Khánh Dương Hầu không biết là kích động hay là như thế nào, bàn tay cầm ngọc bội của ông không ngừng ru rẩy.
Hắn tỉ mỉ nhìn ngọc bội một lần, rồi ngẩng đầu nhìn Lật Đức Hầu nói: "Thứ này là của vương bát đản!"
Lật Đức Hầu run run rẩy rẩy bật khóc. Trong hố, Khánh Dương Hầu cũng khóc.
Ông ấy vừa rơi nước mắt, vừa lấy ra từ trên người mình một khối ngọc bội giống như đúc khối ngọc bội kia: "Thứ này mỗi người chúng ta đều có một khối."
Lật Đức Hầu cũng vừa khóc vừa lấy ra miếng ngọc bội của mình: "Ta cũng có, vương bát đản của ta cũng có, ngọc bội ở đây, vậy mà người thì đã không còn, ô ô ô.."
Lật Đức Hầu vừa nói vừa khóc, ông lão tuổi đã cao khóc lóc cục kì thương tâm.
Những người có mặt ở đây, trừ Chu Thanh cùng Thẩm Lệ biết ý nghĩa của cái tên vương bát đản, những người khác đều không hiểu ra sao.
Khánh Dương Hầu từ trong hố đi ra, nhẹ nhàng vỗ vai Lật Đức Hầu, lại vỗ vỗ lưng an ủi ông lão, sau đó quay đầu nói với Thẩm Lệ: "Miếng ngọc bội này, là của Vinh Dương Hầu."
Oanh! Trầm Hạt vô thức giật mình, vốn hắn đang ngã ngồi trên mặt đất, bây giờ trực tiếp bò lên chạy lại phía Khánh Dương Hầu.
Mi tâm của Tô Hành cũng nhíu lại thật chặt. Hắn đã biết, hôm nay tuyệt không có khả năng chỉ đơn giản là Chu Thanh muốn tra ra nguyên nhân cái chết của Hoàng Thần, chỉ là không ngờ, vậy mà còn dây dưa đến Vinh Dương Hầu. Hắn không khỏi siết chặt nắm tay. Là hắn đã khinh thường mọi chuyện. Lúc Thẩm Lệ nói nguyên nhân tới đây chính là vì để kiểm kê đồ của Vinh Dương Hầu, hắn nên nghĩ đến mới phải. Chỉ là sau khi những bộ hài cốt bị đào ra, hết thảy đều bị Chu Thanh kéo về phía chuyện của Hoàng Thần, hắn đã nhất thời khinh địch. Nếu vừa rồi hắn không tính hi sinh Hoàng thị lưu Trầm Hạt lại, cũng không để ngỗ tác của Kinh Triệu Duẫn nói ra kết quả trước mặt mọi người.. Bây giờ thì hay rồi..
Tô Hành siết chặt nắm đấm, nhưng chẳng ăn thua gì.
Thẩm Lệ nâng đuôi mày, nhận ngọc bội từ tay Khánh Dương Hầu, quay đầu phân phó: "Nếu ở đây đã phát hiện ra đồ của Vinh Dương Hầu, vậy chuyện này cũng không còn đơn thuần là án mưu sát nữa. Vụ án này, ảnh vệ tiếp!"
Thẩm Lệ phân phó xong, Lý Nhất liền lĩnh mệnh rời đi. Đi làm cái gì? Trong lòng mọi người đều biết rõ? Là đi bắt Hoàng thị.
Đoan Khang Bá mắt thấy Tô Hành còn không mở miệng liền gấp gáp, vội rống lên: "Cái gì gọi là vụ án này ngươi tiếp? Đây chẳng qua chỉ là một miếng ngọc bội, các ngươi nói là của Vinh Dương Hầu thì đúng là của Vinh Dương Hầu sao? Ai có thể chứng minh?"
Khánh Dương Hầu chán ghét nhìn hắn, vừa khóc xong, đáy mắt Khánh Dương Hầu vẫn còn đỏ.
