Vừa xong trận đấu đã có fanboy ném nước cho Khương Dực, còn mời hắn dự tiệc sinh nhật của mình. Khương Dực nhận nước nhưng từ chối bữa tiệc, hắn kéo vạt áo lau mặt rồi trực tiếp đi đến phòng tập thể thao.
Quản Hiểu Lương nghe một cú điện thoại, đuổi theo hắn gọi: "Lão Khương!"
Khương Dực quay đầu lại.
Quản Hiểu Lương ngập ngừng: "Viện điều dưỡng gọi điện tới, nói Từ Đan Cầm mất tích rồi."
"Ai?" Khương Dực khó hiểu.
Dễ quên là bệnh cũ của hắn, vốn tưởng với người này sẽ khác, không ngờ cũng không tránh được. Quản Hiểu Lương nói: "Mẹ của Mạnh Tế."
Khương Dực không lên tiếng, hẳn đã nhớ lại.
Quản Hiểu Lương lại nói: "Xem hệ thống giám sát đã gần hai tiếng rồi, viện điều dưỡng đang cho người đi tìm, cần thông báo cho gia đình, nhà họ Mạnh đã không còn ai, lúc đó lưu lại chính là số điện thoại của tôi, hiện tại hỏi chúng ta có muốn tới đó không."
Khương Dực không chút do dự nói: "Để bọn họ tìm trước đi."
Quản Hiểu Lương bất ngờ: "Chúng ta không đi sao? Không tìm được thì sao?"
Khương Dực một tay đút túi, chậm rãi đi về phía trước, giọng điệu hờ hững: "Không tìm được thì báo cảnh sát."
Đợi hắn đi xa rồi, Lại Dương đứng bên cạnh không dám lên tiếng tự giờ mới than nhẹ một câu: "Lão Khương sao bỗng nhiên không thèm quản rồi? Trước kia không phải hắn rất quan tâm đến Mạnh Tế sao." Mạnh Tế nằm ở bệnh viện cái gì cũng không biết, chỉ để lại một người mẹ đầu óc không rõ ràng, Khương Dực đều ra tay giúp một chút, không chỉ nhờ người tìm viện điều dưỡng mà bản thân đang không khỏe cũng tự mình đi xem hai lần, lúc đó bọn họ đều cảm thấy rất cảm động.
Quản Hiểu Lương thay Khương Dực tìm lí do: "Mạnh Tế cũng đã mất rồi, chẳng lẽ còn muốn Khương Dực dưỡng lão đưa ma cho mẹ nó nữa sao? Bà ấy không cảm ơn thì thôi, thế mà còn xem Khương Dực như kẻ thù, không phân biệt tốt xấu, như bây giờ đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ bà ta rồi."
"Ầy, tôi nghĩ hay là bởi vì Mạnh Tế không còn, Dực ca cảm thấy không thoải mái. Thực ra hắn rất coi trọng Mạnh Tế, có lẽ còn trọng hơn so với chúng ta nữa." Lại Dương gãi gãi đầu, có chút chua xót nói.
"Đánh rắm, hắn thay mày chịu nhiều trận mắng của lão Trữ như vậy, mày là cái đồ vong ân phụ nghĩa!" Quản Hiểu Lương vỗ sau đầu hắn, vỗ xong lại nhìn về hướng Khương Dực rời đi mà suy tư.
Đàn em bị Khương Dực từ chối lời mời sinh nhật bên kia cũng ủ rũ nhìn chằm chằm bóng lưng phía xa xa, thầm nghĩ có phải do cậu ta chưa đủ thành ý nên mới không mời được Dực ca đến chăng.
Bên cạnh có người tốt bụng giải thích thắc mắc cho cậu ta: "Vô ích thôi William, cũng không phải hắn không nể mặt mũi cậu đâu, cậu ra ngoài hỏi thăm một chút là biết, Sí Sí ca của chúng ta không thích ra ngoài vào ban đêm đâu, đúng giờ là về nhà ngay."
"Hả?" Cậu đàn em ngạc nhiên.
"Không nhìn ra đúng không, Dực ca của chúng ta bộ dạng coi trời bằng vung là thế, nhưng thực ra chưa bao giờ lung tung bừa bãi, hắn thích ở một mình, thường cố định ở một vài nơi thôi."
