Editor: Masha
Sắp tới tết, Triệu Kim Sinh lại tới một chuyến, nói là lão Triệu phân phó, bảo bọn họ ngày 30 giao thừa, nhất định phải trở về đoàn tụ.
Năm thứ nhất phân gia, mặc kệ nói như thế nào, đều là cùng một nhà, nên ở cùng nhau ăn bữa cơm.
Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa đều không thích trở về, bởi vì về đó, chắc chẳng có được sắc mặt tốt.
Nhưng ai bảo bọn họ là nhi tử và con dâu chứ? Ngay cả thời điểm giao thừa cũng không về nhà nhìn xem, chắc chắn bị người ta nói.
Mặc kệ, trở về thì trở về, bọn họ còn có thể chịu thiệt sao?
Nội tâm hai người rất cường đại, địch nhân đến một người, đánh ngã kẻ đó, đến hai người, đánh ngã cả hai.
Lý Lê Hoa chuẩn bị đồ tết cho lão Triệu cùng Triệu bà tử, là đồ ăn tự mình làm, dùng khoai lang đỏ tán mịn làm thành điểm tâm.
Vì sao không dùng khoai lang trắng làm? Bởi vì dùng khoai lang trắng, Triệu bà tử khẳng định sẽ nói, bọn họ đã già thế này còn không ăn nổi khoai lang trắng, có vài người lại có thể lấy khoai lang trắng làm điểm tâm.
Sau đó sẽ thêm đủ loại lời nói khó nghe nữa. Hà tất phải làm vậy?
Nên lần này chỉ làm khoai lang đỏ cho bà ta ăn thôi.
Lý Lê Hoa tự nhận hương vị điểm tâm mình làm rất không tồi, chủ yếu là nàng có thể dùng dầu mỡ, không giống như ở Triệu gia, ngay cả xào rau cũng muốn dùng nước xào.
Bọn họ cũng mặc vào quần áo mới làm, dù sao có mặc đồ cũ đi nữa, bên kia thấy cũng sẽ nói ra nói vào, hà tất phải uất ức chính mình như vậy?
Bọn họ lại không ăn trộm không cướp giật, che che giấu giấu để làm gì?
Phải đối xử tốt với bản thân một chút, quần áo nhất định phải mặc bộ mình thích, hơn nữa, quần áo mới này cũng đã mặc một thời gian.
Không coi là mới hoàn toàn.
Quần áo trước kia, bông đã xơ cứng kết thành khối, không hề ấm áp chút nào, suy nghĩ cho sức khỏe bản thân, vẫn nên mặc quần áo mới làm đi.
Vì thế sáng ngày 30, Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa khóa cửa sân viện mình ở thuê, cầm điểm tâm bọc trong lá sen, đi trở về Triệu Gia Trang.
Bọn họ không định qua đêm ở Triệu gia, bởi vì cũng không có nơi nào cho bọn họ ở.
Triệu Thủy Sinh cầm bọc điểm tâm. Trên đường cũng sẽ gặp những người đón tết ở nông thôn, có người nhận thức thì chào hỏi, có người không quen biết, nhưng vì sắp đến tết, trên mặt đều là mừng vui.
Hai người đến Triệu Gia Trang, đi nhà lí chính Triệu Tứ gia trước, đưa một phần điểm tâm cho Triệu Tứ gia gia.
Triệu tứ nãi nãi nhìn thấy hai vợ chồng, còn rất cao hứng, nói: “Nghe bọn họ nói hai vợ chồng các con đang ở trấn trên, thật rất có tiền đồ. Về sau khẳng định sẽ càng ngày càng tốt. Tết nhất, lưu các con ăn cơm ở đây cũng không tốt, chờ đầu năm các con lại qua đây.”
Sau đó hai người lại đi nhà Triệu nhị thúc, cũng là đưa điểm tâm.
Triệu nhị thúc và Triệu nhị thẩm nhìn thấy y phục Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa mặc không tệ, biết bọn họ sống khá tốt.
Hỏi thử một chút, bọn họ làm gì ở trấn trên, khi biết Triệu Thủy Sinh có thể làm việc ở hiệu sách, Triệu nhị thúc vô cùng cao hứng.
“Thật tốt, Thủy Sinh à, con cần phải làm thật tốt, về sau cũng có một nghề nghiệp.”
Còn vì sao Triệu Thủy Sinh làm việc ở hiệu sách, Triệu nhị thúc không hỏi, ông chỉ cảm thấy cháu trai nhà mình có tiền đồ, cho dù đến hiệu sách làm việc cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn.
Triệu nhị thẩm hơi lo lắng hai vợ chồng Triệu Thủy Sinh đi trở về, sẽ phải chịu bị làm khó dễ.
