Chương 3

16.

Ta không biết chuyện gì đã xảy ra với Tam tỷ, nhưng ta thực sự cần một ít thời gian thanh tịnh.

Mãi cho đến khi Hoàng Đế nói tháng sau chuẩn bị đi hành cung, ta mới tạm biệt cuộc sống tốt đẹp ăn no chờ c.hết này, bắt đầu phân phó cho người thu dọn đồ đạc.

Thực ra, cũng chỉ là cử động miệng một tý.

"Thái nãi nãi, mọi người đều phải đi hành cung sao?"

"Con không đi hả?" Ta có chút khó hiểu, không phải ai cũng đi tránh nóng sao?

Tiểu hoàng tôn lắc đầu: “Phụ thân muốn ở lại giám quốc, con cũng không thể đi.” Trông nó một bộ dạng ủy khuất, ta lập tức cảm thấy có chút đau lòng, phải biết là ta chỉ có một người bạn để chơi cùng thôi đấy.

“Chính miệng Bệ hạ nói vậy sao?” Nếu là vậy thật thì có lẽ ta cũng không thể làm gì được.

Cũng may là Tiểu hoàng tôn lắc đầu: "Đó là ý của mẫu phi."

Thái tử phi à, ấn tượng sâu sắc nhất của ta về Thái tử phi vẫn là những tin đồn ta đã nghe được trước khi xuất giá, nàng ấy là một trong những tài nữ số một kinh thành, một tiểu thư khuê các chuẩn mực.

“Hay là ta đi thương lượng với mẫu phi của con một chút nhé?”

Mắt Tiểu hoàng tôn sáng lên: “Có được không ạ?”

“Ta sẽ cố gắng hết sức.” Ta nhân cơ hội này xoa xoa cái đầu nhỏ xù xù của nó.

"Vậy người phải chuẩn bị kỹ một chút, mẫu phi con thông minh hơn con rất nhiều."

"Được rồi."

Sau khi đồng ý với Tiểu hoàng tôn, ta lập tức đi chuẩn bị một chút, quyết định đi tìm Thái tử phi. Nói thật, lúc nhìn thấy Thái tử phi, mặc dù nàng ấy có hành lễ với ta, nhưng ta vẫn cảm thấy hơi chột dạ.

Không đợi ta nói xong, đã bị Thái tử phi cười cắt ngang: "Thần thϊếp hiểu ý của Hoàng tổ mẫu, nhưng chỉ sợ việc này Thừa Nhi đã hiểu nhầm rồi."

"Có nghĩa là Thừa Nhi có thể đi?"

Thái tử phi gật đầu: “Đương nhiên là có thể rồi, thằng bé còn nhỏ, mong Hoàng tổ mẫu sẽ chiếu cố nó nhiều hơn.”

Nhận được câu trả lời vừa lòng, mặc kệ Thái tử phi nghĩ thế nào, thì ít nhất nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn so với mấy tỷ tỷ của ta.

Ngày hôm sau, Tiểu hoàng tôn lại đến, khi nhìn thấy ta thì lập tức chạy lại.

"Con cẩn thận một chút." Ta vội vàng đón nó. Phải biết rằng, nếu tiểu tổ tông này mà xảy ra chuyện gì ở chỗ ta, thì khả năng ngày tháng tươi đẹp của ta cũng không còn nhiều lắm.

"Thái nãi nãi, người giỏi quá. Đêm qua mẫu phi sai người dọn đồ cho con. Nhưng mẫu phi nói bà ấy muốn ở lại chăm sóc phụ thân, cho nên từ giờ đến lúc đó con ở với Thái nãi nãi được không ạ?”

Tuy ta có chỗ hơi khó hiểu nhưng vẫn hỏi nó: “Con không ở với Hoàng tổ mẫu à?”

Tiểu hoàng tôn suy nghĩ một lúc rồi cự tuyệt: “Hoàng tổ mẫu đã già rồi, không giống như Thái nãi nãi, có thể dẫn con đi trèo cây.”

Ta sợ ta mức vội vàng bịt miệng nó lại, đôi mắt tròn xoe của Tiểu hoàng tôn nháy nháy, vội vàng gật đầu, ta lúc này mới buông tay ra: “Thái nãi nãi yên tâm, con sẽ không nói cho người khác biết đâu.”

17.

Tiểu hoàng tôn đúng thật là giữ lời hứa, nhưng chuyện trèo cây là tự ta làm lộ.

Những ngày ở hành cung không khác lắm với ở kinh thành, chỉ mát mẻ hơn chút thôi. Ta thừa nhận, cuộc sống có tiền có quyền dù có đi đâu thì cũng không thể khổ được.

