Chương 2: Tàu hỏa màu da
Thiệu Giai Thuyên chạy ra đón, trịnh trọng giới thiệu vị hôn phu của mình cho mọi người. Xem ra, hầu hết mọi người có mặt ở đó đều tỏ ra khá hài lòng với chàng trai sắp trở thành chồng của Thiệu Giai Thuyên. Trì Trinh cũng lập tức bỏ vẻ hóm hỉnh lúc ở sân bay, trở thành một con người rất lễ độ, vừa thông minh lại vừa khiêm tốn, nói năng đâu ra đấy, tuy còn trẻ nhưng tỏ ra là người rất hiểu biết, khiến cho tất cả họ hàng là phụ nữ ở đó đều rất thích. Nhất là bà ngoại của Tạ Bằng Ninh, ngay lập tức tỏ rõ thái độ coi Trì Trinh là con cháu trong nhà. Lúc đó Triệu Tuần Tuần cũng mới được biết, tuy Thiệu Giai Thuyên và Tạ Bằng Ninh chỉ là họ xa, nhưng hai người rất thân thiết với nhau, họ đã cùng lớn lên bên nhau nhiều năm dưới sự chăm sóc của bà ngoại Tạ Bằng Ninh.
Khi ấy, nét mặt của Thiệu Giai Thuyên rất tươi vui, Trì Trinh gỡ xương cá cho cô, còn cô thì bóc tôm cho anh, trông họ đúng là một cặp trời sinh. Triệu Tuần Tuần nhìn sang thì thấy nét mặt của mẹ chồng cô cũng rất vui. Có lẽ vì bị cảnh tượng thân thiết vui vẻ ấy tác động đến, mà người luôn coi việc gắp thức ăn cho người khác là mất vệ sinh như Tạ Bằng Ninh cũng gắp một miếng thịt cho vào bát của Triệu Tuần Tuần, mặc dù cô vốn không thích cánh gà.
Vì bữa tiệc đã gần đến hồi kết thúc, vả lại một số người bà con phải ra về cho kịp chuyến xe, nên Trì Trinh và Triệu Tuần Tuần cũng phải vội nhét cho no bụng. Là người đứng ra tổ chức nên bố mẹ và vợ chồng Tạ Bằng Ninh ra tiễn các bậc bề trên cùng họ hàng ra về. Xong việc, Tạ Bằng Ninh bảo bố mẹ về nghỉ trước, còn anh sẽ đưa Giai Thuyên và Trì Trinh tới khách sạn đã đặt trước rồi về sau.
Không ngờ mẹ của Bằng Ninh, một người quen ngủ sớm lại nói rằng, đã lâu không gặp cô em họ nên bảo Thiệu Giai Thuyên lên xe của cha Bằng Ninh lái để chuyện trò thêm một lát, tiện đường hai ông bà đưa Giai Thuyên đến khách sạn. Để không phải ngồi quá chật, Trì Trinh tạm thời ngồi xe của hai vợ chồng Bằng Ninh.
Triệu Tuần Tuần thấy chồng hơi nhíu mày, nhưng không nói gì. Cả đoàn người vừa đi vừa nói chuyện rôm rả, rồi sau đó ai vào chỗ nấy.
Khách sạn cách đó không bao xa, chỉ mấy phút là tới nơi. Mẹ của Tạ Bằng Ninh nói chuyện với Giai Thuyên rất vui, tay cầm chìa khóa phòng, rồi cứ một mực đưa cô lên tận nơi và nói vào đó ngồi chơi một lúc rồi mới về.
Vợ chồng Tạ Bằng Ninh và Trì Trinh lùi lại ở phía sau. Trước khi bước vào thang máy, Trì Trinh như chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi Bằng Ninh xem xung quanh có siêu thị hoặc khách sạn nào có quy mô lớn một chút không. Vì hành lý của anh vẫn chưa tìm thấy, điều đó cũng có nghĩa là tất cả những đồ mang theo bao gồm cả đồ tắm giặt đều không có, anh phải tìm nơi nào mua dùng tạm.
