- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phụ Sinh
- Chương 18: Có ai dễ dàng đâu?
Phụ Sinh
Chương 18: Có ai dễ dàng đâu?
Trò chuyện được một lát, Miêu Hương Tuyết liền chuyển chủ đề, cô đột nhiên phàn nàn về việc chồng mình mất sớm, không đóng góp được cho gia đình một xu nào.
"Lúc còn trẻ tôi đẹp biết bao nhiêu, những người theo đuổi tôi có thể xếp hàng dài từ Linh Giáp đến quảng trường Thiên Lam đủ ba vòng ấy chứ. Không ngờ lại mắt mù theo sai người, mấy năm đó tôi đã tin tưởng tên Khương Huyên kia mà đi khoe rằng mình có người bà con giàu có trong nhà. Kết quả thì sao, người đàn ông này đến chết sớm cũng vẫn vô dụng. May mà tôi có phúc, bà Chúc đừng nhìn tôi bây giờ thế này, thầy bói đã nói tôi là chuẩn 'Lão Lai Phúc', nửa đời sau đâu chỉ là không lo ăn lo mặc, căn bản là đại phú đại quý làm chủ người ta đó. Em gái tôi cũng nói, con trai giống tôi, dáng dấp giống tôi, mệnh cách cũng giống tôi, cũng là loại nhiều tài nhiều phúc. Không giống con ma chết trong nhà, cái rắm đều không dựa được, chỉ là những ngày tốt đẹp của chúng tôi chưa đến mà thôi. Rồi ngày nào đó sẽ có nhiều của cải, người hầu vô số, lái siêu xe, ở biệt thự lớn... Ầy, phòng ốc thì như kia, đúng vậy, giống như kia đó, thầy bói đã xem cho tôi rồi!"
Miêu Hương Tuyết vừa nói vừa chỉ vào hình ảnh đang chiếu trên TV một cách thích thú.
Chúc Vi Tinh nhìn lên, trên màn hình là một căn nhà rất đẹp, có điều tiêu đề bên dưới lại không được tốt lắm.
——Địa Vương thành phố U năm đó đã thông qua đấu giá lần thứ ba, biệt thự khu "Hồng Quang" bây giờ không chỉ hoang tàn mà là hoang tàn hơn.
"... Có thông tin cho rằng, trận đấu giá trấn Hồng Quang lần này có liên quan đến vụ cháy vườn điêu khắc trước đó. Mặc dù tình huống vụ cháy đã được cảnh sát công bố điều tra, nhưng có vẻ vẫn ảnh hưởng đến triển vọng thị trường của khối tài sản..." Người đàn ông dẫn chương trình trong tin tức nghiêm túc nói.
Long Long bĩu cái miệng dính mỡ, nghiêng người về phía Chúc Vi Tinh nói nhỏ: "Em biết cái nhà này, bên trong không thể cho người ở, bị ma ám đó."
Cậu cau mày: "Ai nói với nhóc?"
"Cố Giai Giai nói, bạn ấy nói do ma ám nên không ai dám ở, cho nên ai dám ở thì đưa nhà cho người đó."
Chúc Vi Tinh có chút buồn cười, sau khi xuất viện cậu thường xem tin tức xã hội, gần đây 'trấn Hồng Quang' này là chủ đề nóng, có rất nhiều lời đồn đại ma quỷ về nó, nhưng cậu không tin.
Thấy biểu tình hờ hững của cậu, Long Long hỏi: "Anh, anh không sợ ma sao?"
Chúc Vi Tinh nói: "Trên đời không có ma."
Long Long lại kinh ngạc nói: "Thế nhưng có linh hồn, sẽ có hồn ma."
Chúc Vi Tinh bất ngờ: "Lại là Cố Giai Giai nói?" Cô bé này còn hiểu biết rộng ghê.
Long Long gật đầu: "Bạn ấy thích xem phim kinh dị nhất, bạn ấy nói nghề nghiệp sau này của bản là bói toán."
