Chương 1

1.

Phụ thân ta là một văn nhân thanh cao, đứng đắn, có chút tài năng, nhưng thế đạo bây giờ khó khăn, tính cách thanh cao của ông ấy không thể giúp gia đình có cơm ăn áo mặc mỗi ngày.

Ngoại trừ đêm giao thừa, bữa ăn của nhà chúng ta không bao giờ có quá hai món. Dù sao thì ta cũng không thể chịu đựng được cuộc sống khổ sở này, vì thế mà dù có nằm mơ ta cũng muốn thay đổi cuộc sống hiện tại.

Đại tỷ ta năm 18 bị phụ thân gả cho một tiểu quan thất phẩm, thậm chí còn không thể ở lại kinh thành, Nhị tỷ ta bị phụ thân gả cho một lão già tầm ba mươi cũng đói khổ, ăn không đủ no như phụ thân. Nghe nói là phụ thân ta rất ngưỡng mộ tài hoa của ông ta, ha ha!

Bây giờ chỉ còn lại ta và Tam tỷ, theo lý mà nói, thì hẳn Tam tỷ phải là người tiến cung, nhưng tỷ ấy không chịu đi vì đã lỡ phải lòng một thư sinh thi rớt. Nhưng dù sao ta và Tam tỷ là tỷ muội song sinh, nếu không biết chúng ta thì căn bản là không phân biệt được

2.

Ngày ta vào cung, khắp chốn mừng vui, không sai, ta chính là đi làm Hoàng hậu, ai bảo Quốc sư cho rằng bát tự của Tam tỷ ta tốt, nói có thể vượng phu. Nhưng còn bát tự của ta thì sao? Cái này thì ta cũng không rõ lắm.

Khi ra cửa, khuôn mặt già nua của phụ thân ta kéo dài như cái bơm, giống như có thù oán với ai đó.

Nhưng đó không phải việc của ta, dù sao thì bây giờ ta cũng được gả đến chỗ khá hơn các tỷ tỷ khác rất nhiều.

Nói không chừng còn có thể leo lên vị trí Thái hậu ấy chứ, lại cố gắng sống lâu thêm tí, thì vị trí Thái Hoàng Thái hậu có khi cũng vào tay nốt.

Vì sao ta lại tự tin như vậy á? Bởi vì ta không gả một vị Hoàng đế còn búng ra sữa, mà là một lão Hoàng đế rất già. Già đến mức có thể làm phụ thân của phụ thân ta luôn.

Nhưng so với việc bị gả cho người nghèo thì tốt hơn nhiều, dù sao thì ta chính là sợ nghèo nhất.

3.

Sau khi uống rượu hợp cẩn, trải qua một loạt lễ tiết, ta kiệt sức. Lúc này ta mới cẩn thận đánh giá lão Hoàng đế, nếp nhăn trên mặt lão có khi còn có thể kẹp chết chục con muỗi, thật sự là rất già.

Già như vậy rồi liệu có thể động phòng được không đây?

Sau một đêm ta đã có đáp án, tất nhiên là không thể.

Cuộc sống trong cung đối với ta mà nói là vô cùng sung sướиɠ, ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, muốn ăn cái gì thì ăn.

Đừng cho là ta ngu ngốc, ta cũng đã phân tích rồi, ta làm Hoàng Hậu căn bản là ăn hại, cho nên mọi người đối xử với ta vẫn rất tốt, rốt cuộc thì cũng chỉ là một linh vật mà thôi.

Ăn chơi được hai, ba ngày, ta chợt nhớ nương, nếu nương còn sống, ta nhất định sẽ để cho nương được sống thật tốt, ít nhất nương sẽ không phải chết trong cảnh nghèo khó.

4.

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua nửa năm, thì xuất hiện một vấn đề.

Quẻ của Quốc Sư không chính xác, cũng có thể là vấn đề của ta.

Lão Hoàng đế băng hà.

Sau khi Thái y kiểm tra kỹ lưỡng, chỉ đưa ra giả thuyết rằng lão Hoàng đế ăn quá nhiều nên bị bội thực, thực sự rất hoang đường. Nhưng tiểu thái giám hầu hạ cũng nói, lão hoàng đế gần đây ăn rất ngon miệng, bữa nào cũng ăn ba bát cơm.

Không ngờ ta lại được thăng chức nhanh như vậy.

Hiện giờ Thái tử cũng là một con ma ốm, ông ấy sau khi nghe được tin thì lập tức ngất xỉu, vậy cái mớ bòng bong này còn lại một mình ta xử lý?

Ta không làm đâu!

May mà còn có hoàng trưởng tôn hỗ trợ.