Mặc dù khu vực này cách khu nhà ở của họ không xa, nhưng vì có Triệu Tuần Tuần luôn lo tươm tất mọi chuyện trong nhà, Bằng Ninh không bao giờ quan tâm đến những chuyện ấy, nên ngay một lúc không biết phải trả lời Trì Trinh như thế nào, đành đưa mắt sang nhìn vợ vốn vẫn đang ngồi im lặng, coi như không biết chuyện giữa hai người.
“Dạ, gì cơ?” Triệu Tuần Tuần như sực tỉnh, đưa tay chỉ về phía xa, “Ra khỏi khách sạn, rẽ tay phải, qua một ngã tư là tới chợ. Không biết chú định mua những gì, nếu chỉ là những đồ dùng cá nhân hàng ngày thì có đủ. Gần thôi, đi mấy phút là tới”.
“Rẽ về bên phải, qua một ngã tư đèn đỏ, là bên phải khi tới khách sạn, hay là bên phải từ khách sạn ra?”, Trì Trinh hỏi tiếp.
Tạ Bằng Ninh đưa mắt nhìn túi hành lý đang cầm giúp Giai Thuyên trong tay, rồi quay sang nói với vợ: “Tuần Tuần, để anh đưa hành lý lên rồi xem bố mẹ có việc gì sai bảo nữa không, còn em đưa Trì Trinh đi mua đi, phụ nữ dù sao cũng thạo việc đó, hơn nữa em cũng biết đường…”.
Triệu Tuần Tuần do dự đưa ra đề nghị: “Hay là để cô Giai Thuyên nói chuyện với bố mẹ xong thì hai người cùng đi”.
“Không biết bố mẹ nói chuyện đến lúc nào đâu, anh sợ khi ấy thì muộn rồi không mua được nữa. Được rồi, nghe lời anh đi, hai người đi nhanh rồi về nhanh.”
Rồi không chờ Triệu Tuần Tuần trả lời, Tạ Bằng Ninh lập tức bước vào trong thang máy.
“Rất xin lỗi, lại làm phiền cô”, Trì Trinh nói, vẻ mặt áy náy.
Triệu Tuần Tuần định đáp một câu khách sáo, nhưng nhận thấy câu “không có gì” nói ra thật khó khăn. Đúng là chàng trai này thật lắm chuyện và phiền phức, nhưng điều khiến cô thấy bất an nhất lại là việc cô dự cảm còn có những phiền phức lớn hơn nữa đang chờ đón mình.
“Chẳng phải là anh đã từng sống ở thành phố này rồi sao?”, Triệu Tuần Tuần nói, mắt liếc nhìn Trì Trinh một cái. Cô lờ mờ ý thức rằng, lịch sự và khách khí với người này chẳng có tác dụng gì.
Một chiếc taxi nhìn thấy cánh tay vẫy của Triệu Tuần Tuần liền đỗ lại ngay bên cạnh.
“Vừa rồi cô nói là rất gần cơ mà, chỉ đi mấy bước là tới, vậy gọi taxi mà làm gì?” Trì Trinh ra hiệu cho lái xe taxi rời đi, rồi mới trả lời Triệu Tuần Tuần, “Tôi đã ở đây năm năm, nhưng đã rời khỏi đây được ba năm rồi”.
Triệu Tuần Tuần đưa mắt nhìn về chiếc đèn đỏ ở phía xa, trong lòng thấy rất phức tạp, miệng hỏi: “Năm nay anh bao nhiêu tuổi?”.
“Hai mươi nhăm.”
Quả nhiên là một chàng trai trẻ chưa hết lông tơ, lần đầu tiên Triệu Tuần Tuần thấy tuổi tác cũng có thể mang lại cho mình cảm giác vượt trội, cô trở thành người lớn kinh nghiệm sống phong phú, có thể ở phía trên cúi nhìn xuống Trì Trinh ở phía dưới. “Ba năm trước chắc là anh vẫn đang học đại học nhỉ? Lúc đó tôi đã đi làm được ba năm rồi”.
