*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bóng đen kia dựa nửa người vào sau tường, thấy Chúc Vi Tinh nhìn sang thì chống tay một cái, từ đầu kia tường chuyển đến bên đây, thân hình tuy cao to nhưng động tác rất lưu loát gọn gàng. Ánh sáng lấp loé từ màn hình điện thoại của hắn trong nháy mắt bị thu hồi, sắc sáng xẹt qua diện mạo, nhờ đó Chúc Vi Tinh thuận lợi nhận ra người.
Vậy mà lại là... Khương Dực?!
Sao hắn lại ở đây? Đợi bao lâu rồi?
Khuôn mặt Khương Dực bị ánh đèn đường xám tối đổ bóng, không thấy rõ thần sắc, chỉ thấy rõ trên người mặc một cái áo phông rộng, một cái quần cộc và một đôi dép lào, tùy tùy tiện tiện, lộ ra tay chân to lớn rắn khỏe. Chị Trần nói không sai, thanh niên này đứng một chỗ cũng làm người ta có cảm giác ngột ngạt, khí chất tràn ngập tính công kích, theo hắn bước tới càng gần càng cường liệt hơn.
Đến nơi cách Chúc Vi Tinh hơn hai bước, Khương Dực dừng lại, hai tay đút túi nhìn cậu, không lên tiếng.
Thời điểm làm giải phẫu cậu bị cạo đầu, trước khi xuất viện lại cạo thêm lần nữa, hiện tại cũng không dài ra bao nhiêu, đối diện với một cái đầu tròn tấc khác, từ cái nhìn của người thứ ba, hai người như thể bạn tù gặp nhau.
Không ai mở miệng, bầu không khí có chút cứng ngắc. Chúc Vi Tinh nếu như độc miệng một chút, giờ khắc này rất thích hợp quăng ra một câu 'Anh nhìn đủ chưa?', để gỡ gạc lại sự bối rối vì 'sự cố kéo màn cửa' ngày đó. Nhưng cậu không như vậy, cậu bây giờ để ý lễ phép giáo dưỡng, sẽ không vô cớ khởi xướng khıêυ khí©h đối với người xung quanh, gây nên hiểu lầm không cần thiết.
Huống hồ Khương Dực nhìn qua không dễ chọc, lại thêm điều kiện tiên quyết là hai người từng có xích mích với nhau mà hắn vẫn ra tay giúp đỡ cậu, Chúc Vi Tinh cũng nên ghi nhớ nhân tình này. Những tâm tư vọng tưởng âm thầm nhìn trộm đối với thanh niên ấy có thể xin lỗi là cách hóa giải tốt nhất, nếu không thể hòa hoãn thì đành như người dưng nước lã không liên quan tới nhau, tùy vào ý người kia vậy.
Nghĩ như thế, cậu liền nghe Khương Dực nói chuyện.
"Cái tật xấu gì đây?" Hắn hỏi, giọng điệu nhàn nhạt.
Chúc Vi Tinh không nghe rõ: "Hả?"
Khương Dực lông mày xếp nếp, nhìn ống kim loại trên tay Chúc Vi Tinh, rồi nhìn mặt của cậu, trong mắt lạnh lẽo cuồn cuộn.
"Chạy tới đây làm ồn, cậu có tật xấu gì vậy?" Khương Dực lặp lại, ngữ khí nhẹ như mây gió, nhưng thực ra là mưa bão sắp đến.
"Tôi mượn nơi này luyện ống sáo, xin lỗi đã quấy rầy đến anh", dưới ánh mắt khϊếp người của Khương Dực, phát hiện tâm tình đối phương không tốt, cậu vội giải thích.
Khương Dực như nghe thấy lời hoang đường, khó mà tin nổi nói: "Mượn? Ai cho phép?"
Nhìn thân thủ quen thuộc của đối phương tại bãi đất hoang này, chắc hẳn là thường xuyên qua lại nơi đây, hắn đây là cảm thấy địa bàn của mình bị chiếm nên mới khó chịu?