"Có chính kiến." Qủa là một thầy bói hàng hiệu, Chúc Vi Tinh gật đầu khen ngợi. Chỉ là cậu muốn nói trên đời có lẽ không có linh hồn, nhưng đành ngậm miệng trước ánh mắt đầy niềm tin của Long Long, sau lại gắp một đũa rau xanh cho nhóc ấy để bày tỏ an ủi.
Quay đầu lại phát hiện tầm mắt đánh giá của người nào đó, Chúc Vi Tinh làm như không nhìn thấy, cúi đầu yên lặng ăn cơm.
"Nhưng dù cuộc sống sau này của tôi có tốt thế nào, hiện tại tôi cũng không thể mỗi ngày đều nằm ở nhà, nếu không sao tôi phải làm ơn mắc oán nhiều năm như vậy còn chưa từ bỏ kiện cáo kia, tôi không lo cái này thì còn cái gì để lo đâu..." Miêu Hương Tuyết vẫn còn tiếp tục nói, càng nói càng kích động, thiếu chút nữa lật úp cả chén đĩa, nhưng nhờ có con trai phúc khí của cô tai mắt lanh lẹ giữ lại được.
Khương Dực đơn giản ném chén của Miêu Hương Tuyết sang chỗ khác, hắn biết hẳn là mẹ hắn không phải thật sự tới ăn cơm.
"Thời đại này mà không có đủ nghị lực cùng năng lực thì không dễ thắng kiện đâu." Dì Tiêu thở dài.
Miêu Hương Tuyết nhìn dì: "Dì Tiêu, nhà dì cũng thiệt thòi nhiều năm như vậy, tôi nghĩ thật không đáng, khi đó dì mà kiên cường như tôi, Vĩnh Quốc nhà dì nào phải bồi thường nhiều tiền như vậy, phải là công ty thường cho các người mới đúng, như bây giờ không tốt chút nào."
Bà nội không để ý Miêu Hương Tuyết nói, quay đầu hỏi dì Tiêu về cha của Long Long: "Vĩnh Quốc có khỏe không?"
Dì Tiêu dừng lại: "Hai ngày trước có chút không thoải mái, đến bệnh viện một chuyến."
Tiêu Vĩnh Quốc năm đó ở phân xưởng thao tác không đúng đã làm hỏng máy móc, bản thân còn bị dụng cụ sắc nhọn cứa vào bụng làm hoại tử một quả thận, quả thận còn lại cũng không được khỏe, hiện tại chỉ có thể nằm cả ngày trên giường, không đứng lâu được. Những năm sau đó có nhân viên tạp vụ cũng gặp tai nạn chứng minh máy móc trong nhà máy không đảm bảo an toàn, mà nhà Tiêu đã mất đi thời cơ và bằng chứng tốt nhất để xoay chuyển, trái lại vì vậy mà gánh một khoản nợ khổng lồ.
Chúc Vi Tinh nghe lời dì Tiêu nói liền hiểu tại sao gần đây dì và mẹ Long Long đều làm thêm giờ, dù cố ý hay vô ý cũng đều né tránh bà nội, sợ bỏ lỡ thêm thu nhập, cũng sợ gây thêm phiền phức cho gia đình bọn cậu.
Bà nội không hỏi nhiều, nhưng trong lòng như đã có dự định.
Miêu Hương Tuyết liền nói: "Cuộc đời này chính là vô thường như vậy, làm người không chỉ nhìn trước mắt mà còn phải tính đến tương lai, cái gì kia... bà Chúc à, tôi nghe dì Tống dưới lầu nói, bà rất hiểu biết về phương diện bảo hiểm, Vi Tinh lần này bị thương có thể bồi không ít đây, vừa vặn tôi cũng muốn mua một phần, bà có thể gợi ý cho tôi không? Bà bắt đầu mua khi nào vậy? Mua mấy năm rồi? Hàng năm phải trả bao nhiêu tiền?"
