Bút Mặc Trai.
Trung Thúc rót cho Thẩm Lệ thêm một chén trà, lại đứng trước mặt Thẩm Lệ, cúi đầu nói: "Đại nhân, đã điều tra xong, nữ tử này tên là Chu Thanh, chính là một thôn nữ bình thường ở Khánh Dương thôn."
Trung Thúc dừng một chút, lại nói: "Nếu như nhất định phải tìm chỗ không giống bình thường của nàng, ước chừng chính là tính cách có chút mạnh mẽ hơn so với thôn nữ bình thường a."
Trên mặt Thẩm Lệ không biểu lộ điều gì, bưng chén trà, chậm rãi uống.
"Tình hình trong nhà nàng ra sao?"
"Mẹ nàng mất sớm.."
Trung Thúc kể lại đại khái tình hình gia đình Chu Thanh, lời ít mà ý nhiều nói: ".. Ban ngày đến mua bút mực, là nàng định để cho cha nàng đi đọc sách."
Nói đến đây, Trung Thúc lắc đầu cười cười: "Suy nghĩ là tốt, chính là quá không phù hợp với thực tế, nhà in làm sao có thể để cho cha nàng chép sách kia chứ."
Thẩm Lệ không mở miệng, chỉ hơi gật đầu ra hiệu cho Trung Thúc, có thể rời đi. Chờ Trung Thúc đi rồi, Thẩm Lệ đặt lại chén trà nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi.
Chép sách.. Như vậy nói cách khác, ngày mai vô cùng có khả năng nàng còn muốn tới huyện thành?
Thẩm Lệ nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế mây trong chốc lát, sau đó hắn chợt mở mắt, đứng dậy đi đến giá sách chỗ góc tường, rút ra mấy quyển sách. Sau khi lấy ra toàn bộ sách tứ thư ngũ kinh, Thẩm Lệ nghĩ nghĩ, vung áo bào ngồi xuống, lôi ra từ phía dưới giá sách một cuốn sách bám đầy bụi bặm.
Cuốn sách này không có bìa, cũng không phải tài liệu bí mật gì, chẳng qua là lúc hắn vừa tới huyện Thanh Hà, cho người điều tra Huyện lệnh Thanh Hà, trong này ghi lại một chút chuyện có liên quan đến kẻ đó.
Chu Hoài Sơn phải đi học, trận đầu chính là kiểm tra tư cách học trò, học trò đi huyện phủ khảo hạch, người ra đề chính là Huyện lệnh cùng tri phủ.
Tìm xong tất cả sách, Thẩmm Lệ ôm chúng đi lên phía trước tìm Trung Thúc.
Trung Thúc sững sờ, không hiểu nhìn về phía Thẩm Lệ, hỏi: "Đại nhân?"
Thẩm Lệ mặt không chút thay đổi nói: "Đến mai nếu Chu cô nương tới xin tư cách chép sách, liền đáp ứng nàng, mấy bản sách này, đưa cho nàng lấy về chép."
Trung Thúc.. Xem sách một chút, rồi nhìn Thẩm Lệ, rồi lại nhìn sách một chút. Không phải.. không phải là đại nhân có ý gì với cô nương nhà người ta đấy chứ? Đây là cột sắt nở hoa rồi à?
Trong đôi mắt Trung Thúc, lòe lòe ngọn lửa mong đợi.
"Đại nhân, ngài.. Khai khiếu rồi?"
Năm nay Thẩm Lệ mười chín tuổi, bằng tuổi hắn con người ta đã có thể đánh đấm rồi, thế mà Thẩm Lệ vẫn còn độc thân. Nếu là vì nhà nghèo khổ thì cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác Thẩm gia lại vô cùng uy danh hiển hách, còn là Bá phủ ở Kinh thành, Thẩm Lệ còn có chức quan trên người. Nhìn lên thì chẳng bằng người, nhưng nhìn xuống thì cũng chẳng ai bằng a. Huống hồ dáng dấp Thẩm Lệ lại tuấn tú lịch sự. Ấy vậy mà hết lần này tới lần khác vị đại nhân tuấn tú lịch sự đó lại không lấy được vợ!
Mà nguyên nhân cuối cùng, làm cho người ta phải giận sôi gan. Đệ nhất mỹ nhân kinh đô từng coi trọng Thẩm Lệ, hắn không chỉ có cự tuyệt người ta, còn nói một câu vô cùng gợi đòn: Quá xấu!