"Cũng không đi chơi với nhóm Hiểu Lương ca luôn sao?"
"Tôi có hỏi A Lại, hắn nói bọn họ cũng chỉ đi quán net suốt đêm với Dực ca một hai lần thôi. Cơ bản là sau chín giờ tối, ai gọi hắn cũng không nhận lời."
Cũng may Chúc Vi Tinh không có mặt ở đây, nếu cậu mà nghe được những lời này, nhất định trong đầu sẽ tràn ngập dấu chấm hỏi. Làm sao có khả năng tên nhóc du côn kia không ra khỏi cửa sau chín giờ được? Nếu thế thì sinh vật ăn đêm ngày đêm đảo ngược kia là ai? Cả đêm không thấy người là ai?
Được rồi, coi như không ra khỏi cửa, vậy hắn ở nhà làm gì?
À, chính là nằm ngay đơ như xác chết, còn thuận tiện làm ô nhiễm ánh sáng của bên cậu nữa.
***
Đi nhờ xe của tiệm Vinh Ký rất thuận tiện, mấy ngày nay Chúc Vi Tinh được lợi rất nhiều. Chỉ là ngồi trong xe thường thường chỉ có cậu với tài xế hai người thôi, như thể đây là xe riêng của Chúc Vi Tinh cậu vậy, khiến cậu có chút ngại ngùng. Nếu không phải A Bồn chịu thu tiền, cậu cũng vừa vặn có chút phiền toái nhỏ, thì cậu nhất định không thể ngồi xe một cách yên tâm thoải mái vậy được.
Một cái phiền phức trong đó là cậu phải tránh mặt gã đàn ông béo ú không biết xấu hổ kia. Đúng vậy, vị Tôn tổng đóng vai nghiện tình thánh kia đối với Chúc Vi Tinh một mực xa lánh vẫn không từ bỏ, cũng không biết lần gặp ở quán bar nọ đã đầu độc kí©h thí©ɧ ông ta cái gì, sau mấy ngày vấp phải trắc trở thì lại tới nữa rồi. Đổi xe, đổi hoa, nhưng địa điểm không đổi, vẫn đóng đô ở trước cổng chính, lại còn kiên trì hơn nữa, chờ đợi ròng rã ba ngày.
Có một lần cậu suýt đυ.ng mặt ông ta, may nhờ cậu đang ở trong xe, chiếc xe chạy sát qua Cadillac của Tôn tổng. Điều duy nhất lúng túng ngày đó chính là vừa vặn Khương Dực cũng ở trên xe, nghe nói là bị cô nàng xinh đẹp nào đó chặn trước tiệm Vinh Ký, vì lánh nạn nên không thể không lên xe. Đi cùng hắn còn có một cô gái, chính là cô gái tóc xoăn lần trước ở tiệm sửa xe hỏi xin WeChat của Chúc Vi Tinh, tính cách cô ấy hiên ngang, tên cũng có chút nam tính, tên là Mông Huy.
Mông Huy nhìn thấy Tôn tổng trước cả Chúc Vi Tinh, cô chỉ vào bó hoa tường vi trong lòng ông ta mà cười như tiếng sói tru: "Trời ơi cái thường thức sơn dã gì đây, ông chú này mang bao đồ đặc sản tới cũng còn coi được hơn so với cái này nha, rốt cục là nhìn trúng em gái đen đủi nào thế, có tiền như vậy không bằng đi trồng tóc thì hơn."
Chúc Vi Tinh muốn làm như không nghe thấy, nhưng lại bắt gặp ánh mắt Khương Dực đang ngồi ghế phó lái trên kính chiếu hậu.
Khương Dực mí mắt nửa mở, như ngủ như không, tựa như đang buồn ngủ bị quấy rầy nên không vui.
Chúc Vi Tinh bị ánh mắt khó chịu của hắn đâm tới, ngây ngốc mở to mắt.
Ngoài chuyện đó, còn một cái phiền phức khác chính là, cậu cảm thấy mình bị người ta theo dõi. Có một thoáng cậu hoài nghi người kia là Tôn tổng, nhưng rất nhanh đã bác bỏ ý nghĩ này.