Tiểu hoàng tôn thường xuyên đến gặp ta sau giờ ngọ, một hôm chúng ta thảo luận về một trong những loài côn trùng nổi tiếng nhất vào mùa hè - ve sầu.

Vẫn là Tiểu hoàng tôn bắt đầu trước hỏi ta: "Thái nãi nãi ơi, hôm nay con đọc sách học được một câu thơ: Thiền táo lâm du tĩnh, điểu minh sơn canh u*. Điểu thì con đã thấy, nhưng thiền là gì thế ạ?”

*Thiền táo lâm du tĩnh, điểu minh sơn canh u: dịch nghĩa là Tiếng ve kêu càng làm cho rừng thêm tĩnh mịch, tiếng chim hót càng làm cho núi thêm thanh vắng.

Điều này có làm khó ta được sao? Ta lập tức nhiệt tình giải thích cho thằng bé, thiền chính là con ve sầu, sau đó Tiểu hoàng tôn nói: “Con muốn xem.”

"Cái này không khó, đi Thái nãi nãi dẫn con đi xem."

Ve sầu thích kêu vào sau giờ ngọ, chúng ta tìm thấy chúng mà không cần tốn nhiều công sức, nhưng vấn đề bây giờ là ai trèo lên cây để bắt ve sầu xuống. Mặc dù mang theo cung nữ và thái giám nhưng ta cảm thấy ta có thể tự mình leo được.

Rốt cuộc, vẫn là muốn vận động gân cốt một chút.

Tiểu hoàng tôn lo lắng nói: "Thái nãi nãi, người phải cẩn thận nhé ạ."

"Không thành vấn đề." Ta sửa sang lại váy, phải biết rằng lúc trước ta còn ở nhà thường xuyên trèo cây bắt ve, cũng khá vui.

Hơn nữa, lúc này, ở đây căn bản không có ai cả.

Tuy nhiên, tưởng tượng khác xa so với thực tế.

Khi ta nín thở, cẩn thận vươn tay bắt một con ve sầu, vừa định khoe khoang với Tiểu hoàng tôn thì lại nhìn thấy Tiểu hoàng tôn nháy mắt với ta, ta tò mò quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Hoàng đế nhi tử của mình đang nhìn ta. Ta sợ đến nỗi tay kia suýt chút nữa tuột ra.

"Còn không mau đỡ Thái hậu xuống."

Kết quả là ta và Tiểu hoàng tôn cùng nhau cúi đầu chuẩn bị nghe giáo huấn, cũng may Hoàng đế nể mặt ta là “nương” nên không giáo huấn ta trước mặt mọi người.

"Mẫu hậu cũng nên có phong phạm một chút, sao có thể như vậy được?"

Tiểu hoàng tôn muốn mở miệng nhưng ta nhanh chóng nháy mắt ra hiệu để nó đừng nói gì cả. Ta bị nói thì cũng được thôi, nhưng Tiểu hoàng tôn còn nhỏ, lại cần thể diện, không thể để Hoàng hậu, Thái tử và Thái tử phi biết nó bị mắng được.

"Ta, ai gia chỉ muốn hoạt động gân cốt một chút, nếu không cũng sẽ nhàm chán."

"Dù vậy thì mẫu hậu cũng không cần phải trèo cây. Trẫm cảm thấy Hoàng tổ mẫu lúc trước hay thích mời các cô nương từ các gia tộc khác nhau vào cung trò chuyện, hoặc là chép kinh Phật để tu tâm dưỡng tính."

Mặc dù những lời này đều là sự thật, nhưng Hoàng tổ mẫu của Hoàng đế - Hiếu Khang Thái hậu lúc lên chức Hoàng Thái hậu cũng đã ngoài năm mươi mấy rồi, một lão thái thái ở độ tuổi năm mươi mấy chẳng phải thích nhìn mấy cô nương trẻ đẹp, mềm mại véo ra nước hay sao?

Ta cũng là một tiểu cô nương mà, ta không muốn nhìn thấy một đám tiểu thư khuê các đi dạo trước mặt mình mỗi ngày. Còn việc sao chép kinh Phật, có khi chờ ta năm mươi mấy tuổi rồi cũng sẽ có sở thích này.

Vì vậy, ta hỏi Hoàng đế: “Đây là muốn ta sao chép kinh Phật mấy chục năm phải không?”

Hoàng đế tựa hồ có chút bối rối trước câu hỏi của ta, cũng nhớ ra tuổi tác của ta, sắc mặt lại thay đổi: “Trẫm biết mẫu hậu còn trẻ, nhưng dẫn theo Thừa Nhi leo cây thì thật sự là không tốt."

"Nhưng Thừa Nhi không có leo."