5.

Sau khi Thái tử đăng cơ, ông ấy đã phát một số đạo thánh chỉ, trong đó có đạo thăng chức của ta, ta cũng dọn đến Từ Ninh Cung.

Những ngày tháng làm Thái Hậu, thật ra cũng giống như làm Hoàng Hậu.

Tân đế là một người lương thiện, đối xử với ta rất tốt, nhưng ông ấy rất ít khi đến thỉnh an, ta nghĩ ngoài sức khỏe kém ra, cũng có thể là do xấu hổ, dù sao thì tuổi ông ấy cũng đủ làm phụ thân ta.

Người đến thường xuyên hơn chính là Tiểu hoàng tôn hiện tại, mới bốn tuổi, chúng ta có rất nhiều tiếng nói chung.

6.

Cuộc sống của ta khá an nhàn, ta cũng muốn nhìn xem cuộc sống các tỷ tỷ của mình, đặc biệt là Tam tỷ không muốn vào cung. Phái người đi tìm hiểu một chút, ai chài ơi, cái tên thư sinh nghèo mà tỷ ấy coi trọng đã leo được vào một chi quyền quý nên không cần tỷ ấy nữa.

Tam tỷ đang mang bầu của ta bị đuổi đi, phụ thân ta tức giận đến mức lâm bệnh nặng.

Dẫu sao thì cũng là người thân, nên ta cử người đến hỏi xem có cần ta hỗ trợ không.

Dù sao thì ta cũng chính là Thái Hậu.

Nhưng kết quả đúng như ta đoán, phụ thân giận dữ, đuổi người của ta ra ngoài, mắng ta lấy quyền thế ép người.

Mà ta nghe nói Tam tỷ bụng bầu cũng khóc sướt mướt, bảo ta đừng gây rắc rối cho thư sinh nghèo kia.

Ta thực sự không hiểu nổi, thảo nào phụ thân thích Tam tỷ nhất, bởi vì bọn họ đều kỳ quặc như nhau.

Đáp lại tiểu thái giám đang tức giận bất bình thay ta, ta bảo không sao cả, dù sao ta cũng quen rồi.

7.

Tuy nhiên, Nhị tỷ lại truyền tin cho ta, kiên quyết nhờ ta giúp hòa li với lão già kia.

Ta đương nhiên là giúp tỷ ấy, ta xử lý nhẹ nhàng, mang Nhị tỷ vào cung. Đã mấy năm không gặp, Nhị tỷ đã già đi rất nhiều, tỷ ấy nắm lấy tay ta khóc lóc kể về những khó khăn của mấy năm qua.

Lão già kia không quan tâm đến việc nhà, lại còn thích uống rượu, không nói đến việc thu không đủ chi, mà mỗi lần uống say thì sẽ đánh đập người khác.

“Tỷ đã nói chuyện với phụ thân chưa?”

Tỷ ấy cười khổ nói: “Xuất giá tòng phu, Nhuy Nương à, sau khi ta xuất giá mới hiểu được vì sao muội lại khác chúng ta. Phong hoa tuyết nguyệt căn bản không thể làm no bụng được."

“Tỷ biết thì đã quá muộn rồi, mẫu thân đã chết.”

Mẫu thân chết như thế nào nhỉ, bà ấy chết vì nghèo khó. Bổng lộc của phụ thân quá ít, nhưng suốt ngày đòi mua bút, mực, và giấy tốt nhất, trong nhà căn bản là không có dư tiền. Lúc đó mấy tỷ tỷ cũng chưa xuất giá, các tỷ ấy giống phụ thân, đều say mê thi thư.

Mỗi tháng tiền kiếm vào không bằng tiền tiêu ra, của hồi môn của mẫu thân cuối cùng cũng cạn kiệt. Nhưng chẳng ai quan tâm, bọn họ chỉ biết đòi tiền.

Mẫu thân nghĩ đến việc ra ngoài kiếm tiền, nhưng phụ thân nói nữ nhân xuất đầu lộ diện chính là không có lễ tiết. Không còn cách nào khác nên mẫu thân đành phải làm nghề thêu tiếp, tiền kiếm chẳng được bao nhiêu, ngược lại còn làm hỏng đôi mắt.

Sau này mẫu thân lâm bệnh, bệnh thật sự rất nặng, ta đến cầu xin phụ thân tìm đại phu để chữa trị cho mẫu thân.

Nhưng mà nhà không có tiền, ngay cả tiền đến nhìn mặt đại phu cũng không có, thế mà cách đây mấy ngày phụ thân vừa bỏ ra nửa lạng bạc để mua một nghiên mực tốt nhất.