"Ở chính giữa miếng ngọc bội có khắc chữ. Là chữ cuối cùng trong tên của mỗi người chúng ta. Ngươi có thể xem."
Hơi ngừng lời, ông ấy vỗ vỗ tấm lưng đang run lên của Lật Đức Hầu, lại nói: "Miếng ngọc bội kia có phải là của Vinh Dương Hầu hay không? Một mình ta nói không tính. Ngươi có thể hỏi Mây Khánh Bá, có thể hỏi phương trượng chùa Đại Phật, thậm chí lần Chu Thanh cùng Trầm Minh Châu tranh chấp ở kim lầu, các ngươi cũng có thể đi hỏi chưởng quỹ một chút! Năm đó người chế tác ngọc bội giúp Hoài Sơn chính là hắn! Có phải hay không, không phải do ngươi nói, cũng không phải ta quyết định. Sự thật định đoạt!"
Mắt thấy Lý Nhất đã đi ra cổng lớn, Đoan Khang Bá gấp gáp giật giật ống tay áo của Tô Hành. Tô Hành rầu rĩ thở dài, im lặng không có gì để nói. Bên ngoài còn có Tây Bắc quân trông coi kìa! Hắn có thể nói cái gì! Lúc đó Từ Ninh Viễn cho Tây Bắc quân bao vây ở đây, hắn vẫn luôn suy nghĩ dụng ý của Từ Ninh Viễn, hắn có thể đoán được Từ Ninh Viễn chính là muốn vây khốn hắn. Chẳng qua là lúc đó, hắn cảm thấy, vây khốn thì vây khốn đi, hắn cũng chẳng làm sao cả. Nhưng bây giờ.. Nếu như không có Tây Bắc quân ở bên ngoài, hắn sẽ là người rời đi đầu tiên.
"Thẩm Thống lĩnh, bây giờ, ta có thể đi được chưa?" Tô Hành nhìn Thẩm Lệ hỏi.
Thẩm Lệ nhếch miệng, trong thần sắc lãnh khốc còn mang theo vẻ nghiền ngẫm.
"Rời đi? Quốc công gia không kiểm kê đồ của Vinh Dương Hầu sao? Phụng chỉ làm việc, dù cho quốc công gia khó chịu trong lòng, thì bên ngoài cũng nên làm một lần chứ."
Tô Hành cười lạnh: "Như thế nào, không phải là ngay cả ta Thẩm thống lĩnh cũng bắt đấy chứ?"
"Không dám! Trừ phi quốc công gia có liên quan đến bản án, như thế nào.." Dừng một chút, Thẩm Lệ híp mắt lạnh lùng liếc Tô Hành: "Có liên quan sao?"
Tô Hành nặng nề hất ống tay áo đáp: "Thẩm Thống lĩnh ăn nói cho cẩn thận!"
Thẩm Lệ nhìn sang Trầm Hạt: "Nếu vụ án này đã liên quan đến Vinh Dương Hầu đã chết, vậy Trầm đại nhân cũng không thoát khỏi liên can, còn phải làm phiền Trầm đại nhân đi đến ảnh vệ một chuyến."
Trầm Hạt giật nảy mình, tức giận nhìn Thẩm Lệ, quát: "Ta đi làm cái gì?"
Thẩm Lệ cười đáp: "Ngài thân là Đại Lý Tự khanh, tiếp xúc nhiều nhất chính là bản án, ngài nói xem ngài đi làm gì còn cần ta phải giải thích sao! Ngài là chủ nhân trước của viện này!"
Trầm Hạt lập tức nhìn về phía Tô Hành.
Không đợi Tô Hành mở miệng, Đoan Khang Bá đã nói: "Thẩm Lệ, ngươi là cố ý!"
Thẩm Lệ từ chối cho ý kiến, miễn cưỡng đưa tay, Lý Nhị tiến lên trực tiếp trấn áp Trầm Hạt.
Trầm Hạt nhất thời kinh hoảng hô: "Quốc công gia!"
