Chúc Vi Tinh dạy bài tập cho Long Long được nửa tiếng, mới như vô ý hỏi cậu nhóc: "Cha nhóc thế nào rồi?"
"Ở nhà ngủ ạ." Long Long nhíu nhíu mày.
"Mẹ nhóc ban ngày đến quầy bán sữa, còn tối làm thêm bốn tiếng thì sao làm việc nhà?"
Long Long lắc đầu: "Quầy sữa đóng cửa, ban ngày mẹ chăm sóc cha, buổi tối đi làm thêm, không có ai trông quầy hàng hết."
"Không buôn bán nhưng vẫn phải trả tiền thuê quầy đúng không?"
Long Long khổ sở gật đầu. Người lớn sẽ không nói cho nó biết, nhưng cậu nhóc thực sự hiểu được.
Chúc Vi Tinh suy nghĩ nửa ngày, dẫn Long Long ra khỏi phòng ngủ.
Anh trai ngồi bên bàn hết sức chăm chú xem TV. Có lẽ bà nội và dì Tiêu nói chuyện xong rồi, cậu nhìn thấy dì Tiêu một tay run run nhét mấy tờ tiền hồng vào túi, một tay lén lau nước mắt.
Bà nội ngược lại vẫn luôn bình tĩnh, trên mặt không có biểu hiện gì.
Cậu bỗng nhiên mở miệng: "Dì Tiêu, quầy sữa ở số mấy trên đường Ngư Chu Nhai ạ?"
Dì Tiêu sững sờ: "Hả? Quầy hàng... Vi Tinh cháu muốn mua sữa bò sao? Quầy hàng của bọn dì... hai ngày nay không mở cửa."
Cậu lắc đầu: "Không phải ạ, quầy đóng cửa nhưng vẫn giữ ở đó thì phí tiền thuê, trước khi cha của Long Long khỏi bệnh, tốt hơn hết là để con đến trông coi giúp dì đi."
"Con sao?!" dì Tiêu giật mình, "Có thể... Nhưng là, tuần sau con đi học rồi đúng không? Con không đến lớp sao? Hơn nữa con... cũng không hiểu buôn bán, việc này rất mệt." Càng nói giọng dì càng nhỏ, như là sợ nói phải gì đó nghiêm trọng.
"Con không hiểu lắm, nhưng có thể học, phía trường học dì đừng lo lắng, con đã xem qua thời khoá biểu, đại học năm hai chúng con phần lớn là thời gian thực hành luyện nhạc cụ nên rất tự do, con sẽ sắp xếp được."
Dì Tiêu lại không yên lòng: "Không được không được, chúng ta không thể làm lỡ việc của con, sức khỏe con còn chưa tốt, phải nghỉ ngơi nhiều hơn."
Chúc Vi Tinh nhìn bà nội một cái, bèn chuyển mục tiêu: "Bà nội, con gần đây ra ngoài luyện sáo, mỗi ngày đều phải đứng ở bãi đất hoang một hai tiếng, thể lực đã khôi phục rất nhiều. Tuy con thật sự không có kinh nghiệm buôn bán, nhưng bà nội để con thử vài ngày đi, con sẽ không cậy mạnh, nếu không được thì thôi ạ."
Bà Chúc nhìn ánh mắt bình tĩnh tự tin của cậu thì có chút hoảng hốt, lại nhìn dì Tiêu ở một bên lần thứ hai mắt đỏ hoe, lẩm bẩm "Không thể gây thêm phiền phức cho nhà con được", sau khi suy nghĩ hồi lâu, bà hỏi: "Con thật sự muốn giúp đỡ?"
Cậu nghiêm túc gật đầu.
"Vậy nếu lỗ vốn... con phải tự bù vào." Bà nội nói.
Cậu lại gật đầu: "Được."
Thế là cậu cứ thế đi theo dì Tiêu xuống lầu.
Đây là lần thứ nhất cậu đến nhà Tiêu, căn hộ hai phòng nhỏ chứa đầy các loại vật dụng nhu yếu phẩm hàng ngày, nhưng dì Tiêu chỉn chu, trong nhà coi như gọn gàng sạch sẽ.
Mẹ của Long Long họ Hà, dáng người thấp bé, tuổi tác cũng không lớn, nhưng bận bịu mưu sinh khiến cô không có thời gian quan tâm đến bề ngoài, môi thì nứt nẻ bong tróc, mặt mũi thì vàng đen, khóe mắt đuôi mày cũng có nếp nhăn rõ ràng. Chỉ có đôi mắt là vẫn dịu dàng kiên nghị, nhất là những lúc nhìn chồng nhìn con mình.
Trạng thái của cha Long Long thì tệ hơn, không ngờ tóc tai đều bạc trắng, cả người cũng vô cùng gầy guộc, trông gần như bằng tuổi dì Tiêu, nụ cười lại hiền từ, thấy Chúc Vi Tinh đến thăm thì chú liền muốn xuống giường tiếp đón.
Cậu bước nhanh đến đỡ chú lại, thấy hai vợ chồng đều rất mệt mỏi, cậu trực tiếp giải thích ý định đến đây của mình.
