Chờ Nhuận tử đi, Chu Hoài Lâm nhíu mày nhìn về phía Chu Thanh, hỏi: "Sao thế?"
Chu Thanh nín cười: "Nhuận tử thật là khả ái a."
Chu Hoài Lâm.. A?
Chu Thanh cười ha ha: "Chúng ta mau vào đi thôi, tam thúc."
Lúc đi vào, vừa vặn nghe thấy tiếng chửi bới của tộc trưởng.
"Ranh con, ngươi đang viết chữ đây hả? Chữ Hoài Sơn dùng gậy viết ở bờ ruộng còn có thể lọt vào mắt xanh của nhà in, ngươi thì mẹ nó, mỗi ngày lão tử đều cúng bái ngươi bút mực giấy nghiên đầy đủ, ngươi lại viết ra cái thứ đồ chơi gì đây, ngươi lừa gạt quỷ sao! Ngươi xem chữ ngươi viết đi, tuổi còn nhỏ không chăm chỉ học tập cho tử tế, lớn lên chỉ có cạp đất mà ăn thôi! Suốt ngày, lúc chơi đùa thì như điên như khùng, vừa bảo ngươi chăm chỉ học tập, thì ngươi liền xẹp như con gián, mẹ ngươi bị chọc cho tức phát bệnh rồi đấy, lát nữa đại phu tới, mẹ ngươi không có việc gì thì thôi, nếu như có chuyện gì, lão tử đánh gãy chân ngươi!"
Chu Thanh..
Cùng một tràng cảnh, cùng một loại gào thét.
Tộc trưởng đang mắng, nhìn thấy hai người Chu Thanh vào viện, liền hung ác trợn mắt liếc đứa con trai Xuân Tử của mình một cái, quát: "Lăn đi viết chữ đi."
Quay đầu phun ra một tiếng thở dài, nhìn Chu Hoài Lâm nói: "Ranh con, thực sự là muốn chọc giận chết ta rồi, đọc nửa năm sách, chữ viết còn không bằng quỷ bò."
Vừa nói, vừa dẫn hai người bọn họ vào nhà.
"Ta nghe đại ca nói, thành tích học tập của Xuân Tử là tốt nhất.." Chu Hoài Lâm muốn an ủi, nhưng nói được một nửa, liền im bặt.
Thành tích tốt nhất, mà chữ viết còn giống quỷ bò. Mà tiên sinh dạy học chính là đại ca hắn. Ách.. Đây là an ủi tộc trưởng hay là mắng đại ca mình a!
Khóe miệng giật một cái, Chu Hoài Lâm có chút lúng túng đổi chủ đề: "Vừa rồi ta có nghe ngài nói thím bị bệnh? Là bệnh gì, có nghiêm trọng không ạ?"
Tộc trưởng tức giận nặng nề thở dài.
"Còn không phải bị thằng ranh con kia chọc giận sao, mẹ nó đốc thúc nó học, nó một hồi thì thế này, một lúc lại thế kia, chọc cho nương nó tâm hoảng khí đoản, hai tay run rẩy, tức ngực đến nỗi hít thở không thông, đã đi mời đại phu, đoán chừng lát nữa đại phu sẽ đến, hẳn là không có việc lớn gì."
Chu Thanh..
Đời trước nghiệp chướng gϊếŧ người, đời này mới phải phụ đạo bài tập, phiên bản cổ đại sao?
Tộc trưởng quét mắt nhìn Chu Thanh, lại nhìn về phía Chu Hoài Lâm, hỏi: "Các ngươi đến đây có chuyện gì?"
Chu Hoài Lâm liền nói lại một lần chuyện bán chữ đỏ cho tộc trưởng nghe.
".. Nhị ca ta có thể có cơ hội này, không thể không kể đến công ơn hôm qua ngài giúp Thanh nha đầu, đứa nhỏ này có tâm, hôm nay bán được chút tiền liền lập tức liền đi lên trấn mua đồ tới cảm tạ ngài."
Chu Hoài Lâm đặt đồ vật trong tay lên bàn.
Tộc trưởng lập tức xị mặt nói: "Các ngươi đây là làm gì, nhanh lấy về, coi ta là hạng người gì hả."
"Không phải thứ gì quý trọng, chỉ là chút tâm ý của Thanh nha đầu, ngài hãy nhận a, nàng là thực tình cảm tạ ngài, nếu không phải hôm qua ngài khích lệ nhị ca ta một câu, sao nhị ca ta có thể quyết tâm học tập."
Chu Thanh.. Tam thúc, cái miệng của thức thật khéo ăn nói nha.
"Tam gia, ngài hãy nhận lấy đi." Chu Thanh đứng ở bên cạnh Chu Hoài Lâm, ngửa đầu nhìn tộc trưởng, chân thành nói. Có người lớn ở đây, một đứa bé như nàng liền nói theo một câu là được.
Tộc trưởng thở ra một hơi.
"Chuyện nhà ngươi.. Ai, thôi, ta nhận, Thanh nha đầu, trở về nói với cha ngươi, không cần tốn khẩu khí tranh màn thầu, chăm chỉ học tập thật tốt."
Chu Thanh nghiêm túc gật gật đầu.
Nói chuyện phiếm hai câu, Chu Hoài Lâm mang theo Chu Thanh cáo từ, đang muốn ra khỏi cổng, tộc trưởng bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, gọi lại: "Lâm tử."
Chu Hoài Lâm cùng Chu Thanh ngừng bước quay đầu nhìn sang.
"Các ngươi đi bán chữ, chớ có đi những.. thôn có tú tài hoặc là đồng sinh." Tộc trưởng dặn dò một câu.
"Đã biết." Chu Hoài Lâm lập tức cảm kích cười nói.