Ta nài nỉ phụ thân bán mấy cái bút, mực và giấy đó đi, ít nhất có thể đổi được một ít tiền, hoặc đi hỏi xin đồng liêu của ông ấy nhưng ta lại bị phụ thân hung hăng đẩy ra.

Ta đi tìm các tỷ tỷ, các tỷ ấy tỏ vẻ rất khó xử, nói mình không thể làm gì được. Nhưng mà ta biết mấy cái thứ đọc sách ở trong phòng các tỷ ấy có thể đổi được tiền.

Ta van lạy họ cứu mẫu thân, nhưng phụ thân thấy ta ồn ào, sợ ta chạy ra ngoài làm mất mặt nên nhốt ta và mẫu thân lại.

Năm đó ta mới sáu tuổi, điều ta hối hận nhất chính là không cứu được mẫu thân, trơ mắt nhìn bà ấy bệnh chết.

Sau này, ta thấy đại nương nhà hàng xóm cũng có triệu chứng giống mẫu thân ta, chỉ cần đi khám và uống thuốc, không đến nửa lạng bạc là có thể khỏi bệnh. Mà phụ thân ta lại không chịu bỏ ra số tiền này.

Cho nên, ta thích tiền, thích quyền thế, không muốn giống như các tỷ tỷ của ta, nên mới nguyện ý thay thế Tam tỷ tiến cung, bởi vì đây là nơi quyền lực nhất thiên hạ.

8.

Sau hôm Nhị tỷ vào cung, phụ thân lập tức đến cầu kiến.

Đây là lần đầu tiên ông ấy cầu kiến kể từ khi ta vào cung đến nay.

Thực ra nhắm mắt lại ta cũng có thể đoán được ông ấy muốn nói gì.

Đúng như ta dự đoán, ông ấy nói rằng ta xen vào việc của người khác, cũng vẫn là đạo lý xuất giá tòng phu kia, cuối cùng cả giận: “Nương nương cũng biết thanh quan khó xử việc nhà."

Tuy ta không thích đọc sách nhưng đạo lý này thì ta biết, đáng tiếc ta là một nữ tử, không muốn làm cái thanh quan gì, cho nên ta tự thấy bất công.

“Đây là lấy quyền thế để ép người, như vậy sẽ bị người khác khinh thường.” Phụ thân ta vô cùng đau đớn nói, như thể ta đã làm một tội ác tày trời gì đó.

Nhưng mà, quyền thế thực sự là một thứ tốt.

Làm gì có ai mà không thích?

Đại khái là do phụ thân ta không thích. Vì vậy, lúc trước khi tân hoàng muốn phong tước cho ông ấy, ta đã cố ý cự tuyệt.

Cuối cùng, ông ấy tức giận rời đi, Nhị tỷ mới bước ra từ phía sau bình phong, vẻ mặt có chút u buồn hỏi ta: "Nhuy Nương, muội nghĩ phụ thân rốt cuộc là vì cái gì?"

Chỉ có quỷ mới biết thôi? Có lẽ là vì sự thanh cao hư hư thực thực của văn nhân trong miệng ông ấy.

9.

Ta tưởng chuyện này sẽ kết thúc ở đây, nhưng không ngờ vài ngày sau tiểu thái giám vội vã nói cho ta biết, sau khi lên triều phụ thân ta đã tố cáo ta dùng quyền thế ép người, hủy nhân duyên của người khác.

Ta, tức chết ta mất thôi.

Nếu không phải ta phá hỏng cái nhân duyên này, thì chắc Nhị tỷ đã không sống được bao lâu, khắp cánh tay và toàn thân đều có đầy những vết thương cũ mới, nhưng phụ thân ta chỉ nhìn thấy sự bất mãn của lão già kia.

“Bệ hạ đã nói gì?”

"Bệ hạ đã áp xuống ạ."

Ồ, phụ thân ta thậm chí còn không buồn nghĩ xem, ông ấy làm như vậy rốt cuộc có cho ai mặt mũi không. Nếu như thanh danh Thái Hậu của ta mang tiếng xấu, thì Hoàng Đế trát cái gì lên mặt?

Buổi chiều, Hoàng Hậu đến đây, mơ hồ nói với ta rằng ta nên quản phụ thân cho tốt.

Thế là ta bảo Hoàng Hậu gửi lời đến Hoàng Đế, hãy điều phụ thân ta đi càng xa càng tốt, càng là thâm sơn cùng cốc thì càng tuyệt vời. Ông ấy không phải nghĩ rằng bản thân có thể đọc sách cứu người hay sao? Ta cho ông ấy một cơ hội đi thực hiện khát vọng của mình.

