Dì Tiêu tự giác lấy ra hai đôi dép lê trên kệ nhựa cạnh cửa, một đôi cũ để mình mang vào, một đôi nửa cũ nửa mới thì đưa cho Chúc Vi Tinh, chờ cậu thay xong mới đi vào nói: "Sao lại bận bịu nữa rồi? Ngài cảm mạo còn chưa khỏi, phải nghỉ ngơi thêm chứ."
Thấy bọn họ trở về, bà Chúc đứng dậy cầm hai chén nước từ trong bếp, một chén đưa cho dì Tiêu, chén còn lại đặt trên mặt bàn.
"Chỉ là bệnh vặt, sẽ sớm khỏi thôi." Bà Chúc ngồi trở lại, "Mấy ngày qua vất vả cho con rồi."
Chúc Vi Tinh chú ý thấy bà cụ đi đường không thuận tiện như lần trước nữa, một chân không thể quá cong gối, cậu nhớ dì Tiêu có nói bà nội đi đứng không thể gặp mưa, cậu đến xem chén nước trên bàn, sờ sờ, là ấm, như được đổ ra trước từ ấm nước nóng cho nguội dần.
"Như vậy có vất vả gì đâu, ngài biết con không ngồi yên được mà, trước kia còn bày quán, hiện tại đóng cửa rồi, ban ngày cũng đâu bận gì."
Dì Tiêu uống một hớp nước, lại đi xem Chúc Vi Tinh, chuyển đề tài về cậu.
"Bà Chúc ngài nhìn xem, Vi Tinh đã khôi phục rất tốt, bác sĩ nói đến tái khám mấy lần nữa thì có thể triệt để an tâm rồi."
Bà Chúc không mảy may ngẩng đầu, ngón tay thô ráp thuần thục lật qua lật lại tiền giấy, không đầy một lát đã xếp xong gọn gọn gàng gàng, chuyển tay để chúng vào thùng giấy đặt bên giường.
"Ầy mới về tới chắc cũng đã mệt, hay là để cậu ấy về phòng nghỉ ngơi một chút đi." Không nhận được câu trả lời của bà cụ, dì Tiêu khẽ đẩy Chúc Vi Tinh, nhắc cậu tỏ ra chút biểu hiện.
Chúc Vi Tinh bưng chén nước đã uống hết, đi vào bếp rửa sạch sẽ trả về chỗ cũ rồi mới nói với hai người: "Cháu đỡ hơn nhiều rồi."
Dì Tiêu bồi thêm: "Đúng đúng, ngài nhìn xem."
Bà Chúc rốt cục cũng nhìn về phía cậu, lại nhìn cái chén đã được rửa sạch để vào tủ kia.
Dì Tiêu cũng vô thức nhìn chăm chú về phía tủ chén, thẳng đến khi Chúc Vi Tinh nói muốn đi nghỉ ngơi mới khó hiểu mà hoàn hồn lại.
"Tắm xong hãy ngủ, quần áo trên đầu giường." bà Chúc nói, giọng điệu nhàn nhạt.
Chúc Vi Tinh gật đầu: "Được ạ."
Lúc xây lại chung cư này là vào đầu những năm tám mươi, khi ấy vẫn chưa phổ biến bồn cầu tự hoại, cũng không xây phòng vệ sinh, đến khi chính phủ một lần nữa quy hoạch không gian cho từng nhà thì ngoài hành lang mới xây chồng một gian nhà vệ sinh, cho nên rửa mặt đều là ở ngoài, gian phòng hai mét vuông, chỉ đủ chỗ đặt một bồn rửa mặt và một cái thùng nhựa, không có bồn tắm lớn, chỉ có thể tắm gội bằng vòi hoa sen.
Bà Chúc luôn cọ rửa sạch sẽ đâu vào đấy, nhưng về lâu dài, gạch ốp tường cũng không khỏi bị ố vàng, các góc phòng đều bị đóng cặn, rỉ sét lâu năm.
Chúc Vi Tinh cầm quần áo đứng cạnh cửa một lúc lâu mới đi vào. Vừa đóng cửa, trong phòng liền tối đen, lục lọi mở cái đèn nhỏ trên đỉnh đầu, cậu vẫn còn chóng mặt, giờ nhìn căn phòng khiến người ta buồn bực này, suýt thì nhũn chân nôn ra, cũng may cậu tốc chiến tốc thắng mà vượt qua được.