Sau chuyện đó, không ai dám đến cửa nhà hắn làm mối nữa. Việc hôn nhân của Thẩm Lệ, cũng trở thành cái gai trong mắt, cái dằm trong tim tất cả trên dưới nhà họ Thẩm.
Trung thúc là người nhìn Thẩm Lệ lớn lên từ nhỏ, bây giờ lại lệ nóng mong mỏi nhìn hắn, chỉ sợ nhận được câu trả lời đáng thất vọng, hai tay vững vàng chống lên quầy hàng, tiếp đó, hít sâu một hơi.
Thẩm Lệ cụp mắt nhìn xuống đất, không thể nhìn thấy thần sắc trong đáy mắt hắn, im lặng một hồi lâu, hắn mới nói: "Cứ xem là thế đi."
Trung Thúc vui mừng: "Cái gì mà cứ xem? Ngài nhìn trúng cái gì của Chu cô nương? Hay là, ngài cảm thấy chỗ nào của Chu cô nương làm ngài rung động?"
Với bộ dáng của cô thôn nữ này, thì còn kém xa đệ nhất mỹ nhân kinh đô a. Đệ nhất mỹ nhân kinh đô kia làn da trắng nõn mỹ mạo xuất chúng, cầm kỳ thư họa lại vô cùng tinh thông.
Còn Chu cô nương.. Chẳng lẽ gu thẩm mỹ của đại nhân nhà hắn thật sự có vấn đề? Cũng may trong phủ, Bá gia cùng phu nhân đã buông lời, chỉ cần con dâu là một cô nương trong sạch là được, không cầu thân phận.
Nhìn ánh mắt Trung Thúc, khóe miệng Thẩm Lệ khẽ giật mấy cái. Rung động? Không phải. Chính hắn cũng không thể nói rõ, tối hôm trước, lúc Chu Thanh dìu hắn lên ngựa, hai tay của Chu Thanh đã vững vàng nâng nhị đệ của hắn a!
Thật sự đó, là vững vàng, nâng! Trong nháy mắt đó thực sự là..
Sau khi hắn lên ngựa, ngay cả một câu cảm tạ cũng không kịp nói, lúng túng vội vàng rời đi. Hôm qua gặp lại Chu Thanh, trong lòng của hắn lại tung tăng kích động, rất muốn nói chuyện với nàng. Cái này, xem như là khai khiếu sao?
Không biết trả lời Trung Thúc thế nào, Thẩm Lệ hít một hơi thật sâu: "Nàng cứu mạng ta."
Nói xong, Thẩm Lệ quay đầu tiến vào buồng trong.
Trung Thúc.. Cho nên nói, ngài là muốn lấy thân báo đáp? Một tay nâng cằm, Trung Thúc một mặt sầu bi nhìn về phía cửa lớn Bút Mặc Trai. Đúng lúc này, một nam nhân có râu quai nón nhanh chân đi vào.
Thấy rõ người tới, Trung Thúc lập tức bỏ qua suy nghĩ trong lòng, đáy mắt hiện lên vẻ thống suốt, nghênh đón: "Khách quan, ngài muốn mua gì?"
"Một hộp mực Huy Châu." Hán tử đi thẳng tới chỗ quầy hàng, vỗ xuống một tấm ngân phiếu.
"Được, ngài chờ một chút."
Trung Thúc lanh lẹ lấy ra hộp mực Huy Châu, đưa tới: "Đây là loại mực Huy Châu thượng hạng, chính là món hàng trấn tiệm của chúng ta.."
Nam tử râu quai nói tỏ vẻ ghét bỏ Trung thúc nói nhiều, trực tiếp nhét hộp mực Huy Châu vào trong ngực, hai ngón tay đè lên tấm ngân phiếu đẩy nó vào trong: "Không cần thối lại."
Nói xong, quay đầu rời đi.
Hắn vừa đi, Trung Thúc lập tức cầm tấm ngân phiếu đi vào buồng trong.
"Đại nhân, người của kinh thành đến."
Thẩm Lệ đang suy nghĩ về chuyện xảy ra tối hôm trước, nghe vậy thì nhíu mày lại, tiếp nhận tờ ngân phiếu. Trên đó viết lít nha lít nhít mấy dòng chữ, Thẩm Lệ nhìn qua, sau đó giờ tờ ngân phiếu trên ngọn nến, đốt đi.