“Mẫu hậu cũng không cần phải như thế đâu.” Hoàng Hậu nghe xong lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Thật ra việc ta không thích người nhà mình, Hoàng Đế và Hoàng Hậu trong lòng cũng hiểu rõ, theo lý thuyết, khi Tân Hoàng đăng cơ, thê tộc, mẫu tộc đều sẽ được phong thưởng. Tuy rằng ta còn trẻ nhưng vẫn là mẹ cả danh chính ngôn thuận của Tân Hoàng, nhưng ta lại giúp phụ thân mình từ chối tất cả, miễn cho công danh lợi lộc này phá hủy sự thanh cao của ông ấy.

"Phụ thân của ta nên ta hiểu rõ."

Chẳng bao lâu sau, Hoàng Đế đã hạ chỉ, không biết phụ thân nghĩ thế nào, ta chỉ nghe nói Tam tỷ muốn ở lại kinh thành, mà phụ thân lại muốn đưa tỷ ấy đi cùng, để tránh cho Tam tỷ ở một mình bị ức hϊếp.

Ta nghĩ là ông ấy sợ ta bắt nạt Tam tỷ, nhưng mà, ta đang sống tốt như này thì sao phải đi bắt nạt Tam tỷ chứ?

10.

Từ khi phụ thân rời kinh, ta suy xét mấy ngày định nói với Nhị tỷ rằng ta muốn đón Tam tỷ vào cung, đứa bé trong bụng tỷ ấy cũng sắp chào đời rồi.

Điều kiện trong cung rất tốt, tránh việc sinh nở của tỷ ấy xảy ra vấn đề gì, phụ thân lại nghĩ là ta giở trò quỷ.

Nhị tỷ lưỡng lự rồi cự tuyệt, nói tỷ ấy có thể quay về chăm sóc Tam tỷ.

“Ở nhà làm sao mà tốt bằng ở trong cung được?”

Nhìn căn phòng rộng rãi sáng sủa, từng đồ trang trí đều có giá trị liên thành, trước sau có một đống cung nữ và thái giám hầu hạ, thật tốt làm sao.

Nhà ta thì có cái điều kiện gì? Có mấy gian phòng xiêu vẹo rách tung tóe, căn phòng mà ta ở trước đây lúc mưa còn bị dột, nơi đó cũng hẻo lánh, hàng xóm đều là những người già lớn tuổi, nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng không tìm được ai chạy việc giúp.

Đến nỗi mấy nha đầu sai vặt cũng không có, nhà ta căn bản không nuôi nổi.

"Nhuy Nương, nơi này dù sao cũng là trong cung, Tam muội muốn vào cũng không dễ dàng." Nhị tỷ giải thích.

Ta muốn phản bác, rõ ràng Nhị tỷ có thể vào, nhưng đột nhiên ta nghĩ đến đứa bé trong bụng tỷ ấy, tựa hồ vào cung sinh con cũng không đúng lắm.

"Vậy ta sẽ gọi cho tỷ vài người."

"Không cần đâu, nhà chúng ta làm gì có chỗ ở cho người ta?"

Cuối cùng ta chỉ đưa cho Nhị tỷ một ít tiền, rồi phái người đưa Nhị tỷ đi.

11.

Mấy ngày sau khi Nhị tỷ đi, tin tức về Đại tỷ lại đến, ta mở thư ra đọc, cũng may, tuy rằng cuộc sống của tỷ ấy không giàu có nhưng phu quân của tỷ ấy không đánh người khác như Nhị tỷ.

Ta không yên tâm, nên hỏi người được cử đến đó có đúng như những gì Đại tỷ ta nói trong thư không, sau khi nghe được câu trả lời khẳng định, ta mới yên tâm.

Còn việc cuộc sống không giàu có, thì ta có thể suốt ngày giúp đỡ người nghèo được không?

Dĩ nhiên là không thể.

Huống chi, ta cùng các tỷ ấy có quan hệ bình thường, chỉ cần biết bọn họ không bị khi dễ là được, còn những chuyện khác các tỷ ấy tự mình giải quyết đi.

Hơn nửa tháng sau, Nhị tỷ gửi tin Tam tỷ đã sinh một bé gái. Ta ban cho một số đồ vật trông rất bình thường nhưng đều được làm bằng vàng bạc, nếu chẳng may cuộc sống khó khăn, những thứ này còn có thể đổi thành tiền.

Nhưng mà đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, ta thật sự không hiểu nổi tại sao Tam tỷ lại phải sinh ra nó, đầu óc có phải có vấn đề gì không?

Bây giờ thì ổn, nhưng những ngày tháng sau này thì sẽ sống như thế nào?