Sau khi quay vào nhà, cậu nghe thấy dì Tiêu vẫn còn tán gẫu cùng bà Chúc, phần lớn đều là dì Tiêu nói, bà Chúc nghe.
"Ở bệnh viện cháu nó rất nghe lời bác sĩ, đối với con cũng khách khí, giống như sau tai nạn này nó đã thay đổi thành người khác vậy, ngoan ngoãn hơn nhiều, con nghĩ sau này vẫn sẽ tốt thôi, ngài cũng nên tin tưởng nó một lần."
Chúc Vi Tinh đứng ở ngoài cửa nghe dì Tiêu đè thấp giọng nói giúp cho mình, đáng tiếc bà nội một mực không có trả lời. Đợi dì Tiêu chuyển chủ đề, cậu mới đẩy cửa bước vào, lướt qua hai người đi vào phòng ngủ lớn.
Sách trên bàn cũng không ít, Chúc Vi Tinh đi đến xem qua, nào là lịch sử âm nhạc, đánh giá âm nhạc cổ điển, nhạc phổ,...ấy nhưng so với mớ tài liệu chuyên ngành ít ỏi kia, thì các loại tạp chí linh tinh còn chiếm phần hơn.
Chúc Vi Tinh lại đi đến trước tủ quần áo mở cửa ra, nháy mắt một dãy bảy sắc cầu vồng chói lọi đâm thẳng vào đôi ngươi cậu, đỏ cam hồng lục lam chàm tím, không khác biệt chút nào với phong cách quần áo cậu mặc lúc xuất viện, thậm chí còn có cả tua rua và mấy thứ lấp la lấp lánh đính kèm, gần như là đem toàn bộ gánh hát bày hết lên trên người.
Chúc Vi Tinh không thể hiểu được cái khẩu vị này của chính mình, cau mày vội vàng đảo qua, ánh mắt lại rơi xuống chiếc hộp hình chữ nhật phía dưới ngăn tủ.
Cẩn thận đem ra ngoài và mở ra, cậu nhìn thấy ba đoạn ống sáo màu bạc chưa lắp ráp bên trong.
Cây sáo không mới, chỗ mấy khe hở còn bị oxi hóa đen đen, hai miếng vải lau cũng dúm dó nhăn đùm. Chúc Vi Tinh đưa tay sờ sờ, phần mép có màu xám nhạt, rõ ràng đã bám đầy bụi hơn tháng trời.
Mình bị thương mới có bao lâu? Cây sáo này sao giống như là chưa từng được dùng qua vậy? Là sinh viên chuyên ngành nhạc cụ, chẳng lẽ không cần phải luyện tập mỗi ngày sao?Chúc Vi Tinh khó hiểu, lại đảo mắt một vòng quanh căn phòng.
Bộ quần áo mà bà nội nói được đặt ở giường trên, có nghĩa đó chính là giường của cậu, anh trai thì nằm ở giường dưới. Nhưng nhìn nơi này, bàn đọc sách, tủ quần áo,... hầu như mỗi một góc ngách đều không nhìn thấy vết tích của ai khác, tất cả đồ đạc đều mang phong cách của Chúc Vi Tinh. Bác gái ngoài ngõ có nói cậu không thường xuyên về nhà, đã không ở thế mà đồ đạc lại chiếm tận chín mươi chín phần trăm địa bàn, cái người này...độ tồn tại cũng quá cao rồi.
Tuy Chúc Vi Tinh bị thiếu hụt kí ức, nhưng nhận thức cơ bản về cuộc sống cũng phải có, học thổi sáo cụ thể phải cần bao nhiêu tiền thì cậu không rõ lắm, nhưng với hoàn cảnh gia đình hiện tại, cậu cảm thấy chuyên ngành này không thích hợp chút nào. Cậu đã học bao lâu rồi? Làm sao thi được? Cho là thi được đi, thế tại sao lại tùy ý để nhạc cụ nằm ở góc xó như vậy? Là do có việc bận hay là bản thân quá đỗi lười biếng?