Đề tài bị chuyển ngoặt đến cứng rắn như vậy, cuối cùng mọi người cũng biết Miêu Hương Tuyết vốn chưa bao giờ quan tâm giao thiệp xóm giềng sao hôm nay lại đến đây. Nghe nói hai ngày trước cô bị cho thôi việc, sợ là ở nhà không có thu nhập nên sốt ruột. Ai ai cũng biết mấy năm nay cô đều đặt toàn bộ tâm tư vào vụ kiện của chồng, không muốn tìm công việc lâu dài, nhưng vì sinh hoạt hằng ngày khó tránh khỏi phải động não một chút, không ngờ lúc này lại đánh chủ ý vào tiền bảo hiểm.
Dì Tiêu nói: "Lời của dì Tống bọn họ tùy tiện nghe thôi, không thể tin là thật được."
Khương Dực thì bỏ xuống cái chén không, gọn gàng dứt khoát đâm thủng chuyện hoang đường của cô: "Bà lấy tiền đâu ra để đóng bảo hiểm?"
Miêu Hương Tuyết không phục: "Sao mẹ mày không có tiền? Coi như bây giờ mẹ chưa có, sau này chẳng lẽ cũng không, chờ thắng kiện thì có rồi còn gì. Hơn nữa, không phải mày có tiền sao?"
"Tiền của tôi liên quan gì tới bà?"
"Mày đang nói tiếng người hả?" Miêu Hương Tuyết tức giận, "Tao đẻ mày ra, chẳng lẽ mày không cho tao tiền dưỡng lão? Không cho bây giờ tao lấy đũa đâm chết mày, cái đồ không có lương tâm, tao mua bảo hiểm là cho ai hả, mấy năm qua mày vỡ đầu chảy máu gãy tay gãy chân còn không ít sao, nếu sớm mua bảo hiểm thì giờ có tiền đầy túi rồi."
"Người mở công ty bảo hiểm cũng không có đầu óc như bà sao, khiến bà mơ mộng rồi." Khương Dực cười nhạo.
"Mày nói cái gì, mày cái... *&..#..%*..."
Tuy rằng đã nghe qua mấy trận tranh chấp của hai người từ lâu, nhưng khi ngồi kế bên chứng kiến trực tiếp thế này vẫn khiến Chúc Vi Tinh có chút giật mình.
Miêu Hương Tuyết nói Khương Dực giống cô cũng không phải nói ba hoa, chỉ tính ngũ quan, hai người chính là một khuôn đúc ra, mặt mày miệng mũi không gì không tinh xảo. Khí chất tuy khác nhau, một là nữ tính xán lạn rực rỡ, một là nam tính tuấn mỹ mạnh mẽ, nhưng mẫu số chung thì như nhau.
Có người xinh đẹp dịu dàng, tuấn tú dễ gần không cho người ta cảm giác xa cách, khiến người khác yêu thích. Ngược lại cũng có người xinh đẹp, nhưng là đẹp đến sắc bén gai góc, giống như mẹ con họ Khương đây, hai người đều tràn đầy tính hiếu chiến, bất luận là hình dáng hay khí chất sẵn có, đều giống như một loại vũ khí, có thể trong nháy mắt hóa thành một đòn công kích hữu hình, ngồi một chỗ cười cười lại như nói cho toàn thế giới "Con mẹ nó mày chọc tao thử xem". Cho nên hai người bọn họ ầm ĩ lên cũng giống như đao kiếm chém nhau ra tia lửa tứ phía, đúng là làm khó nhau.
Có điều thấy dì Tiêu và bà nội Chúc đều là một mặt chẳng có gì lạ, ngay cả Long Long cũng đối với chuyện này tập mãi thành quen vẫn ăn không ngừng đũa, Chúc Vi Tinh liền bình tâm mà chống đỡ.
Tên nhóc du côn này... Cũng không dễ dàng gì.
Ngẩng đầu phát hiện bà nội đang nhìn cậu, rồi liếc đến cái chén trống trơn của Khương Dực, lúc này cậu mới phản ứng được đứng dậy đi lấy cơm cho hắn.
Cái chén lớn như vậy, lúc thường nhà bọn cậu đều dùng để đựng canh, ba người còn uống không hết, thế mà Khương Dực không tới mười phút đã chén sạch nó, giống như không đáng kể, không đủ nhét kẽ răng vậy.
Nghĩ lại thì, mẹ hắn cũng rất không dễ dàng...