Cho nên chờ sau khi hai vợ chồng đi rồi, Triệu nhị thẩm nói: “Ai, ông nói, đại tẩu có thể làm ầm ĩ ngau ngày 30 cuối năm hay không, thật là, đứa nhỏ này đã phân gia rồi, bà ta còn muốn quản, dây dưa không dứt? Lần trước còn chạy đến trấn trên náo loạn, đại ca cũng mặc kệ không quản. Nghe gió chính là mưa, phòng ở trấn trên, hai vợ chồng Thủy Sinh sao có thể mua nổi? Còn có tức phụ Kim Sinh, có bản lĩnh tự mình đi kiếm tiền đi, cứ dòm ngó túi tiền nhà người khác, tính làm gì vậy?”
Thời điểm phân gia đã không công bằng, hiện tại nếu vẫn còn muốn làm ầm ĩ thì thật sự là rất quá đáng.
Triệu nhị thúc nghe xong nói: “Chuyện lần đó đại ca cũng đã nói đại tẩu, bà cũng đừng ghi tạc trong lòng.”
“Hừ, ta cứ ghi tạc trong lòng, nếu ta có nhi tử và tức phụ như Thủy Sinh và Lê Hoa, ta cao hứng còn không kịp đó, đại tẩu cứ làm vậy đi, sớm muộn gì cũng có lúc bà ta phải hối hận!”
Khi Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa đi vào Triệu gia, đoán chừng bởi vì ngày 30 tết, có lẽ còn vì lão Triệu nói gì đó, Triệu bà tử lại không có lạnh lùng trừng mắt bọn họ.
Rất mạnh tay tiếp nhận điểm tâm Triệu Thủy Sinh đưa qua, không nói gì cả.
Lão Triệu nói: “Đã về rồi! Đã trở lại là tốt, đi, chúng ta đi viếng mồ mả ông bà.”
Các nam nhân muốn đi lên núi viếng mồ mả, các nữ nhân phải đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
Hà Thúy Cô lại hơi lấy lòng nói với Lý Lê Hoa, “Nhị đệ muội, khí sắc của ngươi càng ngày càng tốt nha. Ở trấn trên sống không tồi đúng không.”
Lý Lê Hoa nói: “Chỉ cần không có người không biết điều đi gây sự, hẳn là sống khá tốt.”
Hà Thúy Cô nhìn nhìn, Triệu bà tử đang cất điểm tâm, không có ở trước mặt, ả nói khẽ với Lý Lê Hoa: “Nhị đệ muội, chuyện lần trước, ngươi cũng đừng trách ta, kỳ thật ta cũng không muốn đi, đều do Xuân Hoa cây gậy khuấy phân kia, đã gả đi ra ngoài nhiều năm như vậy, còn dáng vẻ ả nữa, chọn ba chọn bốn, trở về nói vài lời với nương, sau đó ta và nương bị ả khuyến khích đi trấn trên, ta cũng chỉ là đi theo thôi.
Ai, chúng ta làm con dâu, không phải bà bà nói làm gì thì phải làm đó sao? Ngươi còn tốt, phân ra rồi, không cần sinh hoạt dưới mí mắt bà ta, cả đời này của ta đều phải làm việc dưới mí mắt bà ta, không nghe lời bà ta, ta còn sống được sao? Ngươi là đại nhân có đại lượng, đừng so đo với tẩu tử.”
Hà Thúy Cô nói xong, thuận tay sờ sờ quần áo trên người Lý Lê Hoa, “Chất vải là mới đi, cũng thật tốt nữa, ngươi và lão nhị kiếm lời không ít tiền ở trấn trên đúng không. Bà chủ lần trước, các ngươi nhận thức bà ấy như thế nào? Chắc bà ấy rất có tiền. Bà ấy làm gì vậy, có việc gì ta và đại ca ngươi có thể làm hay không?”
Hà Thúy Cô này không có lợi thì không dậy sớm, nói nửa ngày như vậy, còn xun xoe, chính là vì muốn kiếm chút chỗ tốt từ bà chủ tú phô.
Lý Lê Hoa nói: “Ngẫu nhiên nhận thức, người ta có lòng tốt, mới cho chúng ta phòng để ở.”
Hà Thúy Cô nhỏ giọng nói: “Nhị đệ muội, ngươi cảm thấy thiên hạ có chuyện ăn cơm không trả tiền sao? Ta cảm thấy bà chủ đó có chút tâm tư bất chính, sân viện tốt như vậy, nói cho các ngươi ở thì cho liền, khẳng định có tâm tư không muốn người khác biết. Thủy Sinh tuy rằng làm việc không tốt, nhưng người lớn lên trắng nõn, nói không chừng bà chủ đó có chủ ý khác, ngươi phải cẩn thận, nếu ta và đại ca ngươi cũng có thể làm việc ở trấn trên, chúng ta là gia đình, cũng có thể giúp ngươi trông chừng đúng không?”
Ha, nói nửa ngày, còn hắt một chậu nước bẩn cho bà chủ tú phô, hóa ra mục đích vẫn là vì kiếm chỗ tốt.
Lý Lê Hoa nghiêm mặt nói: “Đại tẩu, ngươi nói vậy không đúng rồi, sao có thể nghĩ xấu cho người khác như vậy? Lưu Đại tỷ rõ ràng có lòng tốt, vì sao ở trong mắt ngươi lại thành có tâm tư dơ bẩn? Chiếu theo lời ngươi nói, dưới bầu trời này chẳng có ai là người tốt!
