Chương 46: Ngược tử
Edit: Rika
—
Ngựa dừng lại, ý thức được phía trước có nguy cơ, ngay cả ngựa cũng không chịu đi.
Huyền Hạo thúc ngựa đuổi theo, khi tiến tới gần Tịch Hề, nàng rùng mình một cái, hai chân đạp mạnh vào bụng con ngựa: “Giá ——“
Con ngựa hí lên, móng trước cào tới cào lui không chịu đi, thở phì phì, hơi thở nóng rực phả vào trước mặt nàng, giống như đang chìm vào trong hỏa thiêu. Tịch Hề không chút nghĩ ngợ móc chủy thủ bên hông ra, giơ tay chém xuống, nhưng đao lạnh lẽo vẫn không chạm vào bụng con ngựa, Lộ Thánh Tước thấy thế, vung roi lên, đem con ngựa đang nao núng đi về cái cầu phía trước.
“Ba ba ba —— “
Khí thế hừng hực, phía sau, một cây gỗ lớn rơi vào sơn cốc, vực sâu vạn trượng, nhìn không thấy điển cuối , hơi nước dày đặt, đường phía trước không thể nhìn thấy rõ được. Tịch Hề hai tay nắm chặt bờm ngựa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi lạnh, hai mắt nhìn xuống phía dưới, cả người như rơi vào tầng mây, choáng ván muốn ngất xỉu.
“Dừng lại!” Huyền Hạo nhanh đuổi theo, áo choàng màu đen khoác lên vai, trên đó thêu một con rồng bằng chỉ kim tuyến rất sống động, móng vuốt bén nhọn, chấn sí bay lượn.
Tịch Hề lần thứ hai kẹp chặt bụng ngựa, mắt thấy sắp lên bờ, nhưng không ngờ móng ngựa giẫm phải một thanh gỗ mục, rồi đột nhiên trầm xuống làm nàng không phản ứng kịp, cả người hướng phía vực sâu ngã xuống.
Huyền Hạo kinh hãi, hai tay vội vàng kéo cương ngựa, trong lòng đau đớn.
“Cẩn thận!” Lộ Thánh Tước tay phải chế trụ lan can, tay trái kéo nàng vào trong ngực mình, dùng lực một cái, mũi chân thừa cơ đạp lên cầu, lăng không bay lên rồi bất ngờ hạ xuống trên sơn đạo.
Tịch Hề kéo chặt vạt áo trước của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn chút máu, chân vừa chạm đất nàng xụi lơ nằm trong lòng Lộ Thánh Tước, không nhúc nhích.
Huyền Hạo ánh mắt âm ngoan, cố sức vung roi da trong tay ra, Tịch Hề thấy thế, đưa tay đẩy Lộ Thánh Tước ra, bước nhanh tới vách đá: “Đứng lại!”
Điện Trạch giục ngựa theo sau đuổi theo Huyền Hạo, bàn tay cố gắng níu chặt cương ngựa của Huyền Hạo. Đột nhiên bị cản trở, tuấn mã dụng mạnh lực, làm cho bàn tay đang nắm chặt cương ngựa của Điện Trạch bị tuột ra, máu chảy ròng: “Nguy hiểm!”
Tịch Hề khẩn trương, kéo trường kiếm từ trong tay Lộ Thánh Tước ra, vung tay lạnh lùng chém đứt câu cầu bắt ngang vực.
“Tịch Hề ——“ Huyền Hạo mắt thấy nàng tuyệt tình như thế, ánh mắt vốn có chút hi vọng lập tức trở nên ảm đạm, hắn cố nén tức giận đang tràn ngập, thanh âm cực lực bình thản: “Trở về.”
Nàng giơ trường kiếm qua khỏi đỉnh đầu, trở lại? Còn có thể trở về sao?”
“Chỉ cần nàng trở về, ta có thể coi như chuyện này chưa từng phát sinh.” Hắn đứng bên bờ vực, thân ảnh cao to, hắn vươn một tay ra, như là một ranh giới cuối cùng.
Dưới lớp mặt nạ, Lộ Thánh Tước nhếch khóe miệng, tiếng cười phía sau mặt nạ phát ra, hắn đi vào bước tới bên cạnh Tịch Hề, đứng sóng vai, tư thái vô cùng thân thiết.
“Thế nhưng, ta lại không thể nghĩ như thế được.” Tịch Hề cao giọng nói, ánh mắt nàng thê lương, mười ngón tay cầm kiếm run rẩy: “Ta vì cái gì mà đến, ngươi rất rõ ràng, lẽ nào ngươi còn có thể buông tha ta sao?”
“Nàng đã nói” Huyền Hạo lớn tiếng cắt đứt lời của nàng, sắc mặt nghiêm túc: “Vì ta, nàng nguyện liều chết bảo vệ.”
Nếu như là tính mệnh của gia, ta nhất định liều chết bảo vệ. Thanh âm không ngừng vang vọng trong đầu nàng, vẻ mặt Tịch Hề thống khổ, ánh mắt phức tạp mâu thuẫn, nàng cố sức lắc đầu, cố gắng bỏ qua lời nói của Huyền Hạo: “Đây chẳng qua cũng chỉ là một quyển danh sách, thế nhưng, nó có thể cứu được mạng người, ta là bị bất đắc dĩ. . .”
“A” Huyền Hạo hừ nhẹ, cười nhạt, âm cuối lạnh lùng kéo dài trong miệng hắn, biến thành một chuỗi châm chọc: “Vậy nàng có từng nghĩ tới, đánh mất nó, ta sẽ mất mạng?”