“Năm thứ tư, đang chuẩn bị tốt nghiệp đại học.”
“Vì tốt nghiệp nên tới Thượng Hải ư?”
“Cũng không phải như vậy, vì lúc đó nhà tôi xảy ra một chút chuyện, bản thân tôi cũng gặp một số vấn đề.” Trì Trinh nãy giờ luôn quan sát dòng xe bỗng nhìn thẳng vào Triệu Tuần Tuần.
“Vấn đề của bản thân chắc là thất tình chứ gì?”, Triệu Tuần Tuần nhếch môi.
“Cô cũng biết à?”, Trì Trinh hỏi.
“Vấn đề lớn nhất mà những người trong độ tuổi hai mươi hai gặp phải, nếu đã không phải vấn đề gia đình, thì ngoài chuyện tình cảm, chỉ có thể là bị tổn thương về xá© ŧᏂịŧ, mắc bệnh hiểm nghèo. Nhìn anh chân tay đầy đủ, cũng không có dấu hiệu đã từng bị bệnh nặng thì có thể thấy, phần nhiều là thất tình.”
“Cô giống hệt một phù thủy.”
Triệu Tuần Tuần nói: “Cha tôi là một thầy phù thủy, thành nghề hẳn hoi”.
“Có thật không?” Trì Trinh cười thành tiếng, “Việc cô suy đoán như thần là di truyền từ ông ấy à?”.
Triệu Tuần Tuần cũng cười, “Cái gì mà suy đoán như thần, tôi nhớ những chuyện mà cha tôi tiên đoán là xấu thì rất ứng nghiệm, còn chuyện tốt thì lại rất ít. Duy có một lần, ông nói có một vị thần nói với ông rằng, về già ông sẽ rất giàu sang, kết quả là mấy năm trước ông lừa được một món tiền của một người ngốc nghếch, nhưng cầm tiền chưa kịp ấm tay thì trong một lần đi uống rượu ông đã gặp tai nạn qua đời. Lúc ông chết thì đúng là sang thật, so với cả cuộc đời của ông thì quả là như vậy, chỉ có điều, những năm cuối đời của ông kết thúc quá nhanh”.
Trì Trinh quan sát vẻ mặt của Triệu Tuần Tuần, thấy cô không có vẻ gì là đau xót, mới tiếp tục nói: “Vậy khoản tiền ấy cuối cùng để lại cho cô chứ?”.
“Vâng. Nhưng những đồng tiền không chính đáng không phải là thứ tốt, dễ đến thì cũng dễ đi, tôi đã tiêu hết chúng mà chẳng biết là vào những việc gì nữa”, Triệu Tuần Tuần nói.
Trì Trinh tiếp lời: “Điều này không giống với con người cô”.
Triệu Tuần Tuần ngây người, phì cười: “Anh biết thế nào thì giống tôi?”.
Vừa nói hai người vừa cùng bước một bước dài, vì ở đó có một chiếc cống có nắp đậy. Từ trước đến nay Triệu Tuần Tuần luôn rất chú ý tránh những mối nguy hiểm tiềm ẩn ấy, cô không bao giờ cho phép mình đứng ở những nơi nguy hiểm lúc nào cũng như có mồi lửa treo trên đầu, nhưng không ngờ rằng, chàng trai trẻ nhìn rất có ý chí này lại có động tác tránh mối nguy hiểm rất bản năng như vậy.
“Ba năm trước, sau khi rời khỏi đây anh tới ngay Thượng Hải à?”
Trì Trình lắc đầu, “Tôi ra nước ngoài hơn hai năm, sau đó mới tới Thượng Hải”.