Nơi bị theo dõi là ở trường học, ở chỗ đông người sẽ không có cảm giác rõ ràng, mỗi khi Chúc Vi Tinh một mình ở phòng học hay lúc đi đường thì cảm giác bị người theo dõi lại ập đến. Nhưng khi cậu dừng bước hoặc bỗng nhiên quay đầu lại, sau lưng thường thường không có gì cả.
Chúc Vi Tinh thầm nghĩ có khi cậu nghi thần nghi quỷ quá rồi, mãi đến khi lần nào đó lúc cậu mới đến phòng học nhỏ chờ vào tiết, xác thực nhìn thấy một bóng đen bí ẩn âm thầm rình rập sau cửa ánh lên kính phản quang của phòng học, bị cậu phát hiện liền vội vã rời đi. Cậu xác nhận đó không phải di chứng tổn thương não của mình.
Ở Linh Giáp và những nơi khác đều không có, chỉ có ở trường học, nhưng ở trường thì Tôn tổng không vào được, nên hẳn là không phải ông ta. Vậy chính là có kẻ khác đang quan sát cậu, không phải ảo giác sinh ra trong phòng tối lần trước, lần này là sự thật. Liệu người đó có phải là sinh viên không? Là sinh viên nào? Có mục đích gì?
Những thứ A Tiết đã nói ngày đó Chúc Vi Tinh vẫn luôn để bụng, cậu tò mò không biết Chúc Tịnh Tịnh ở quá khứ đã phát hiện ra bí mật khủng bố gì, lại còn có nguy cơ bị đe dọa đến tính mạng? Chỉ sợ đó là những lời do bọn họ say rượu nói lung tung, cho nên không liên lạc với viên cảnh sát Tiểu Trương, nhưng người theo dõi cậu hiện tại đây liệu có liên quan gì với bí mật đó không?
Suy nghĩ mông lung một hồi, cậu nhận được một đoạn video Tân Mạn Mạn gửi qua.
Theo cô ấy, video này gần đây bị người ta nặc danh gửi lên một nhóm nhỏ trên diễn đàn trường, có liên quan đến Chúc Vi Tinh.
Cậu mở ra xem, lập tức nhíu mày. Nhân vật chính thế mà là Tôn tổng – người làm thần giữ cửa ở học viện Nghệ thuật U mấy ngày nay. Ông ta bị quay lén sao?
Trong video, vẻ mặt Tôn tổng rất thoải mái, đang trò chuyện vui vẻ với người khác, còn nói rằng mình đang đợi một sinh viên học thổi sáo của viện Nghệ thuật U, hai người quen biết nhau trong quán bar, trước đây đã có cảm tình, lúc này định theo đuổi người ta. Ông ta chưa nói tên ra, cũng chưa nói nam hay nữ, nhưng không biết vô tình hay là cố ý lại nhắc tới hai chữ "Tịnh Tịnh", bị người ta cắt ra edit chậm lại.
Khoa biểu diễn âm nhạc của trường bình quân tuyển 70-80 sinh viên mỗi năm, trong đó học thổi sáo chỉ chiếm một phần mười, năm nay còn ít hơn, chỉ có 5-6 người được tuyển. Toàn trường tính cả nghiên cứu sinh, thì còn đang học cũng là hơn 30 người, loại trừ số lượng sinh viên cực ít trở về trường, nếu như báo ra hai chữ "Tịnh Tịnh", lại học chuyên ngành thổi sáo, một khi bị người khác chú ý thì không mất bao lâu đã có thể tìm ra in4 của Chúc Vi Tinh cậu đây, hậu quả sẽ khó mà lường được.
May thay, Tân Mạn Mạn là một trong những quản trị viên của diễn đàn, trước khi đoạn video này còn chưa thông qua xét duyệt đã kịp thời chú ý tới, cô mẫn cảm phát hiện không đúng nên đã ngăn lại, không cho phép công khai.
Chúc Vi Tinh đang khó ở với nội dung video lập tức ngỏ lời cảm ơn cô, nhiều lần nhận ân tình của vị cán bộ lớp này, cậu cảm thấy cô ấy thật sự rất nhiệt tình lại còn thông minh.