Từ nhà tộc trưởng đi ra, Chu Thanh có chút buồn bực, hỏi: "Vì sao vậy tam thúc?"
Chu Hoài Lâm liền nói: "Cháu cứ nghĩ đi, trước đây ở thôn chúng ta, những chữ đỏ Phong tự kia là từ đâu tới?"
Chu Thanh nhớ lại một chút ký ức của nguyên chủ.
"Hoặc là mua từ huyện thành, hoặc là xin từ chỗ đại bá.."
Lời nói đến đây, Chu Thanh liền hiểu được. Trong thôn nếu như có học trò hoặc tú tài, hàng năm mỗi khi đến lúc cần Phong Tự dán Trung thu hoặc năm mới dán câu đối xuân, luôn có người sẽ tới cửa xin chữ của học trò hoặc tú tài. Chữ này có được tiện nghi hơn nhiều so với mua trong huyện thành, bọn họ cũng chỉ cần dùng lương thực của nhà hoặc trứng gà để đổi mà thôi. Nếu như hai người Chu Thanh đến bán chữ ở những thôn có học trò hoặc tú tài, liền sẽ động chạm đến miếng cơm manh áo của người ta. Tất nhiên sẽ dính dáng tới những phiền toái không đáng có.
Nghĩ đến đây, Chu Thanh lập tức có chút sợ hãi, uổng cho nàng trước khi xuyên không còn là một nhà quản lý tiêu thụ, thế mà không để ý đến chuyện quan trọng như thế.
"Vậy hôm nay.."
Chu Hoài Lâm thấy phản ứng của Chu Thanh, cười nói: "Yên tâm đi, hôm nay chúng ta đi đến thôn kia, không có học trò đâu."
Chu Thanh thở dài một hơi, nhìn Chu Hoài Lâm cười hắc hắc hỏi: "Có phải tam thúc biết trước rồi không?"
Chu Hoài Lâm 'ừ' một tiếng.
Chu Thanh liền thừa cơ vuốt đuôi ngựa: "Tam thúc, thúc thật là một nhà buôn thiên tài a, trước đó chưa từng làm qua sinh ý, hôm nay mới làm lần đầu, thế mà đã suy tính mọi chuyện chu toàn như vậy."
Được chất nữ của mình khen, Chu Hoài Lâm có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Lúc bán chữ, còn không phải là nhờ Thanh nha đầu rao hàng sao."
Chu Thanh liền cười nói: "Ta nha, chỉ có bản sự rao hàng, người chân chính bày mưu nghĩ kế lại là tam thúc, tam thúc chính là.. chính là quân sư a."
Chu Thanh hết lời khen ngợi. Chu Hoài Lâm mặc dù ngượng ngùng, nhưng trong đầu cũng có một cỗ xúc động đang nảy sinh. Nói không chừng, hắn thật sự có thiên phú làm ăn. Nếu thật sự có thể trở thành thường nhân lớn, vậy sau này việc đọc sách của Bình Tử, hôn sự của Dao nhi..
Trong lòng yên lặng mường tượng về tương lai, Chu Hoài Lâm chỉ cảm thấy lòng nhiệt tình như lửa.
Hai người nói chuyện, một đường về nhà. Vừa vào cửa viện, liền phát giác được trong nhà không thích hợp. Quá an tĩnh!
Chu Hoài Lâm cùng Chu Thanh liếc nhau, tăng nhanh bước chân. Từ trong nội viện an tĩnh, bỗng nhiên truyền ra tiếng thở dài của Chu Hoài Sơn.
"Bình Tử, nhị bá cảm thấy, hôm nay, nhị bá sợ là đã viết xong chữ của cả đời rồi."
Chu Thanh..
Theo sát lấy, giọng nói nghiêm túc của Chu Bình vang lên.
"Nhị bá, nói cái gì đó, cả một đời dài lắm, ngày mai còn phải viết càng nhiều."
Chu Hoài Lâm..
Chu Thanh..
Thật muốn nhìn phản ứng của Chu Hoài Sơn, Chu Thanh không nhìn được phì cười ra tiếng.
Tiếng cười kinh động đến người trong phòng, Chu Bình bạch bạch chạy ra, hô: "Cha, đại tỷ hai người đã về rồi, thế nào? Bán chạy không?"
Chu Hoài Lâm xoa xoa đầu Chu Bình nói: "Đều bán hết."
"Oa! Thật sự? Vậy ngày mai còn bán không?" Chu Bình ngửa đầu, ánh mắt sáng lấp lánh như sao.
Chu Hoài Lâm liền cười nói: "Bán, đương nhiên bán! Bình Nhi cố gắng đi theo nhị bá học thật tốt, chờ học xong Bình Nhi cũng viết."
Chu Bình gật gật đầu.
"Trong nhà chỉ có hai người thôi sao? Mọi người đâu?" Chu Thanh hỏi Chu Bình.
"Nương cùng tỷ đi vườn rau, ông bà mang theo Đại bá mẫu đi làm ruộng rồi."
Nghe thấy lão gia tử cùng Tôn thị đều đi làm ruộng, trong lòng Chu Hoài Lâm có chút bất an, hỏi: "Đi một ngày?"
Chu Bình gật đầu: "Vâng, hôm nay lúc cha và đại tỷ vừa đi, bà liền đến hỏi hai người đi đâu, nương nói thật, liền bị bà mắng cho một trận, bắt nương đi gọi cha trở về, về sau là ông nội lên tiếng, nói hôm nay ông bà đi làm."
Đang nói chuyện, bên ngoài chợt vang lên tiếng nói nhao nhao.
"Lâm, Lâm mau tới, mẹ ngươi ngã xuống ruộng ngất đi rồi."