Khi nghe nói cậu muốn thay bọn họ trông coi quầy sữa ở Ngư Chu Nhai, phản ứng của hai vợ chồng nhà Tiêu cũng giống như dì Tiêu vậy, đều kiên quyết từ chối.
"Chúng ta làm phiền bà nội cháu còn chưa đủ hay sao, sao lại có thể kéo thêm cháu xuống nước chứ." Tiêu Vĩnh Quốc lớn tiếng nói, nhưng mới được hai câu lại ho khụ khụ, được cô Hà chạy tới vỗ vỗ lưng.
"Chú Tiêu, cô Hà, cháu không nói lời khách sáo, cháu biết tình hình trong nhà cô chú, nhà chúng cháu... Đặc biệt là cháu, chắc chắn dì Tiêu cũng đã từng nói với cô chú." Chúc Vi Tinh giọng điệu bình tĩnh, "Cháu không có nguồn thu nhập, phải tìm cách kiếm tiền, vì bản thân cháu, cũng vì bà nội và anh trai. Nhưng sức khỏe cháu không được tốt, vốn còn kém để làm công ở bên ngoài, cháu cảm thấy quầy sữa của nhà cô chú trùng hợp là một cơ hội rất tốt, đối với nhà Tiêu cũng như với cháu, cô chú không cần phải lo lắng sẽ gây phiền phức cho cháu, cháu biết tự lượng sức mình mà. Ngược lại là cháu sợ không chiếm được tín nhiệm của nhà cô chú, dù sao... lúc trước cháu không khiến người ta tin tưởng lắm, nhưng cháu muốn xin cô chú cho cháu cơ hội để thử, nếu cháu làm chưa tốt, cô chú có thể lấy lại, có được không ạ?"
Lời nói của cậu rất chân thành, thần thái trịnh trọng, khiến hai vợ chồng và dì Tiêu đều có chút sững sờ.
Một lúc lâu sau, cô Hà mới nói: "Vi Tinh cháu đừng nói như vậy, chúng ta đương nhiên tin tưởng cháu, chúng ta tin tưởng... nếu cháu cảm thấy quầy sữa hữu dụng thì cứ việc tiếp nhận đi, chúng ta nợ bà nội của cháu nhiều lắm... Nhưng việc buôn bán của quầy này hai năm qua không được tốt, một tháng căn bản không kiếm được mấy đồng, nếu không cô cũng sẽ không đi ra ngoài tìm việc khác."
Cậu lắc đầu: "Không sao, để cháu tìm hiểu tình hình trước, có vấn đề gì lại hỏi cô ạ."
Ở lại nhà Tiêu gần mười phút, Chúc Vi Tinh liền vội vàng rời đi, cậu cảm thấy nếu mình mà ở thêm một lúc nữa thì dì Tiêu và cô Hà sẽ rơi thêm mấy giọt nước mắt mất, thực ra cậu không quen lắm khi bị những cảm xúc mãnh liệt như thế bao quanh, ngược lại tính cách điềm đạm, thậm chí là lạnh lùng của bà nội Chúc lại khiến cậu cảm thấy dễ hòa hợp hơn, bọn cậu quả nhiên là người một nhà không sai mà.
Sau khi nhận được báo giá sơ bộ và địa điểm nhập hàng của quầy sữa từ nhà họ Tiêu, Chúc Vi Tinh vừa lên kế hoạch sắp xếp công việc vừa bước lên lầu, chợt nghe trên đất truyền đến tiếng va chạm.
Cậu đảo mắt, phát hiện một hòn đá nhỏ đang nằm bên chân mình.
Thao tác quen thuộc này khiến cậu nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy phía dưới có một bóng người cao lớn đang đứng giữa lối đi của hai tòa nhà. Nơi đó không có đèn đường, người ở lầu một cũng đã ngủ sớm, chỉ còn ánh sáng mờ mờ hắt ra từ cửa sổ nhà Tiêu, chiếu sáng một nửa bóng dáng người nọ, nửa kia thì tan vào đêm đen như đôi mắt sâu hun hút của hắn.
Khương Dực lười biếng dựa vào tường, trong miệng ngậm nửa điếu thuốc, cà lơ phất phơ hất cằm nhìn Chúc Vi Tinh.
Cậu phản ứng như không nhìn thấy đối phương, liếc mắt một cái, thậm chí còn chưa nhìn hết mặt mũi người ta liền dời đi, quay người tiếp tục lên lầu.
Trong vòng một giây sau lại bị đồ đập trúng, chính xác là đập vào sau gáy cậu.
Chúc Vi Tinh bị đau dừng lại, cũng may lúc này không phải cục đá mà là một viên giấy cứng.
Vốn không muốn để ý tới, nhưng bản năng khiến cậu cúi xuống, nhặt lên mở ra xem, chỉ thấy có một địa chỉ Email được viết trên tờ báo bị nhàu nát.
Kẻ tấn công ở dưới lầu không khách khí buông lời: "Ba ngày phải xong." Giọng điệu trịch thượng, dường như còn mang theo một loại bố thí nào đó, khiến người ta khó chịu khôn xiết.