Ngươi không phải đã nói chúng ta là gia đình sao? Thủy Sinh là dạng người gì chứ, ngươi không tin người khác, cũng nên tin tưởng Thủy Sinh, sao có thể ô nhục người khác như vậy? Ta nói thật cho ngươi biết, Lưu Đại tỷ là bà chủ tú phô, hiện tại ta đang nhận việc thêu thùa may vá của người ta, không có cách nào, lúc phân gia chỉ phân hai mẫu ruộng cạn, không làm việc chỉ có thể uống gió Tây Bắc mà sống, nếu đại tẩu may vá tốt, ta cũng có thể giới thiệu ngươi với Lưu Đại tỷ nhận mấy thêu phẩm, làm tốt sẽ trả tiền công cho ngươi, khác, ta không có năng lực khác, cũng không thể giới thiệu việc làm gì đó cho ngươi. “
Tay nghề kim chỉ của Hà Thúy Cô, cũng cũng chỉ có thể làm khăn tay linh tinh, căn bản không thể thêu hoa, cho nên Lý Lê Hoa cũng không lo lắng chút nào.
Hà Thúy Cô vừa nghe, giật mình nói: “Nhị đệ muội, ngươi biết thêu thùa may vá?” Nữ nhân này làm việc còn lợi hại hơn so với nam nhân, thật sự có thể thêu thùa may vá?
Cũng không trách Hà Thúy Cô không biết, bởi vì trước khi phân gia, đều là xem Lý Lê Hoa như nam nhân mà sai sử, những việc tinh tế như thêu thùa may vá linh tinh, đều giao cho ả, dù sao thêu thùa may vá cũng không mệt, còn có thể bớt thời giờ nghỉ một lát, cho nên Lý Lê Hoa không có cơ hội làm việc kim chỉ.
“Ta biết.” Lý Lê Hoa rất bình tĩnh, đừng hỏi vì sao trước kia nàng không làm. Do chính các ngươi không cho nàng làm.
Lúc trước, nàng còn từng nói nàng cũng có thể làm, kết quả Hà Thúy Cô và Triệu bà tử lại nói nàng muốn trốn việc lười biếng, vì thế Triệu bà tử căn bản không cho nàng đυ.ng vào kim chỉ.
Hà Thúy Cô thật rất khó mở miệng, vì sao lúc trước ngươi không lấy tay nghề ra làm?
Hiện tại đã phân gia, nếu không phân gia, tiền Lý Lê Hoa thêu thùa may vá kiếm được, còn không phải là của nhà bọn họ sao?
Chẳng qua, so sánh với ả thì người khó chịu nhất hẳn là bà bà của ả.
Hà Thúy Cô quyết định nói chuyện này cho Triệu bà tử, làm Triệu bà tử ra tay, không cần phải tự mình đắc tội với người.
“Lén lút làm gì đó? Nói cho ngươi, nếu để lão nương nhìn thấy ngươi lại trộm đồ ăn, lão nương bắt ngươi lập tức lăn trở về nhà mẹ đẻ!” Thật là bà nương tham làm, ngay cả chút điểm tâm cũng không buông tha.
“Nương, nương có biết hay không, hiện tại nhị đệ muội dựa vào cái gì sinh hoạt ở trấn trên?” Hà Thúy Cô thần thần bí bí.
“Có rắm mau thả!” Triệu bà tử không kiên nhẫn.
Hà Thúy Cô nói: “Nàng nói nàng dựa vào thêu thùa may vá để sinh hoạt, lần trước chúng ta gặp bà chủ đó, chính là bà chủ tú phô, nhị đệ muội làm việc thêu thùa may vá cho người ta, xem hôm nay hai người còn có quần áo mới để mặc, nương nói nàng rất biết cách kiếm tiền sao lúc trước chưa phân gia không hề nói với chúng ta, hiện tại đã phân gia liền lấy ra, thật là quỷ dị.”
Triệu bà tử nghe xong sắc mặt âm trầm, nếu không phải ngày 30 tết, đã sớm mắng chửi.
Cho nên, lúc sau, Triệu bà tử không hề cho Ly Lê Hoa chút sắc mặt tốt nào, cứ hầm hầm xụ mặt, Lý Lê Hoa cũng làm như không thấy.
Nên làm gì thì làm đó.
Chờ các nam nhân trở về, dán câu đối lên, giữa trưa ăn một bữa cơm đoàn viên, lão Triệu nói: “Hôm nay lão nhị và tức phụ lão nhị lưu lại đón giao thừa đi, lão bà tử dọn dẹp chỗ cho hai đứa ở.”
Triệu bà tử ‘ầm’ một tiếng, ném gáo múc nước vào trong bể nước, “Người quá quý giá mà, còn muốn lão nương hầu hạ bọn họ? Cũng không sợ thiên lôi đánh xuống! Chỗ ở thì không có, nhà chúng ta không chứa nổi người quý giá như vậy.”