Tiến vào ảnh vệ, chẳng khác nào là đánh mất nửa cái mạng. Lần trước Đoan Khang Bá bị bắt, nếu không phải là thái hậu đứng ra, Đoan Khang Bá có thể trực tiếp chết ở trong đó rồi.
Trầm Hạt bị dọa đến sắp tè cả ra quần. Nhưng mà Tô Hành vẫn không liếc nhìn hắn lấy một cái, chỉ nói: "Ảnh vệ phá án đều xem trọng chứng cứ, ngươi thanh giả tự thanh, sợ cái gì!"
Trầm Hạt nghe thấy hắn nói lời này, trực tiếp lạnh lòng.
Lý Nhị không để hắn có thời gian nói nhảm nhiều, nhanh chóng đem người đi.
Trầm Hạt vừa đi, Tô Hành nhìn Thẩm Lệ, hỏi: "Mục đích của ngươi, chính là mang hắn đi, hà tất phải đánh một vòng tròn lớn như vậy!"
Thẩm Lệ cười đáp: "Hắn? Quốc công gia có phần quá xem thường ta."
Tô Hành nhíu mày.
Thẩm Lệ không nhiều lời, xoay người làm ra động tác mời: "Quốc công gia, bản án bên này, ảnh vệ sẽ tự xử trí đồng thời hướng hồi bẩm với bệ hạ, chúng ta vẫn nên trở về tiếp tục kiểm kê đồ thôi?"
Tô Hành trầm mặt, nhấc chân đi ra ngoài, đi hai bước, quay đầu nhìn Từ Ninh Viễn. Từ Ninh Viễn vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, còn đang nhìn chằm chằm cái hố kia.
Tô Hành muốn nói gì đó, khóe miệng giật giật, cuối cùng vẫn quyết định giữ im lặng.
Lật Đức Hầu khóc mệt, Khánh Dương Hầu trực tiếp dẫn ông lão đi nghỉ ngơi, đợi đến khi đám người này rời đi hết, Chu Bình vỗ vỗ ngực thở mạnh một hơi, kéo kéo tay áo của Chu Thanh.
"Đại tỷ, thật là dọa người! Người có tiền trong viện này, không chôn vàng bạc châu báu mà lại đi chôn xác, đại tỷ, ta cảm thấy tối hôm nay ta nhất định không thể ngủ ngon giấc! Ai biết có chỗ nào trong viện tử còn chôn xác người hay không."
Sự tình phát triển đến bước này, nếu Thạch Nguyệt Hinh còn không nhìn ra đây là sắp đặt của Thẩm Lệ thì nàng cũng không xứng sống trong đại viện danh gia vọng tộc mười mấy năm qua.
Ây giờ ổn định lại cảm xúc, Thạch Nguyệt Hinh nhìn Chu Bình đáp: "Nói mò cái gì, ở đâu ra nhiều người chết chư vậy chứ!"
Dứt lời, nàng đứng dậy nói với Chu Thanh: "Mương nước này các ngươi có còn đào hay không? Ta còn chờ đào xong để ngồi thuyền đấy! Cũng không biết thuyền mà Chu Bình nói là thật hay giả, có lừa ta hay không."
Bị Thạch Nguyệt Hinh nghi ngờ, Chu Bình lập tức vỗ ngực nói: "Đương nhiên là thật sự, lừa ngươi làm cái gì, bây giờ ta có sẵn rồi, có điều sông quá hẹp, hiệu quả thể nghiệm không tốt lắm! Có ngồi hay không?"
"Ngồi!"
Chu Dao như có điều suy nghĩ nhìn Chu Thanh, lại lôi kéo Thạch Nguyệt Hinh cùng Chu Bình đi ra ngoài. Giống như không ai biết bên cạnh có một cái hố to, lại giống như cái hố kia chưa bao giờ xuất hiện vậy. Chu Thanh đi phía sau bọn họ, phân phó quản sự lấp hố lại.