- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng
- Chương 23: Sự thật là gì?
Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng
Chương 23: Sự thật là gì?
Editor: Masha
Hóa ra là Trương quả phụ đó!
Trương quả phụ nói ra còn rất nổi danh, bởi vì trước khi Trương quả phụ gả chồng, là mỹ nhân vang danh làng trên xóm dưới.
Rất nhiều tiểu tử đều muốn cưới nàng về nhà, chỉ là trong nhà Trương quả phụ cảm thấy nữ nhi xinh đẹp như vậy, người bình thường sao xứng đôi với nàng?
Có thể để nàng vào nhà có tiền làm thiếu nãi nãi.
Sau đó, quả thật Trương quả phụ theo một công tử ca biến mất một đoạn thời gian, nhưng chưa được bao lâu đã trở lại.
Cuối cùng gả cho người Hà gia thôn.
Qua mấy năm, nam nhân này chết, nàng ta thành Trương quả phụ. Ngay cả một đứa con cũng chưa có.
Từ xưa đến nay, trước cửa nhà quả phụ nhiều thị phi, Trương quả phụ lại lớn lên đẹp, cho nên tin đồn nhảm nhí gì cũng truyền ra.
Lần này lại liên quan đến nam nhân của Triệu Xuân Hoa, Triệu bà tử vừa nghe, liền mắng Hà Thúy Cô, “Thân thích rách nát gì chứ, còn thất thần làm gì? Cứ cầm mấy thanh củi đi tìm người tính sổ đi!”
Tuy Triệu bà tử gào rống lợi hại, nhưng Tết nhất lại cầm mấy thanh củi tới cửa, trừ phi là không muốn làm thân thích nữa.
Vì thế cuối cùng mấy huynh đệ Triệu Kim Sinh, bao gồm cả đường huynh đệ nhà Triệu nhị thúc, đi Hà gia thôn hỏi rõ tình huống.
Lẽ ra, nếu thật là hiểu lầm, nhìn Triệu Xuân Hoa chạy về nhà mẹ đẻ, Hà gia cũng nên sớm cho người tới cửa giải thích, nhưng hiện tại chẳng có người nào đến đây, tình huống này hơi không thích hợp.
Bởi vì còn có đương sự là Triệu Xuân Hoa cũng muốn trở về giằng co, lão Triệu không muốn dịp Tết nhất còn để Triệu bà tử đi cùng, đến lúc đó ầm ĩ túi bụi, vì thế, thân phận là tẩu tử và đệ tức phụ, Hà Thúy Cô và Lý Lê Hoa đành phải đi theo.
Trong nhà Triệu nhị thúc cũng có sẵn xe bò, đoàn người ngồi xe bò đi Hà gia thôn.
Vì không muốn mất mặt, huyên náo ồn ào, họ đều muốn gạt các nhà các hộ Triệu Gia Trang.
Chẳng qua, Triệu Xuân Hoa gào to như vậy, hàng xóm nên nghe được đều nghe được.
Cho nên ngồi ở trên xe bò, dọc theo đường đi đều có người dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ.
Hà Thúy Cô hận không thể đánh Triệu Xuân Hoa một trận, về sau ả còn muốn sinh hoạt ở Triệu Gia Trang, bị Triệu Xuân Hoa gây chuyện như vậy, ả còn không bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ sao?
Lý Lê Hoa và lão nhị ở trấn trên, nhắm mắt làm ngơ, mới không sợ mấy chuyện này. Cho nên, cuối cùng chỉ ả xui xẻo?
Hơn nữa vừa rồi Triệu Xuân Hoa còn phỉ nhổ ả một ngụm, lần này ả chẳng muốn đi theo đến đây.
Chơi đùa kiểu gì vậy chứ, cho dù là biểu tỷ của ả, nhưng đã gả chồng nhiều năm như vậy, biểu tỷ là biểu tỷ, lại không phải thân tỷ của ả.
Lại nói, thân tỷ cũng không phải bản thân ả, mắc gì Triệu Xuân Hoa trách đến trên đầu ả?
Còn không phải do lần trước không đạt được chỗ tốt gì từ lần phân gia, nhưng mà, mắc gì Hà Thúy Cô phải cho ả chỗ tốt, ả xứng sao!
Cứ như vậy, dọc theo đường đi, Hà Thúy Cô suy nghĩ rất nhiều, đến Hà gia thôn gặp Hà gia, cha mẹ Hà Điền thấy nhiều người tới như vậy, còn có con dâu cũng đã trở lại.