Lưng cậu thẳng tắp, một tay nắm viên giấy, một tay nặn nặn băng vải trên tay, vết thương được xử lí rất tốt, cậu không muốn cũng phải thừa nhận rằng nhờ có người dưới lầu kia đã giúp đỡ không ít.
Cậu rũ mắt, "Ừ" một tiếng, ân tình này cậu phải trả.
Khương Dực nheo mắt nhìn bóng lưng thon dài kia biến mất vào trong hành lang, chậm rãi phun ra một cái vòng khói nhàn nhạt, trên mặt không còn vẻ tức giận như khi đối diện người ta nữa mà trái lại có chút cao thâm khó dò.
Chúc Vi Tinh về đến nhà thì việc đầu tiên làm là theo địa chỉ ghi trên giấy mở hộp thư ra, chẳng biết vì sao máy tính chạy rất chậm, cậu liền tranh thủ thời gian đi tắm rửa sạch sẽ, đợi về đến phòng thì trang web đã quét mở thành công, thế rồi cậu liền bị số lượng hộp thư đến trong đó làm cho kinh sợ một phen.
3333+ email...
Tổ chức lớn thế nào mới chịu trách nhiệm nổi về cái số lượng email này đây?
Chúc Vi Tinh khϊếp sợ, tiện tay mở ra một email:
"Trong tâm giấu giếm, quyến luyến khó bỏ; không ngày nào quên được, chính là ở trong lòng..."
Cậu sững sờ, nhanh chóng đóng lại.
Mở ra cái email thứ hai đã thay đổi tiêu đề.
"... Em là cánh tơ hồng trong mộng của anh, nhưng gãy mất rồi, em bay không được nữa. Anh là hơi ấm trong dòng máu em, một khi nguội lạnh, em sẽ bị đông cứng."
Mí mắt cậu giật giật, vội vã mở ra cái thứ ba.
"Đôi mắt của anh thật đẹp, bên trong có mưa, có núi và có sông, nhưng đôi mắt của em đẹp hơn, bởi vì trong mắt của em có anh..."
Cái thứ tư, thứ năm...
Không phải Chúc Vi Tinh thích dò xét việc riêng tư của người khác, mà là tiêu đề của những email này rất nghiêm túc, có thể so với báo cáo luận văn không kém bao nhiêu, khiến người ta không cẩn thận giẫm phải lôi, nổi da gà đầy người.
... Đây đều là cái gì chứ?
Nhìn lướt qua, ngoại trừ quảng cáo, thông báo, thư mời và mấy cái thư rác khác, 80% hộp thư đều là thư tỏ tình, từ những người khác nhau và tài khoản khác nhau. Cũng có nhiều lần gửi đi, nhiều nhất là một cái địa chỉ gửi hơn 200 cái email, gần như là mỗi ngày một cái, kiên trì một năm, nghị lực thực sự kinh người. Ngoại trừ thơ tình buồn nôn, cũng có những bài văn ngắn khôi hài, thậm chí có cả thư lên án đi nhầm đường, lưu loát nói những lời lẽ hùng hồn, chính trực buộc tội nặng nề người nhận thư không coi ai ra gì, mắng hắn hung hăng càn quấy kiêu ngạo độc đoán, chờ đến lúc người xem muốn mụ mị cả đầu mới đến câu kết thư, nói rằng vì bản thân người đó cũng có nhiều khuyết điểm, cho nên hai người vừa vặn là một đôi trời sinh.
???
Chúc Vi Tinh thực sự là định lực đủ tốt mới không lộ ra vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Tuy rằng mức độ được hoan nghênh có chút khoa trương, nhưng với diện mạo của Khương Dực như vậy thì cũng dễ hiểu thôi. Đáng tiếc xét trên trạng thái chưa đọc của tất cả email, nào là móc tim móc phổi nào là tâm tư thuần khiết hồn nhiên này kia kia nọ, toàn bộ đều theo sông đổ biển cả. Chủ nhân hộp thư sợ rằng còn không biết đến bên trong có những thứ gì, nếu không sao lại có thể tùy tiện giao cho cậu như vậy, chả nhẽ là cố ý khoe khoang hay sao?
Bất kể là như thế nào, Chúc Vi Tinh cũng không để ý lắm, cậu không tùy ý kiểm tra nữa, bắt đầu giống như người máy chọn từ mấu chốt để tìm email mục tiêu, rốt cục cũng nhìn thấy bài tập nổi lên từ một người gửi đến nào đó.
Vốn cậu đang lo rằng sẽ gặp khó khăn đối với chuyên ngành khác, kết quả nhiệm vụ này lại cực kỳ đơn giản, yêu cầu trong email vô cùng chi tiết, đối phương cũng đưa ra toàn trọng điểm, gần như tương tự với học sinh cấp hai viết văn.
Không lâu sau, Chúc Vi Tinh liền thuận lợi hoàn thành, gửi đi thành công.
Trước khi cậu đi ngủ, cửa sổ đối diện vẫn luôn tối đen, chủ nhân của nó dường như cả đêm không về.
- ------------------
***Lời tác giả: Ông chủ trẻ đại lí cửa hàng sữa sắp lên tốp.