"Bảo sát thủ của chúng ta chuẩn bị một chút, mau chóng bắt đầu huấn luyện, tranh thủ trong vòng một năm huấn luyện được một đội tinh nhuệ."
Thẩm Lệ chính là người đứng đầu của tổ chức Ám vệ. Đây là một tổ chức không thuộc về lục bộ triều đình, chỉ nghe lệnh của một mình đế vương. Nói trắng ra là, tổ chức sát thủ đế vương nuôi dưỡng. Chuyên môn thay hoàng đế điều tra những án khó giải quyết, diệt trừ những chướng ngại vật cứng rắn trên đường.
Thẩm Lệ ôn nhuận như ngọc, chính là một thanh đao đắc lực trong tay hoàng thượng.
Nhìn tâm ngân phiếu cháy hết, ngón tay Thẩm Lệ nhẹ nhàng gõ nhịp trên mặt bàn: "Cứ dựa theo kế hoạch mà làm."
Theo đó, bọn họ chọn ngọn núi gần thôn Khánh Dương làm trụ sở huấn luyện. Sở dĩ chọn nơi đó, một là vì nó rất gần huyện thành, hai là trên núi rất nhiều độc vật cùng mãnh thú, ba là ngọn núi kia quá bí mật, cơ hồ không có người lên núi.
Nghĩ đến trụ sở huấn luyện, trong đầu Thẩm Lệ lại xuất hiện hình ảnh của Chu Thanh. Không ngờ, hắn vậy mà lại gặp nàng. Đây chính là duyên phận sao?
* * *
Chu Thanh đang được Thẩm Lệ thương nhớ, lúc này đang cầm chỗ giấy Chu Hoài Sơn viết mà nhìn. Đúng là kẻ ăn chơi trác táng, quả nhiên kiến thức rộng rãi, những chữ Phúc chữ Hỉ hắn viết, có rất nhiều kiều nàng chưa từng thấy qua.
Chu Hoài Sơn vẻ mặt đưa đám, dang chân dang tay thành hình chữ đại nằm trên giường.
"Ông trời của ta ơi, tay ta sắp gãy rồi, khuê nữ, ngày mai ta không thể viết chữ được nữa, nếu còn viết thì tay ta sẽ bị phế mất."
Chu Thanh cẩn thận từng li từng tí cất gọn chỗ chữ hắn vừa viết được, thản nhiên nói: "Vậy ngày mai ngươi đi làm ruộng thôi."
"Khuê nữ, ngươi không thể đau lòng cha ngươi một chút được sao? Đừng có uy hϊếp ta nữa được không?"
"Ngươi quên gà rồi à?"
Vừa nghe Chu Thanh nhắc đến gà, Chu Hoài Sơn lập tức như con cái cá chép vọt một phát từ trên giường nhảy xuống, trơn tru tiếp đất. Cầm lấy cái cặp gắp than chuẩn bị kẹp gà lôi ra, khi nhìn đến lò lửa, Chu Hoài Sơn suýt nữa thì tru lên như sói.
Mắt thấy sắc mặt Chu Hoài Sơn cứng đờ, Chu Thanh cũng theo xuống giường nhìn bếp lò.
"Phốc!"
Trong bếp lò, không hề châm lửa! Chu Hoài Sơn chổng mông bò trên giường, thấp giọng khóc nức nở.
"Gà của ta a!"
Chu Thanh buồn cười vỗ vỗ lưng Chu Hoài Sơn: "Bớt đau buồn đi."
Chu Hoài Sơn..
"Gà của ta!"
"Nghỉ sớm đi, mai ngươi sẽ viết luận ngữ, mặt khác lúc rảnh rỗi thì dạy Bình Nhi 5 chữ lớn."
Chu Hoài Sơn.. Bạo kích trong nháy mắt gấp bội! Nếu không phải lúc này trời đêm người ngủ, hắn thật sự muốn gào khóc a.
"Vậy sáng sớm ngày mai, ngươi phải nấu gà cho ta ăn." Chu Hoài Sơn nhìn về phía Chu Thanh, một mặt u oán.
Chu Thanh móc con gà từ trong bếp lò ra, nói: "Sao có thể mỗi ngày đều ăn gà, ngươi thật sự muốn ăn sụp cái nhà này sao, con gà này ngày mai ta cầm đi tặng lễ."
Thẩm Lệ cho nàng nhiều đồ như vậy, nàng không thể không báo đáp.