Thả hộp sáo về chỗ cũ, Chúc Vi Tinh leo lên giường, nằm xuống tự hỏi.
Bà nội có lẽ là cân nhắc đến vết thương trên đầu cậu, chiếu là chiếu trúc, nhưng gối đầu thì bằng bông, mềm xốp một khối, còn có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt, là mùi thơm rẻ tiền, nhưng lại thúc giấc ngủ.
Chúc Vi Tinh mỏi mệt rũ mi mắt, trong đầu lờ mờ hiện lên hình ảnh ngõ Linh Giáp cùng đủ thứ ngổn ngang bên trong, so với ghét bỏ nơi này đơn sơ và nghèo khó, cái Chúc Vi Tinh để ý chính là phải đối mặt với căn nhà đã ở gần hai mươi năm này, cậu chỉ cảm thấy hoàn toàn lạ lẫm, không có cảm giác quen thuộc nào, tình cảm gì đó lại càng không.
Mình phải nhanh chóng thích ứng với mọi thứ, Chúc Vi Tinh tự nhủ.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu liền ngủ thϊếp đi.
Đại khái là hoàn cảnh xung quanh đã đổi khác, Chúc Vi Tinh lại nằm mơ.
Không giống với một mảnh tối tăm bận trước, lúc này hình ảnh đã có màu sắc, nhưng lại quá lộng lẫy, kéo căng độ bão hòa đến mức không phân rõ được gì, hoa hoa một mảnh như bảng pha màu, giống núi giống sông, lại giống như người, hay động vật, tất cả đều kì lạ, mông lung như ảo ảnh. Tuy đôi mắt không hoạt động, nhưng may là tai còn có thể, cậu nghe được tiếng nhạc. Dương cầm, violin, ghi ta, tì bà, như trộn lẫn vào nhau, chồng chất tạp âm, thẳng đến khi mắt cùng tai cậu đều không chịu nổi sức nặng này nữa, ầm vang một tiếng...
Giấc mơ nổ tung!
Chúc Vi Tinh khó khăn mở mắt ra, đầu căng đau như một bộ nhớ 2G bị cứng rắn nhét vào 1T dữ liệu vậy, mất lúc lâu mới hòa hoãn lại tinh thần, cậu thấy trong phòng tối om, hẳn đã là chạng vạng rồi.
Lau mặt một cái, cân bằng lại suy nghĩ và hô hấp, Chúc Vi Tinh tập tễnh bước xuống, mở cửa đi ra ngoài, phòng khách cũng đã chìm vào bóng tối, dì Tiêu chẳng biết đã rời đi lúc nào, chỉ còn ánh đèn vàng nhạt cùng âm thanh đài radio hắt ra từ cửa phòng bà Chúc.
Trong mộng nghe thấy tiếng nhạc chẳng lẽ là bị ảnh hưởng từ thứ này? Chúc Vi Tinh vừa đến trước cửa phòng ngủ nhỏ vừa suy nghĩ miên man, trông thấy bà nội vẫn đang xếp tiền giấy, cái hộp trên sàn xem chừng đã đầy ắp, lưng của bà cũng đã hơi còng xuống, không còn thẳng tắp như trước đó nữa.
Chúc Vi Tinh đang nghĩ nên mở miệng như thế nào, bà nội đã lên tiếng trước, nhưng vẫn như cũ cúi đầu.
"Đồ ăn trên bàn, không muốn ăn lạnh thì hâm lại."
Chúc Vi Tinh hỏi: "Bà đã ăn chưa ạ?"
Bà nội nói: "Chờ một chút mới ăn."
Thế là Chúc Vi Tinh đi đến phòng khách, bật đèn lên, trên bàn quả nhiên có mấy món ăn, có thịt có rau, còn có một tô canh mướp và giăm bông.
Chúc Vi Tinh suy nghĩ một lát, phát hiện mình không có kí ức sử dụng bếp gas, cũng may bên trên tủ lạnh cũ kĩ có một cái lò vi sóng, cái này thì cậu biết.
Đem từng món ăn trên bàn đi hâm nóng, Chúc Vi Tinh thấp giọng nói: "Ăn cơm đi, bà nội."