Trong lòng liền oán thầm con dâu, chút chuyện nhỏ này cũng gọi người nhà, huynh đệ nhà mẹ đẻ tới, là muốn đánh nam nhân của ngươi một trận hay là muốn làm gì.
Triệu Kim Sinh làm lão đại, đương nhiên là nghĩ chào hỏi trước đã, cha Hà Điền vội tiến lên, thỉnh người đi vào, Triệu Kim Sinh hỏi: “Muội phu đâu? Sao không ở đây?”
Cha Hà Điền vội nói: “Ngày mai không phải tỷ tỷ và muội muội nó phải về nhà mẹ đẻ sao, cho nên đi trước thỉnh bọn họ.”
Hóa ra còn đi trốn ra ngoài, nhưng hòa thượng chạy được còn miếu chạy được sao.
Nếu như vậy, họ cũng không che lấp nữa, nói trắng ra mới tốt, Triệu gia lại không phải không có người, Hà Điền lại là con trai độc nhất của Hà gia.
Đánh nhau cũng không sợ Hà gia.
Các nam nhân thương lượng, các nữ nhân nói chuyện một lần, nương Hà Điền nói với Lý Lê Hoa các nàng, chỉ là hiểu lầm, Hà Điền thật sự không có làm chuyện gì thực xin lỗi Xuân Hoa.
Thanh danh Trương quả phụ đó xấu như vậu, có cho không bọn họ cũng không cần.
Đang nói thì đột nhiên nghe được thanh âm nữ nhân bên ngoài, “Ha, đây là tự tới cửa tìm xấu mặt, chính mình không quản được nam nhân, còn oán nữ nhân khác, xứng đáng bị nam nhân ngươi chướng mắt!” Thanh âm nói chuyện thật bén nhọn.
Sắc mặt nương Hà Điền liền trở nên rất khó xem.
Triệu Xuân Hoa vừa nghe thấy thanh âm này, sao còn có thể nhẫn được, lập tức lao từ trong phòng ra ngoài mắng chửi nữ nhân này, người nhà cũng đi theo ra ngoài.
Chỉ thấy trước nhà một nữ nhân mặc áo bông màu hạnh hoàng, đang chống tay vào eo, ở cửa Hà gia mắng chửi người.
Cái tư thế kia, vừa thấy đã biết là cao thủ chửi nhau.
Triệu Xuân Hoa rõ ràng không phải đối thủ người ta, bị mắng đến muốn dậm chân.
Người này đúng là Trương quả phụ. Nhìn tư sắc thật đúng là không tồi, mới hai mươi mấy tuổi, rất có phong tình. Mặc y phục cũng tốt hơn Triệu Xuân Hoa nhiều. Eo ra eo, ngực ra ngực.
Bất quá mắng chửi ngoài miệng quả thật rất khó nghe, nói Triệu Xuân Hoa không quản được nam nhân của mình, lớn lên khó coi, làm nam nhân lạnh lòng, tóm lại, đều là Triệu Xuân Hoa sai, nàng ta không sai.
Lý Lê Hoa vừa thấy Trương quả phụ này, trong lòng hơi mênh mang, vì sao?
Bởi vì mặt mày Trương quả phụ này hơi giống với Yến Quý Phi.
Chẳng lẽ người này cũng có liên hệ gì với Yến Quý Phi?
Hoặc là đời sau của Yến Quý Phi!
Nhưng nếu thật là Yến Quý Phi, Triệu Thủy Sinh nhìn thấy Yến Quý Phi, hắn còn thích nàng ta sao?
Nương Hà Điền nhịn không được cũng đi ra ngoài mắng, “Ngươi là thứ giày rách chỉ biết gây họa cho người khác, ta nói cho ngươi biết, cho dù không còn nữ nhân nào trên đời, ta cũng không cho phép ngươi tiến vào cửa Hà gia!”
“Ha, ai thích tiến vào nhà của ngươi? Cũng không nhìn xem nhà của ngươi, chả khác mấy với chuồng heo, lão nương nhìn liền ghê tởm, hôm nay lại đây, chính là nói cho các ngươi, lo mà quản nhi tử và nam nhân nhà ngươi cho tốt, đừng việc gì cũng đổ cho nhà ta, lại có lần sau, lão nương trực tiếp hắt nước gạo lên người hắn. Còn các ngươi đừng bị nữ nhân này lừa, bản thân nàng không quản được nam nhân, còn muốn cáo trạng, lão nương không sợ nàng ta, không tin, chúng ta chờ xem!”