Tiểu hoàng tôn cũng vội vàng gật đầu: “Hoàng gia gia yên tâm, tôn nhi sẽ không bắt chước Thái nãi nãi đâu ạ.”

Hoàng đế liếc nhìn hai người chúng ta, trên mặt tỏ rõ không tin: "Trẫm cũng từng bằng tuổi con, chẳng lẽ không biết con nghĩ thế nào sao?"

“Vậy là lúc Bệ hạ còn nhỏ đã…?” Ta ngập ngừng hỏi.

“Không phải.” Hoàng đế vội vàng phủ nhận, ta nghĩ đến thân thể ốm yếu của Hoàng đế, nhìn cũng không giống người biết trèo cây, lại hỏi: “Không phải lúc này Bệ hạ đang nghỉ trưa hay sao?”

"Nếu không như này thì làm sao mà bắt được hai người?"

Được rồi, chờ Hoàng đế đi rồi, ta và Tiểu hoàng tôn nhìn nhau, vẫn là Tiểu hoàng tôn lên tiếng trước hứa với ta: “Thái nãi nãi yên tâm, sau này con sẽ hiếu kính ngài thật tốt. Đến lúc đó, người thích trèo cây thì cứ trèo, con nhất định sẽ không nói người nửa lời.”

Ta xoa đầu nó, đứa nhỏ ngốc, đợi con trở thành Hoàng đế, thì Thái nãi nãi có khi không leo nổi cây nữa rồi: “Thái nãi nãi nhớ rồi.”

"Vâng, chúng ta móc ngoéo tay đi ạ."

19.

Từ khi bị Hoàng đế nói, ta cũng không dám mang Tiểu hoàng tôn làm càn. Có lẽ Tiểu hoàng tôn lo lắng ta bị đả kích nên đặc biệt đến đưa cho ta một con tò he.

“Hôm nay Bệ hạ lại dẫn con ra ngoài chơi à?” Ta vừa đánh giá con tò he hình Tôn Ngộ Không hôm nay Tiểu hoàng tôn đưa, ta vừa hỏi.

"Vâng, Hoàng gia gia dẫn con ra đường, có rất nhiều người luôn, so với lần trước ra đồng ruộng thì thú vị hơn rất nhiều, tiếc là Thái nãi nãi không đi được."

“Không sao đâu, con có thể kể cho ta nghe mà.” Ta thấy tâm trạng hứng khởi của Tiểu hoàng tôn hạ xuống, thì lập tức an ủi. Chỉ có trẻ con mới thích ra ngoài chơi, còn ta thì chỉ thích ở nhà cho mát mẻ.

Nhưng mà nghĩ lại thì thấy có gì đó không đúng, nếu bây giờ ta ra ngoài, nhìn trúng cái gì thì chỉ cần vung tay lên một cái là có thể mua được, không cần phải đắn đo từng đồng một.

Vừa nảy ra suy nghĩ này, lòng ta đau nhói, ta muốn ra ngoài đi mua sắm, hưởng thụ một chút.

Nhưng còn chưa kịp phục hồi tinh thần, Tiểu hoàng tôn lại nói: "Nhưng mà Hoàng gia gia nói, ngày mai Quốc sư đại nhân sẽ đến đây, không thể mang ta ra ngoài nữa."

"Ai đến cơ?" Ta giật mình, nghe Tiểu hoàng tôn lặp lại lần nữa, ta nghĩ mình sắp xong rồi.

Sở dĩ ta có thể vào cung là bởi vì thay thế Tam tỷ.

Tam tỷ, con gái của một quan nghèo vì sao lại được chọn làm Hoàng hậu?

Là vì Quốc sư nói bát tự của tỷ ấy tốt, vừa vượng phu lại vượng quốc.

Nhưng còn bát tự của ta, có vượng quốc không thì không biết, nhưng nhất định là không vượng phu, nếu không thì sao lão Hoàng đế lại băng hà cơ chứ?

Nếu mà Quốc sư bấm tay tính toán phát hiện ra ta là kẻ giả mạo, chẳng phải những ngày tháng tươi đẹp của ta bây giờ sẽ bị úng nước hết hay sao? Ta không muốn quay lại sống cuộc sống nghèo khó như trước đây nữa đâu, nhưng mà bản lĩnh của Quốc sư ta cũng đã được nghe nói rồi.

Mấy năm trước miền Nam gặp đại hạn, Quốc sư bấm tay tính toán, chọn ngày đặt tế đàn, khai đàn cầu mưa, kết quả không đến mấy ngày khoái mã đã truyền tin nói vào ngày Quốc sư làm lễ, trời giáng cam lộ.

Cho nên, ta muốn lừa Quốc sư thật sự rất khó.