“Tôi hiểu rồi”, Triệu Tuần Tuần nói. Lúc nãy trong bàn tiệc cô đã nghe thấy ai đó nói rằng, nhà của Trì Trinh rất giàu, anh ta đảm đương một chức vụ rất quan trọng trong công ty của gia đình, có thể coi là tuổi trẻ tài cao, rất xứng đôi với Thiệu Giai Thuyên.
“Tôi thấy chưa hẳn là cô đã hiểu.” Trì Trình đưa chân đá một phiến lá rơi trên đường, “Cha tôi lấy người khác, trước đó tôi ở với mẹ, sau khi bà mất thì tôi mới về ở với cha. Cha tôi tuy giàu có, nhưng đều phải dựa vào nhà của mẹ kế tôi. Ngoài ra họ còn có chung với nhau một con trai và một con gái. Sở dĩ tôi ở nước ngoài hai năm, không phải là để học hành, mà là vì cha tôi sợ mẹ kế sẽ không chấp nhận tôi nên đã gửi tôi đi”.
Triệu Tuần Tuần gật đầu, thực ra cô rất hiểu. Cô là người từng trải qua cuộc sống trong gia đình rổ rá cạp lại, mười bốn tuổi cô cùng mẹ đến sống trong gia đình họ Tăng. Tuy không phải lo đến cái ăn cái mặc, nhưng chưa khi nào cô thấy trong lòng được bình yên, chỉ có điều cô không có ý định nói chuyện đó với người bà con xa xôi này mà thôi.
“Thế còn cô? Ba năm trước cô làm gì?”, Ánh mắt của Trì Trinh dừng lại trên người cô.
“Bỏ việc, lấy chồng.”
“Vì sao?”
“Chẳng vì sao cả.”
Triệu Tuần Tuần không biết trên đời này có bao nhiêu người giống cô, từ nhỏ chăm chỉ cố gắng học hành, kết quả luôn rất tốt, nhưng chưa hẳn là vì lòng ham mê tri thức. Sau khi tốt nghiệp, công việc tạm ổn, cuộc sống đầy đủ, chưa bao giờ có ý định cạnh tranh đấu đá với ai. Đến tuổi có thể lấy chồng thì lấy được người mà trong con mắt của mọi người là người đàn ông khá ưu tú, cuộc hôn nhân thế là rất mãn nguyện, tuy chưa hề trải qua tình yêu say đắm. Con người ta, sống cũng chỉ là để đi dần tới cái chết, vì vậy khi lựa chọn con đường bình thường nhất sẽ làm cho họ cảm thấy yên lòng hơn, dù là không có gì, thì kết cục cũng như nhau mà thôi. Hồi ấy, cô làm kế toán cho một doanh nghiệp khá có tiếng tăm, công việc được cho là “đang lên hương” ấy khiến cho gia đình nhà họ Tạ càng ưa cô hơn. Sau đám cưới, Tạ Bằng Ninh muốn cô ở nhà làm hậu phương vững chắc cho anh. Lúc đầu thì cô cũng không muốn, không phải vì cô yêu quý công việc mà vì cô không muốn mất đường rút lui, mãi cho đến khi cô nhận thấy, nếu cứ từ chối như thế sẽ có nguy cơ ảnh hưởng tới sự vững chắc của cuộc hôn nhân, thêm vào đó Tạ Bằng Ninh còn chủ động đưa ra đề nghị rằng hằng tháng sẽ gửi vào tài khoản của cô số tiền không ít hơn thu nhập trước đó của cô, cô mới đồng ý. Thực sự rất tầm thường. Triệu Tuần Tuần không phải là người mê tiền, nhưng cô yêu thích sự ổn định, yên bình. Sự vững chắc về kinh tế là điều kiện cần thiết không thể thiếu, về điều này thì cô rất hiểu.
Nghĩ đến đây cô lại thấy mình thấp hẳn xuống, nếu nhìn lại ba năm vừa qua thì những gì cô đã trải qua chưa hẳn đã đủ để cô cúi nhìn Trì Trinh, vốn ít hơn cô ba tuổi.