Bất quá, có ai dễ dàng đâu?
Bới xong cơm đặt vào tay Khương Dực, người nọ đã cùng mẹ hắn cãi nhau xong, nhướng mắt như cười như không liếc nhìn Chúc Vi Tinh một cái, sau đó không khách khí chút nào tiếp tục ăn.
"Bảo hiểm là mua khi hai anh em nó mới chào đời", bà nội nói, "Bởi vì còn nhỏ, lúc đó không đắt, nhiều năm như vậy cũng không tăng giá, nên cũng không được bao nhiêu tiền."
"Có điều bây giờ không còn bán nữa." Trong lúc Miêu Hương Tuyết còn cố hỏi thêm, bà nói một lời liền bóp chết ý định của cô.
Chúc Vi Tinh nhìn mẹ Khương như quả bóng xì hơi, rồi nhìn về phía bà nội, dưới điều kiện gia đình như vậy, bà nội lại mua bảo hiểm cho hai anh em bọn cậu gần hai mươi năm, bà hẳn là lo lắng bọn cậu sau này không ai chăm sóc.
Bởi vì ý nghĩ bị đả kích, Miêu Hương Tuyết so với ban nãy liền nói ít lại, chỉ khi nghe nói Chúc Vi Tinh chuẩn bị khai giảng vào thứ hai, cô mới hào phóng kêu con trai đầy tớ của mình đưa cậu đi. Cũng may là trước vẻ mặt bất an của Khương Dực, cậu liền quyết đoán cự tuyệt.
"Không sao, trường học không xa, cháu bắt xe rất nhanh."
"Vậy nếu cháu cần giúp đỡ thì nói cho chúng tôi bất cứ lúc nào, hô một tiếng qua cửa sổ là được, không cần khách sáo." Miêu Hương Tuyết lại khôi phục về dáng vẻ người phụ nữ xinh đẹp trá hình.
Rốt cục, sau khi Khương Dực ăn xong chén thứ hai, mọi người liền coi như xong bữa cơm giao lưu xóm giềng này. Khách và chủ có vui vẻ hay không thì không biết, nhưng náo nhiệt thì thật sự là có náo nhiệt.
Cái mông gắn tên lửa của Khương Dực một giây đều không tiếp tục chờ được nữa liền chạy mất. Miêu Hương Tuyết coi như hiểu lễ nghĩa muốn dọn dẹp giúp bà Chúc xong sẽ rời đi, nhưng bị dì Tiêu ngăn cản, còn được nhiệt tình tiễn xuống cầu thang.
Chúc Vi Tinh biết bà nội có lời muốn với dì Tiêu, liền dẫn Long Long vào phòng ngủ lớn.
Như cậu mong đợi, anh trai ăn cơm xong rồi, bấy giờ đang ngồi trước bàn của cậu, không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính. Bộ phim hài kia đã hết lâu rồi, giờ anh xem quảng cáo cũng thấy thú vị.
Thấy có người vào phòng, Chúc Vi Thần vội vã đứng dậy.
Chúc Vi Tinh nói: "Anh hai ra ngoài xem TV đi, em dạy Long Long làm bài tập, nửa tiếng là xong."
Chúc Vi Thần gật đầu lia lịa, lúc kéo ra cửa phòng, mới phản ứng được Chúc Vi Tinh gọi anh là gì. Không dám tin quay đầu lại, đối diện với anh là cái mỉm cười của cậu.
Nhợt nhạt một cái độ cong, lại như sương lạnh đã tan, mặt trời đã sớm mọc đằng đông, không giống với em trai hung thần ác sát trong trí nhớ chút nào, trong phút chốc khiến anh sững sờ không thôi.
Chúc Vi Tinh lại không định tạo áp lực quá lớn cho anh trai, cong khóe miệng xong thì kéo Long Long ngồi xuống, để cho Chúc Vi Thần ngây người mê mang rời đi.
- --------------
***Lời tác giả:
Chúc Vi Tinh —— một người theo chủ nghĩa duy vật.
Khương Dực —— một người ăn sạch cơm.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Phụ Sinh
- Chương 18: Có ai dễ dàng đâu?