“Thái nãi nãi, người đang nghĩ gì vậy ạ?” Tiểu hoàng tôn kéo tay áo ta hỏi.

Ta nhân cơ hội xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé, thấy nó muốn nói với ta, ta nhanh chóng bày ra dáng vẻ sầu khổ: “Thừa Nhi à, chỉ sợ Thái nãi nãi lần này sẽ gặp phải phiền toái lớn rồi.”

“Vậy con có thể giúp được gì không ạ?”

Ta suy nghĩ một chút rồi nói với Tiểu hoàng tôn: "Con phải nhớ kỹ, con chính là tiểu anh hùng của Thái nãi nãi nha."

Tiểu hoàng tôn vỗ ngực: "Thái nãi nãi yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ Thái nãi nãi. Nhưng mà tại sao Thái nãi nãi lại sợ Quốc sư đại nhân ạ?"

"Việc này nói ra thì rất dài."

"Con muốn nghe." Tiểu hoàng tôn trên mặt tràn đầy tò mò, ta lắc đầu nói với nó: "Không được đâu, con không nên nghe."

20.

Đúng như dự đoán, ta vẫn không thể tránh khỏi một kiếp, Quốc sư đại nhân lại đích thân đến bái phỏng ta, nghe nói ông ấy đến thẳng chỗ ta từ chỗ Hoàng đế, ta có thể nói không gặp được hay sao?

Rốt cuộc là vẫn phải mời vào. Quốc sư có dáng vẻ không khác với tưởng tượng của ta lắm, là một ông già với mái tóc và bộ râu đã hoa râm.

Sau khi hành lễ xong, ông ấy cười tủm tỉm bảo ta cho lui những người xung quanh đi, ta có thể làm gì được bây giờ, tất nhiên là ta làm theo. Ngay từ ánh mắt đầu tiên ông ấy nhìn ta, trong lòng ta đã có một loại cảm giác run sợ, như là cảm thấy ông ấy đã nhìn ra điều gì đó.

“Dạo này nương nương vẫn khỏe mạnh chứ?”

"Vẫn khỏe."

Ông ấy sờ râu nói: “Nhưng mà, Tiên hoàng qua đời khá kỳ lạ. Ngày hôm đó, lão thần quan sát thiên tượng, phát hiện khi nương nương nhập cung, chính là điềm báo long phượng."

Ừm, không biết có phải thật hay không, nhưng ta biết rõ người vào cung đã thay đổi rồi.

“Thần nghe nói năm nay khắp nơi mưa thuận gió hòa, chẳng phải là điềm lành hay sao? Nương nương biết lão thần đang nói cái gì phải không? Tiên hoàng có ơn với lão thần."

"Vậy ngươi có thể nhẫn tâm để ai gia mới tuổi đôi mươi cưới một lão nhân sao?"

Ông ấy nhìn ta rồi đột nhiên mỉm cười, ta còn tưởng ông ấy sẽ tức giận: "Nương nương nói rất có lý. Mọi thứ trên đời đều đã có số phận được định trước, là lão thần đã cưỡng cầu." Dứt lời, ông ấy đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Ta vội vàng hỏi: "Việc này ngươi đã nói với người khác chưa?"

Ông ấy đứng yên nhìn ta, trong lòng ta có chút hoảng sợ, nếu để Hoàng đế biết phụ thân ông ấy có thể bị ta khắc c.hết, thì chỉ sợ là ta xong đời rồi, cũng may ta nghe được giọng nói như tiếng trời của Quốc sư: "Nương nương yên tâm, việc này trời biết đất biết, người biết ta biết.”.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

"Tại sao ngươi lại không nói ra?"

"Lão thần đã nói rồi, vạn vật đều có số phận của nó, mỗi người đều có cơ duyên của riêng mình, lão thần đã sai một lần rồi không thể lại sai lần nữa."

"Vậy ngươi không muốn bình định sao?"

Ông ấy lắc đầu: “Theo như lão thần thấy, tam cô nương làm người không hiểu rõ bằng nương nương.”

Ta nghe Chiêu Tài nói, đêm đó Quốc sư đã lập tức rời đi, nhưng ta không hiểu được vì sao ông ấy lại nói với ta như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn thả cho ta một con ngựa, hay là còn có âm mưu quỷ kế gì đó đang chờ ta?

Tuy nhiên, hạnh phúc ngày nào thì tính ngày đó đi, chỉ tiếc cho lão Hoàng đế phu quân của ta, lão mà không cưới ta, có khi còn sống thêm được mấy ngày nữa.

Nhưng mà, ta nhớ là lão dường như cũng không phải kiểu Hoàng đế muốn trường sinh bất lão, nên việc lão muốn cưới Tam tỷ rốt cuộc chỉ là vì điềm lành thôi sao?