Triệu Xuân Hoa gào một tiếng, bổ nhào vào người Trương quả phụ, hai người đáng nhau túi bụi.
Trong chốc lát hai người đều lăn lộn trên mặt đất.
Hà Thúy Cô và nương Hà Điền vội tiến lên tách hai người ra.
Mặc kệ nói như thế nào, hai nữ nhân đánh nhau ở chỗ này, cũng quá kỳ cục.
Không thấy nhiều người vây xem như vậy?
Tết nhất, còn có thân thích trở về chúc tết, lúc này rất náo nhiệt.
Người ta là nữ nhân đơn thương độc mã đến đây, nam nhân cũng không thể tiến lên đánh nữ nhân này, cho nên các nam nhân cũng không có tác dụng gì.
Hơn nữa, nghe xong nửa ngày, hóa ra là Hà Điền đơn phương tình nguyện kia, không liên quan gì đến Trương quả phụ.
Trương quả phụ nói, dù có coi trọng heo chó cũng sẽ không coi trọng quỷ nghèo như Hà Điền, bảo Xuân Hoa trông chừng nam nhân của mình, đừng lại đi nhà nàng tới lui trước cửa.
Nếu thật sự có gian tình, sẽ không nói như vậy, đánh thẳng vào mặt Hà Điền.
Lý Lê Hoa thầm nghĩ, rốt cuộc là chọn cho Triệu Xuân Hoa dạng nam nhân gì vậy, sao lại hoa tâm như vậy?
Còn nghĩ trộm hương, kết quả người ta còn chướng mắt.
Còn Trương quả phụ vì sao chạy tới mắng chửi, là bởi vì Triệu Xuân Hoa nghe được tin tức, trước khi trở về nhà mẹ đẻ, đi hắt phân trước cửa nhàTrương quả phụ.
Chuyện này Triệu Xuân Hoa giấu kín, không lộ ra một câu với người nhà mẹ đẻ.
Nếu thật Hà Điền tự có tâm tư, còn Trương quả phụ thì không, Triệu Xuân Hoa đổ phân trước cửa nhà người ta là rất không nên.
Hiện tại còn lừa người nhà mẹ đẻ người lại đây, mấy người Triệu Kim Sinh nghe xong rất không thoải mái, chuyện này là gì đây.
Hơn nữa, người quan trọng nhất là Hà Điền vẫn luôn trốn tránh không trở lại, có thể thấy được là có tật giật mình.
Chẳng lẽ thật sự đánh cha mẹ Hà Điền một trận?
Triệu Kim Sinh tìm được Triệu Xuân Hoa, “Muội nếu thật sự không muốn ở với Hà Điền nữa, chúng ta có thể phá nát nhừ Hà gia, nhưng muội đã nghĩ kỹ chưa, nếu muội muốn về nhà mẹ đẻ, cũng không dễ ăn nói với cha mẹ bên kia, lại nói, muội còn có hài tử đó, cũng không thể không suy nghĩ cho bọn nó.”
Đối với muội muội này, Triệu Kim Sinh thật là phục ả, không làm rõ ràng mọi chuyện, đã đi gây sự rồi.
Nếu Trương quả phụ thật sự để ý Hà Điền, đâu thể nào trắng trợn tìm tới cửa? Còn nói ra những lời đó?
Muốn nói, người nên bị đánh nhất là Hà Điền, nam nhân sinh ra tâm địa gian giảo đó, không đánh mới là lạ.
Nhưng Hà Điền lại trốn đi.
“Đại ca, ta mặc kệ, dù sao ta cũng không muốn ở cái nhà này nữa.”
Bị nam nhân nhà mình ghét bỏ lớn lên đen, lớn lên xấu, còn được nói ra từ trong miệng một cái giày rách, Triệu Xuân Hoa có thể không tức giận sao?
Ả nuốt không trôi cục tức này. Không hả được cơn tức, trong lòng ả không bỏ qua được.
“Ai, các ngươi mang tôn tử của ta đi, tính làm chuyện gì vậy.” Nương Hà Điền nhìn đại tôn tử của mình cũng đi theo ngồi trên xe bò, sao chịu nổi?
Mà Triệu gia ra điều kiện là, bảo Hà Điền đi bồi tội, bằng không con dâu và tôn tử đều không trở lại.
Cũng không tin bọn họ có năng lực có thể bỏ vợ cưới người mới, ở nông thôn nơi này, cưới một tức phụ tốn một số tiền rất lớn, huống chi còn có đại tôn tử nữa, đó chính là cốt nhục của Hà gia.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng
- Chương 23: Sự thật là gì?