Bà Chúc dừng động tác lại, kỳ quái nhìn qua, ánh đèn nửa sáng nửa tối chiếu trên người cậu trai ở cạnh cửa làm nổi bật lên nước da trắng ngần sạch sẽ, đặc biệt ngây ngô, cũng làm cho nét mặt của cậu thêm chân thành ôn hòa, thế nhưng lại có chút lạ lẫm.
Đến khi Chúc Vi Tinh cho là bà Chúc không có ý định để ý tới mình, bà lại buông tiền giấy trên tay, xuống giường rửa tay, bước chân tập tễnh đi đến ngồi vào bên cạnh bàn.
Chúc Vi Tinh nhìn đôi chân đi đứng không tiện của bà, cậu đến bên kia bàn ngồi xuống, múc cho bà ít canh, chờ bà nội bưng bát lên cậu mới động đũa.
Hai người đều không nói lời nào, cũng không phát ra động tĩnh gì lớn, Chúc Vi Tinh bệnh nặng mới khỏi, cũng may bà nội làm đồ ăn thanh đạm ít dầu, quả nhiên là cùng hương vị với mấy món cậu đã ăn ở bệnh viện.
Trong lúc ăn cơm cậu có thể cảm giác được bà nội nhìn mình đến mấy lần, nhìn cậu bưng bát, nhìn cậu làm rơi đũa. Nhưng bà nội không mở miệng, Chúc Vi Tinh liền không hỏi, thẳng đến khi ăn canh, bà nội mới nói: "Cố vấn học tập của cháu vừa gọi điện thoại tới."
Chúc Vi Tinh buông muỗng xuống, nghiêm túc lắng nghe.
"Cô ấy đi bồi dưỡng hè mới về, nghe nói tình hình của cháu thì muốn tới đây thăm hỏi, ta nói với cô ấy cháu đã khỏe, không cần phiền cổ." Bà nội đứng dậy, lấy một cái chén sạch từ tủ chén, đem đồ ăn và canh còn dư lại đổ vào, thành một chén lớn đồ ăn chan canh, sau đó đậy nắp lại đặt ở góc bếp hẻo lánh.
"Cô ấy nói xin trợ cấp bệnh nặng ở trường học cho cháu, kêu ta hỏi cháu có muốn hay không, muốn thì sau khi tựu trường tới phòng làm việc tìm cô ấy."
Có trợ cấp không phải chuyện tốt sao? Vì sao còn gọi điện thoại hỏi muốn hay không?
Bà nội giống như nhìn ra thắc mắc của cậu: "Trước kia cháu đều từ chối."
Từ chối, tại sao lại từ chối?
Bà nội nói: "Cháu không thích dùng tên của mình nhận trợ cấp."
Chúc Vi Tinh lập tức đoán được, đây chẳng phải là bởi sĩ diện hay sao.
"Muốn trợ cấp... thì đối với cô giáo có thái độ tốt một chút." Bà nội lại căn dặn.
Chúc Vi Tinh không kịp suy nghĩ ý nghĩa sâu xa của những lời này, thì thấy bà nội đứng trước bồn nước định rửa chén, cậu liền vội vàng đi đến ngăn lại.
"Để cháu."
Bà nội không nhúc nhích, ánh mắt dò xét kia lại rơi trên người cậu.
"Để cháu, bà nội." Chúc Vi Tinh lại kiên trì khẽ giọng nói.
So với dì Tiêu, cảm xúc của bà khó đoán hơn nhiều, ánh mắt bà lay động mấy lần mới lui bước tránh ra: "Dùng nước nóng mà rửa."
"Dạ được."
Sự thật chứng minh, kho dự trữ kí ức của Chúc Vi Tinh cũng thiếu thốn cả kĩ năng rửa chén, không chỉ gây ồn ào mà còn mấy lần suýt vuột tay, may là cuối cùng nạn lớn không chết mà hoàn thành.
Dọn dẹp xung quanh xong xuôi, lại rửa tay sạch sẽ, Chúc Vi Tinh trở về phòng. Bà nội cũng đã trở về phòng đóng cửa lại, Chúc Vi Tinh đi ngang qua phòng ngủ nhỏ, nghe được bên trong truyền đến đoạn xướng:
Say rồi cười, cười rồi lại say, đất trời cùng say.Cười trong đau khổ, khổ xong lại cười, nhân sinh trăm vị...- ------------