Qua năm phút đồng hồ, Tân Mạn Mạn hỏi một câu: "Thật sự là cậu sao? Cậu và vị Tôn tổng này..."
Chúc Vi Tinh thẳng thắn nói: "Trước khi bị mất trí nhớ, tôi có gặp ông ta vì công việc, vô ý khiến ông ta hiểu lầm gì đó, nhưng tôi đã nghỉ việc rồi, căn bản không còn liên quan gì với ông ta hết."
Cậu vốn định giải thích thêm một câu là mình không có hứng thú với đàn ông, nhưng nghĩ lại thấy hơi thừa nên không nói nữa.
Tân Mạn Mạn không tiếp tục truy hỏi, tựa như đã không còn nghi ngờ, lại bắt đầu vui vẻ tán gẫu luyên huyên với Chúc Vi Tinh. Cô nói nhóm nhỏ trên diễn đàn trường có ít nhất ba, bốn trăm người, nhất thời không thể kiểm tra được là ai đã nặc danh gửi lên.
Chúc Vi Tinh thì lại nghĩ đến những rắc rối liên tiếp gần đây, bị vu oan ở phòng đàn, đi đường bị theo dõi, bây giờ còn bị vạch trần trên nhóm, những chuyện này có liên quan gì nhau không? Nếu có thì xem ra là có người đang cố ý chỉnh cậu. Thanh niên cười giả tạo Lý Lịch có nói Chúc Vi Tinh trước đây đắc tội với không ít người, nếu muốn tra ra cụ thể thì thực sự rất khó.
Chúc Vi Tinh thở dài: "Bên quản lí phòng đàn đã gọi điện cho tôi, hệ thống giám sát gần phòng 1306 quả nhiên đã hỏng, không có cách nào chứng thực ngày đó ai đã phá hoại đồ đạc của Lý Lịch và A Tiết."
"Vậy phải làm sao?" Tân Mạn Mạn hỏi. "Tôi có bạn trong hội sinh viên, trong đó có một trợ lí nhỏ của phòng đàn, cậu muốn tôi giúp hỏi thăm những trợ lí khác nữa là ai không? Liệu sẽ có người lợi dụng trộm thẻ cửa dự phòng chăng."
"Nếu như kẻ gian là sinh viên trực phòng đàn thì người đó cũng đã sớm có chuẩn bị, không dễ lòi đuôi vậy đâu, nhưng cũng có thể thử xem." Chúc Vi Tinh phân tích, "Hoặc là không nhất định chỉ xem xét hệ thống giám sát ở phòng quản lí, mà ở thang máy, lối thoát hiểm, hay thậm chí là đại sảnh lầu một cũng có thể."
Tân Mạn Mạn: "OK!"
***
Hai tuần nhanh chóng trôi qua, Chúc Vi Tinh đã có thể thoải mái đi lại mà không cần chống nạng, nhưng cậu vẫn chưa tìm ra người theo dõi mình, sau khi cân nhắc kĩ càng, cậu quyết định mặt dày tiếp tục trả tiền đi nhờ xe của Vinh Ký như cũ, muốn đợi bắt được kẻ đang ẩn trong bóng tối kia rồi mới tự mình đi học.
Cũng may còn có một Mông Huy cũng đi nhờ xe, nếu không thì sẽ vô cùng lúng túng mất. Mông Huy đang luyện cầu lông, chuẩn bị tham gia thi đấu nội dung nhóm đôi cấp thành phố, nên nhờ xe Vinh Ký tiện đường đưa tới trạm tàu điện ngầm để cô đến phòng tập thể thao của thành phố. Cô gái này ngay thẳng, dương quang hướng ngoại, không cần Chúc Vi Tinh quá thân thiện cũng có thể tự mình tán gẫu vui vẻ, không tẻ nhạt chút nào.
Hôm nay cũng là vừa lên xe đã hướng Chúc Vi Tinh cằn nhằn Khương Dực, trách hắn ta làm hại cô không uống được một ly trà sữa dừa ngọt ngào.