Vì công ty hàng không cam kết muộn nhất là tối ngày mai sẽ mang hành lý đến khách sạn cho Trì Trinh, vì thế anh chỉ chọn một số đồ cần thiết. Triệu Tuần Tuần đứng bên quầy đồ lót cao cấp cho nam giới nhìn Trì Trinh chọn cái này bỏ cái kia, cảm giác mình đã đứng sai vị trí và gượng ép mỗi lúc một tăng.
Trước đó mấy tiếng đồng hồ, dù có đánh chết cô cũng không thể nào tin được rằng, trong kinh nghiệm đời người của cô lại có thêm chuyện đưa vị hôn phu của cô chồng đi mua đồ lót. Điều này khiến cô cảm thấy mình giống như Tần Khả Khanh dẫn Giả Bảo Ngọc6 đi ngủ sau bữa trưa, huống hồ Trì Trinh lại còn chẳng ý tứ gì, chốc chốc lại cầm một cái giơ lên trước mặt cô, hỏi: “Cô thấy cái này thế nào?”, khi ấy cô chỉ còn biết im lặng.
Chẳng nhẽ lại bắt cô phải trả lời rằng “Tôi thấy cái này rất hợp với anh” hoặc là “Màu sắc của cái này không hợp với anh”.
Triệu Tuần Tuần chỉ mong sao sự lựa chọn của Trì Trinh nhanh chóng chấm dứt, nhưng xem ra anh ta đang rất hào hứng. Để thực hiện được yêu cầu của Tạ Bằng Ninh: đi nhanh về nhanh, cô đành chỉ vào một chiếc và nói: “Tôi thấy cái này rất đẹp”.
“Thế sao?” Trì Trinh kéo dài giọng, “Cô thích cái này à?”.
Triệu Tuần Tuần nghe mà muốn té xỉu, qυầи ɭóŧ của anh ta thì có liên quan gì với việc cô thích hay không thích? Cô xua tay, “Cũng được, phiên phiến thôi”.
“Thế những thứ của mình, cô cũng chọn phiên phiến như vậy à?”, Trì Trinh hỏi, xem ra anh ta cảm thấy đó là điều rất thường tình. Điều này khiến cho Triệu Tuần Tuần thấy hoang mang, không lẽ cảm giác của cô sai, không lẽ cái người thần kinh luôn rất nhạy cảm đó lại là cô? Tình huống từ khi cô thay giặt ga trải giường đến giờ đã lặng lẽ diễn biến thành cảnh tượng như lúc này: cháu dâu và chú rể họ – một người đàn ông xa lạ, sau chưa đầy ba tiếng làm quen, cùng sánh vai đi chọn đồ lót và coi chuyện đó rất đỗi bình thường. Cũng giống như chuyện cách đây nửa thế kỷ phụ nữ mặc quần Âu là chuyện kinh thiên động địa, còn đến ngày nay thì đó đã trở thành chuyện vụn vặt. Cô gái bán hàng rất chuyên nghiệp cũng chạy ra, che miệng cười với Triệu Tuần Tuần: “Đừng nói là cũng được, cứ chọn cho kỹ đi ạ, chọn thêm mấy cái nữa, dù sao cũng là để anh ấy mặc cho chị xem cơ mà!”.
Triệu Tuần Tuần mặt đỏ tới tận mang tai, bụng nghĩ thầm: anh ta mặc cho tôi xem á, mặc cho cả nhà chị xem thì có! Rồi chẳng buồn tranh luận, cô cầm chiếc qυầи ɭóŧ giơ lên thật cao, hỏi Trì Trinh một cách dứt khoát: “Mua hay là không mua?”.
“Mua thì mua!” Trì Trinh nhượng bộ trước sự uy hϊếp của Triệu Tuần Tuần, vội vàng giục cô bán hàng viết hóa đơn. Triệu Tuần Tuần thở phào một cái, ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách, lật xem mấy cuốn tạp chí.
