ăn hay mặc đều tốt hơn bọn họ. Hà Thúy Cô tẩu tử chính là nhìn vào những thứ này sẽ để người vào cửa.
Trương quả phụ tiến lên một bước, cười nói với Hà Thúy Cô: “Thúy Cô này, chuyện ngày tết cũng không thể oán ta, là muội phu của ngươi không biết kiềm chế, ta cũng đâu có cột chân hắn lại, lại nói thật, cũng là em chồng ngươi không quản được nam nhân, cũng không thể oán ta nha, ta đâu có làm gì.”
Trương quả phụ nói xong, cho Hà Thúy Cô một bao điểm tâm, “Cầm về cho bọn nhỏ ăn. Đừng khách khí.”
Người nào cho đồ Hà Thúy Cô, Hà Thúy Cô cũng sẽ không ném đi, huống chi, Trương quả phụ nói cũng rất đúng, khi còn nhỏ Hà Thúy Cô còn hâm mộ Trương quả phụ lớn lên đẹp, đến lúc đó có thể gả cho người trong sạch đi hưởng phúc.
Về sau, người khác đều nói nàng ta trốn đi với công tử nhà giàu, đến lúc đó cũng sống ngày lành, nhưng cuối cùng lại là xám xịt trở về.
Nhưng nàng ta cũng chưa từng có một ngày nào sống khổ.
Điểm này, Hà Thúy Cô vẫn rất hâm mộ, nếu không phải Hà Thúy Cô lớn lên chẳng ra gì, không có người nào nhìn trúng, nói không chừng ả cũng sẽ sống như Trương quả phụ.
“Ai, ngươi không tức giận với biểu tỷ là tốt, ta biết Triệu Xuân Hoa là em chồng ngươi, ta cũng sẽ không coi trọng nam nhân đó, cũng là xem ở mặt mũi ngươi.”
Nói thật, ngoại hình của Hà Điền thế kia gì, trong nhà còn không có tiền, nàng ta nhìn trúng mới là lạ.
Trương quả phụ và Hà Thúy Cô rất nhanh không còn ngăn cách, trò chuyện đến điểm chính.
Trương quả phụ hỏi: “Thúy Cô này, ngươi trở về lúc này có phải có chuyện gì không, nói ra thử xem, nói không chừng ta có thể giúp đỡ ngươi, không nói cái khác, ta nhận thức rất nhiều người. Cho dù là giúp ngươi hỏi thăm cũng tốt.”
Hà Thúy Cô nghe, giật mình, Trương quả phụ nhận thức nhiều người, trong tay cũng có nhân mạch, bằng không một quả phụ như nàng ta sao có thể sống dễ chịu ở Hà gia thôn như vậy?
Hà Thúy Cô nghĩ nghĩ, liền oán giận nói: “Ai, lại nói tiếp, trong lòng ta cũng khó chịu, biểu tỷ lại không phải người ngoài, ta nói với ngươi một chút, năm trước, nhị đệ và nhị đệ muội phân gia, cha mẹ chồng ta không thích bọn họ, đồ vật được chia cũng ít, ngay cả nhà ở cũng chẳng có một gian, kết quả, người ta vậy mà có thể ở nhà trong trấn trên, còn tự tại hơn khi ở nhà chúng ta. Ta và bà bà tìm tới cửa, muốn hỏi tình huống một chút, kết quả biết được hai vợ chồng lão nhị lại có thể leo lên một bà chủ, là bà chủ kia cho bọn họ ở nhờ.”
Hà Thúy Cô khinh thường nói: “Ngươi nói không duyên không cớ, sao người ta lại cho bọn họ ở trong gian nhà tốt như vậy? Ta cứ cảm thấy không thích hợp, bà chủ đó không phải nảy sinh tâm tư dơ bẩn gì chứ.”
Về mặt này Trương quả phụ rất hiểu, vừa nghe liền biết lời Hà Thúy Cô nói có ý gì.
“Ha, không phải là bà chủ đó coi trọng nhị đệ nhà ngươi chứ, nhị đệ nhà ngươi lớn lên không tồi, nói không chừng thực sự có khả năng.”
Hà Thúy Cô giống như gặp được tri kỷ, lập tức hưng phấn nói: “Biểu tỷ, ngươi nói thử xem, ý tưởng này của ta không phải đoán mò đâu, ta càng nghĩ càng cảm thấy có chuyện như vậy, còn có lần này cần đi lao dịch, hai vợ chồng lão nhị lập tức giao ra một lượng bạc, ta cũng không tin bọn họ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong khoảng thời gian ngắn, tiền kiếm được còn không phải do bà chủ đó cho sao, hừ, nếu thật là như vậy, cha mẹ chồng nhà ta sẽ không tha cho bọn họ!”
Trương quả phụ nghe xong vội nói: “Thúy Cô, chuyện này, cũng không thể nói bậy cần phải tra xét thật tốt đã, ta nghe ý trong lời nói của ngươi, bà chủ kia vẫn có chút bản lĩnh, vạn nhất chúng ta tùy tiện nói, không có chứng cứ, nói không chừng người ta sẽ tính kế lên đầu ngươi, đến lúc đó ngươi nói xem chúng ta ăn không hết gói đem đi à!”
Hà Thúy Cô chính là sợ bà chủ đó, cho nên mới nói: “Biểu tỷ ngươi nói rất đúng, chỉ là ta làm tẩu tử, rất sốt ruột vì nhị đệ muội, nếu nhị đệ ta thật làm như vậy, thật sự là không đứng đắn, ta nghĩ, tìm được nhị đệ ta nói một câu với hắn, miễn cho hắn lại tiếp tục phạm sai lầm.”
Trong lòng Trương quả phụ cười nhạo, muốn hạch sách lấy tiền người khác còn nói dễ nghe như vậy, chẳng qua, chuyện này hợp ý nàng ta.