"Đã hơn nửa năm tôi không đυ.ng đến một ngụm đồ uống rác thải này rồi, hôm nay không dễ gì lén mua được một ly, trong đội không thể uống được nên tôi mang đến lớp tán đả, tưởng được phóng túng một lần! Kết quả tình cờ gặp lão Trữ đang dạy dỗ đội viên, lão không mắng đội viên mà chỉ mắng Khương Dực, thế là trà sữa của tôi cũng bị bất hạnh gà bay trứng vỡ theo, hu hu huuuu..."
Nghe Mông Huy xúc động khóc ròng, Chúc Vi Tinh không hiểu logic của chuyện này lắm: "Tại sao không mắng đội viên mà chỉ mắng Khương Dực?"
"Bởi vì đội viên ai cũng đặc biệt để bụng hắn chứ sao, lão Trữ mắng hắn, gặp khi lão Khương tâm trạng tốt thì không đáng nói, đội viên sẽ đau lòng cho hắn; nhưng gặp khi lão Khương tâm trạng không tốt, hắn có thể đem phòng huấn luyện và những người ở bên trong xé ra từng mảnh từng mảnh hết, đội viên tự nhiên nhức nhối thôi. Cho nên không cần biết tâm trạng hắn tốt hay xấu, các đội viên đều sẽ đau lòng nhức nhối, sau đó tỉnh táo lại mà nỗ lực chỉnh đốn tinh thần, thế là lão Trữ được lời chứ không lỗ, cho nên chỉ cần mắng Khương Dực là được rồi!"
"Bất quá lão Trữ cũng không mắng sai, Khương Dực so với trước kia lười biếng hơn nhiều, ngày xưa hắn là người rất chịu khó, mỗi ngày luyện tập ít nhất mười giờ cũng không ngại mệt chút nào, thế mà bây giờ ở trường ngoại trừ ngủ thì cũng là ngủ, y như heo."
Buổi tối không ngủ, ban ngày có thể không ngủ bù sao? Chúc Vi Tinh thầm nói, rốt cục cậu đã hiểu, xem ra hôm nay tâm trạng tên nhóc du côn này không tốt, nên trà sữa của Mông Huy với phòng huấn luyện mới bị càn quét hết thảy.
Đang nói xấu người ta, chính chủ lại xuất hiện ngay trước mắt.
Một chiếc phân khối lớn màu xanh lam chói lọi lướt qua ngoài xe, như gió phóng đến phía trước, chỉ trong hai giây đã bị Mông Huy liếc mắt một cái bắt gặp.
Thừa dịp phía trước đang đèn đỏ, cô kéo kính xe ra, không để ý đang ở trên phố lớn, gào giọng lên: "—— Khương Dực!"
Khương Dực dừng xe, quay đầu lại nhìn bọn họ. Hắn đang đội nón bảo hiểm, Chúc Vi Tinh lẽ ra không thấy được vẻ mặt hắn, nhưng cậu cảm thấy Khương Dực đang trừng bọn họ không sai đi đâu được.
Mông Huy lại vịn cửa sổ xe cười hỏi hắn: "Đi đâu vậy? Tôi thấy hình như chúng ta đi chung đường đó, chở tôi một đoạn đi, một đoạn thôi cũng được."
Khương Dực nghiêng đầu, không định để ý tới cô.
Mông Huy "Cạch" một tiếng, cay đắng đóng cửa sổ xe lại.
Chúc Vi Tinh nghe cô mắng: "Rồng Nhảy, quỷ hẹp hòi."
Trước đó đã nghe phong thanh biệt danh này rồi, cậu hỏi: "Tại sao gọi là Rồng Nhảy?"
Mông Huy mở to mắt: "Cậu không biết sao?"
Chúc Vi Tinh lắc đầu.
Mông Huy trợn mắt há mồm: "Cậu cũng đã ngồi xe của hắn rồi, thế mà lại không biết gì hả?"
Lời này còn có nghĩa khác, nghe cảm giác như là "Mối quan hệ của hai người đã phát triển tới mức này rồi mà còn chưa biết à."
Chúc Vi Tinh rất muốn hỏi "Ngồi xe hắn là ghê gớm lắm sao?" Nhưng lo sẽ nghe được một đống đáp án kì quái khác nữa nên bèn ngậm miệng, chọn cách im lặng.
Cậu không còn tò mò nữa, nhưng lúc này Mông Huy lại có mong muốn giải đáp, cô hưng phấn nói...
- -----------------------