Tịch Hề không dám nghĩ, hai mắt nhắm nghiền, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng: “Sẽ không, đây chẳng qua chỉ là một bản danh sách…”
“Gia——“ vạch núi đối diện, thanh âm thủ vệ vang lên.
Tịch hề cuống quít trợn mắt, chỉ thấy Huyền Hạo thoát ra khỏi trói buộc của Điện Trạch, nhảy người xuống ngựa, muốn đi lên cầu, trong đầu nàng trống rỗng, hoàn toàn quên cả phản ứng, đợi lúc hoàn hồn, không ngờ nàng lại giơ kiếm chém xuống, chém đứt sợi dây ràng buộc cuối cùng của cây cầu. Không còn dây kéo, cả cây cầu như con diều đứt dây rơi xuống vách núi, gỗ vụn va đập vào vách núi, bay tán loạn thê lương, chỉ để lại vài sợi dây thừng lung lay trong vực sâu, tới tới lui lui, như cô hồn.
Bên vực đối diện, cũng may Điện Trạch mau lẹ, kéo Huyền Hạo lại, nếu không, Huyền Hạo chỉ sợ hôm nay đã tan xương nát thịt.
Tịch Hề cố gắng đưa tay giữ chặt tiếng kinh hô trong miệng, nuốt xuống cổ họng, hoàn toàn giật mình với động tác vừa rồi của mình, cách một vực thẳm, hai người xa xa nhìn nhau.
Động tác của nàng, vung xuống mãnh mẽ quyết tuyệt, dù cho có đưa hắn vào chỗ chết, cũng không hối tiếc. Một ít lá vàng bay bay, gió càng lúc càng lạnh, thổi vào người, Huyền Hạo đôi mắt mông lung, l*иg ngực đau đớn, hắn vẫn cho rằng, nàng không phải là người như thế.
Ta muốn sống, mạng của ta, sẽ không ti tiện như thế. Lúc trước, có một cô gái đã nói câu đó, lúc ấy ở trong kiệu, đã làm hắn rung động.
Ở lại bên cạnh chàng, vĩnh viễn…
Những lời này, chỉ là mấy ngày. Vĩnh viễn? Vĩnh viễn là gì. . .
Hôm nay nghe lại thật cảm thấy châm chọc, mà lúc trước, hắn lại thật sự tin, Huyền Hạo không khỏi lui lại một bước dài, Điện Trạch sau lưng đi dên phía trước, tay đặt vào bả vai hắn, nắm chặt, lúc này mới phát hiện cả người Huyền Hạo vô lực, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống.
Mắt Điện Trạch lộ ra sự ngạc nhiên, Huyền Hạo như vậy, hắn chưa bao giờ thấy qua.
“Đi thôi.” Lộ Thánh Tước nhìn thấy Tịch Hề lộ ra vẻ không đành lòng, bàn tay nắm chặt eo nàng, cố sức kéo đi.
Tịch Hề thu hồi tầm mắt, nhìn thấy sắc mặt Lộ Thánh Tước không hờn không giận, trong đôi mắt lộ ra chút hung ác nham hiểm: “Nếu không đi, cẩn thận sẽ không được nhìn thấy hắn nữa đấy.”
Thu lại bàn tay, cước bộ Tịch Hề lảo đảo, đi theo hắn về phía trước, chỉ lưu lại một bóng lưng hờ hững.
“Không được đi, không được đi.” Huyền Hạo gào to lên, thanh âm, vang vọng cả sơn cốc, bi thương thê ai, nhìn thân ảnh Tịch Hề từ từ khuất xa, Điện Trạch nắm chặt tay, mắt lộ ra sự phẫn nộ.
“Chỉ là một nữ nhân mà thôi——“ Hắn quay đầu đi, lời chưa nói hết, đột nhiên bất ngờ.
Mái tóc đen trên vai Huyền Hạo, đã có một nửa chuyển sang bạc trắng, một con mắt bên phải biến thành ánh tím, tóc tung bay, chỉ nửa khắc sau, tóc đã bạc hết đầu. Hắn và đám thủ vệ đưa mắt nhìn nhau, giống như gặp chuyện gì rất rất bất ngờ, nghẹn họng nhìn trân trối.
“Hạo!” Điện Trạch kéo tay níu Huyền Hạo, cố gắng đưa hắn trở lại trạng thái bình thường: “Ngươi muốn thành mà sao? Đấu tranh lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn buông tha sao?”
Đôi mắt tím trong sáng, ánh mắt thủy chung rơi vào phương hướng Tịch Hề rời đi: “Ta không có lựa chọn nào khác, ta cũng muốn là một người bình thường, thế nhưng không có ai cho ta cơ hội này cả.”
Cước bộ xa dần, Tịch Hề nhịn không được quay đầy về phía sau, lại bị Lộ Thánh Tước xoay đầu lại: “Ta không dám đảm bảo bọn họ có đuổi theo hay không, cho nên, đừng chọc giận ta.”
Bên vách đá, một thân trường bào màu đen quỷ dị, tóc bạc cột lại sau lưng, quanh thân khí thế tỏa ra như Ám Dạ Tu La, Huyền Hạo liếc nhìn vực sâu vạn trượng trước mặt, lui bước, đôi mắt âm mị rơi vào một chỗ, giọng nói lạnh lẽo: “Tịch Hề, nếu có một ngày ngươi rơi vào tay ta, đến lúc đo, ta nhất định sẽ đem ngươi ngược, ngược cho đến chết mới thôi!”