Mọi thứ của Tạ Bằng Ninh đều do một tay cô sắp đặt, nhưng từ trước đến giờ cô chưa bao giờ chú ý đến chuyện qυầи ɭóŧ của đàn ông cũng có nhiều sự lựa chọn phong phú như thế.
Triệu Tuần Tuần đã xem được mấy trang, trong khi ấy Trì Trinh dừng lại cách ghế cô ngồi khoảng hơn một mét. Khi cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp vẻ mặt lúng túng, ngượng ngùng của Trì Trinh, dường như đây là lần đầu tiên trong suốt mấy tiếng quen biết, ánh mắt hai người giao nhau.
Trì Trinh gọi Triệu Tuần Tuần tới bên, rồi khẽ nói: “Chết rồi, tôi nhớ ra là trước khi lên máy bay tôi đã cho hết tất cả mọi thứ mang theo người vào trong cái túi hành lý đó”.
“Sau đó thì sao?”, Triệu Tuần Tuần cảm thấy tuy không tức giận nhưng giọng nói của mình vẫn đầy uy lực.
“Ví tiền để cả trong đó!”
“Liệu anh có nhầm không?” Triệu Tuần Tuần nhỏ nhẹ, dịu dàng đã biến mất thay vào đó là một cô gái đang nổi giận đùng đùng, “Sao lại có người để cả ví tiền và giấy tờ vào túi hành lý gửi sau như thế được nhỉ? Không lẽ anh không biết gì về tỷ lệ mất cắp ở sân bay? Còn nữa, một khi hành lý bị mất thì cũng có nghĩa là anh chẳng còn gì nữa, giống như bây giờ vậy! Người bình thường thì chẳng có ai làm thế cả?”.
Trì Trinh đuối lý, xòe hai tay ra, “Những người bình thường chỉ muốn giải phóng hai bàn tay của mình?”.
“Anh giơ hai bàn tay không ra để làm gì? Định tay không bắt giặc à?”
Trì Trinh lặng lẽ lấy một chiếc PSP7 từ trong túi ra, Triệu Tuần Tuần không nói được câu nào nữa.
Hậu quả trực tiếp mà chiếc PSP mang lại là Triệu Tuần Tuần phải thanh toán hóa đơn cho Trì Trinh, mặc dù cô là Triệu Tuần Tuần, người lúc nào cũng mang theo bên mình chứng minh thư và bản phô tô, trước khi lên máy bay thì mua bảo hiểm.
Hai người lặng lẽ đi đến quầy thu ngân. Triệu Tuần Tuần mở ví ra, rồi nói với Trì Trinh vẻ tuyệt vọng: “Hôm nay tôi không có ý định tiêu tiền, nên không mang thẻ ngân hàng, mà chỉ mang theo hai trăm tệ, thuê xe từ sân bay về đã mất một nửa…”.
“Không phải như thế chứ?” Phía sau họ còn có nhiều người đang xếp hàng chờ đến lượt thanh toán. Trong lúc khẩn cấp đó, Trì Trinh đón lấy chiếc ví từ tay của Triệu Tuần Tuần mở ra xem không chút giữ ý, quả nhiên thấy có một tờ năm mươi tệ ở phía sau tờ chứng minh nhân dân.
“Đó là tiền tôi dùng làm phí giao thông dự phòng.”
“Chắc chắn là phải có tiền!”
“Tôi không có!”
“Sao lại không có, nếu ví của cô bị kẻ gian lấy mất thì làm thế nào? Cứ coi như là tôi xin cô đi, ngày mai tôi sẽ trả cô gấp đôi, gấp ba, gấp mười!”
Triệu Tuần Tuần lấy một chiếc ví có khóa từ trong chiếc túi xách ra một cách khó khăn, “Đây là thứ dùng khi khẩn cấp cuối cùng của tôi”.
Trì Trinh bật cười to, “Bây giờ chính là lúc cấp bách rồi đấy”.
Trì Trinh cầm túi đồ, dáng vẻ rất hài lòng đứng bên Triệu Tuần Tuần với vẻ mặt rất khó coi.
“Được rồi, chẳng có gì đáng phải bực mình cả. Lúc về đến nơi, tôi sẽ bảo Giai Thuyên trả lại cho cô gấp mười lần!”
Triệu Tuần Tuần nhìn Trì Trinh, “Nếu anh mà để cho chồng tôi và vị hôn thê của anh biết chuyện này thì tôi sẽ không tha cho anh đâu. Hôm nay tôi chỉ đưa anh đến cổng rồi đường ai nấy đi, sau khi giải quyết xong việc mới gặp nhau”.
Trì Trinh cười không để ý đến lời đe dọa đó, “Nghe cô nói, những người không biết chuyện lại tưởng chúng ta là cặp tình nhân giấu giếm mọi người”.
Cho đến lúc về đến khách sạn, Triệu Tuần Tuần không nói thêm câu nào với Trì Trinh nữa.
Cô ngồi dưới đại sảnh của khách sạn gọi điện cho Tạ Bằng Ninh, Trì Trinh ngồi đối diện với cô.
“Anh còn không đi đi à?”, Triệu Tuần Tuần trừng mắt.
“Tôi phải chờ Bằng Ninh xuống, để nhìn mặt anh ấy và nói rằng, vừa rồi cô chỉ đưa tôi đến cổng chợ”, Trì Trinh nói vẻ thản nhiên.
Tuần Tuần trợn mắt lên, càng nghĩ lại càng thấy hoang đường, cuối cùng thì bật cười.
“Thôi được rồi, anh đi đi.”
“Cô đã đưa tôi đi thì tôi ngồi lại với cô một lát. Khi chồng cô xuống tôi sẽ đi”, Trì Trình thôi đùa, nói với giọng nhẹ nhàng.
Triệu Tuần Tuần lắc đầu, đúng là một tên như trẻ con, chẳng cần lời qua tiếng lại với anh ta làm gì nữa.
Cậu bé trong con mắt của cô ngồi im lặng một lát, rồi mở túi lấy chiến lợi phẩm vừa mua được ra xem, nói tưng tửng: “Đây có phải là cái cô chọn không?”.
Triệu Tuần Tuần thật thà đáp: “Tôi không biết chọn mấy thứ đó”.
“Vì sao?”
“Vì tôi không muốn một ngày nào đó đang ngủ mà phát hiện nhà bị cháy, khó khăn lắm mới thoát ra được mà chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ in hình chiếc tàu hỏa xuất hiện trước mặt hàng xóm.”
Trì Trinh hỏi với vẻ thăm dò: “Màu da thì liệu có thể cải thiện được tình hình đó không?”.
“Đang nói chuyện gì thế?” Cuối cùng thì Bằng Ninh cũng xuất hiện cùng với bố mẹ. Tính ra thì cô cũng chỉ đi chưa đầy bốn mươi phút, thế mà sao cảm thấy như đã bốn mươi năm.
“Đang nói về chuyện tàu hỏa”, Triệu Tuần Tuần trả lời rất nhanh, tuy có hơi kỳ quặc, nhưng còn hơn là nói rằng đang bàn về chuyện qυầи ɭóŧ.
Tạ Bằng Ninh cười không hiểu, “Tàu hỏa, màu da?”.
“Tàu hỏa hình đầu viên đạn”, Trì Trinh bổ sung.
“Không hiểu hai người đang nói gì nữa”, Tạ Bằng Ninh ngơ ngác, nhưng cũng chẳng hứng thú hỏi tiếp.
Triệu Tuần Tuần nghĩ thầm: Tất nhiên là anh không biết em và cậu ta đang nói gì rồi, vì rằng toàn những từ liên quan đến tàu hỏa.