Chúc Vi Tinh muốn nói về quyền sử dụng nơi công cộng của mọi người với đối phương, nhưng xem điệu bộ này của hắn có lẽ giảng không thông. Nếu Khương Dực không vui, cậu nên lựa chọn tránh xung đột, ngày khác có thể tới luyện tập lại sau.
Chỉ là cậu thấy ánh mắt Khương Dực dường như đang cho là cậu lại ngụy trang, trong mắt tràn đầy hoài nghi.
Nhớ lại những lời buộc tội của đám bạn hắn đối với mình, Chúc Vi Tinh vỡ lẽ người này hẳn là đang hiểu lầm, cho rằng cậu biết hắn thích tới đây, nên hôm nay cố ý hành động?
"Tôi lúc trước bị tai nạn, mất trí nhớ, có nhiều người nhiều sự việc đều không nhớ rõ nữa. Hôm nay chỉ là tùy tiện chọn một nơi để luyện tập, không cố ý quấy rối đến anh, xin lỗi nếu trước đây có mạo phạm. Tôi bảo đảm sau này sẽ không làm phiền đến anh nữa." Chúc Vi Tinh tăng thêm ngữ khí nói.
Cậu chân thành nói xong, nhưng Khương Dực không trả lời.
Đối phương nhìn chằm chằm cậu vài giây, một tay đút túi, bỗng nhiên đến gần một bước.
Đèn đường ở phía sau Khương Dực, khiến bóng dáng của hắn kéo đến càng cao hơn, phủ lên đầu Chúc Vi Tinh.
Cậu đối diện với hắn, nhìn ngũ quan sáng tối ẩn hiện của đối phương, trên mặt hắn lúc này đang cong một cái cười mỉm. Khương Dực tướng mạo đoan chính, nhưng khí chất tà nghịch, cười rộ lên lại có chút trẻ con. Nhưng loại trẻ con này dưới bầu không khí hiện tại không cho người ta cảm giác đơn thuần vô hại, mà ngược lại vô cùng dữ tợn khủng bố.
Quả nhiên Khương Dực cười cười, hộp sáo bày ra bên chân Chúc Vi Tinh liền bị một cước đá bay!
Hắn còn chưa dùng hết lực, nhưng vì tốc độ nhanh, trời sinh lực lớn, nên chỉ tùy tiện nhấc chân một cái thôi, hộp sáo liền vẽ ra một đường parapol nằm úp sấp ở bóng tối phía xa xa, hòa làm một với đống rác thải phế tích kia.
Chúc Vi Tinh kinh ngạc vài giây mới hoàn hồn lại, không nghĩ tới người này sẽ đột nhiên dùng bạo lực phá đồ người ta như vậy, ống sáo được cậu nắm trong tay may mắn thoát được một trận, nghĩ mà sợ, vầng trán đẹp đẽ của Chúc Vi Tinh bấy giờ nhăn tít lại.
Khương Dực còn ngại chưa hết giận, dư quang miễn cưỡng liếc về mấy quyển nhạc phổ bày ra bên cạnh, vừa muốn vung tay liền bị cậu sớm có đề phòng mở miệng ngăn lại.
"Chờ đã!"
Cậu tiến lên một bước, bất đắc dĩ đến gần đối phương.
Khương Dực nhìn người ngay trước mắt, cười nhạo: "Tìm đánh?"
Lĩnh giáo được khí lực khủng bố cùng với việc không thèm nói đạo lí của thanh niên này, Chúc Vi Tinh cũng không muốn lấy trứng chọi đá tự chuốc lấy nhục nhã, nhưng nhạc cụ và giáo trình thì không thể không bảo vệ, cậu đành phải nêu lên lí lẽ một lần nữa.
"Tôi không nói dối cũng không diễn trò, sổ khám bệnh có thể chứng minh, tôi đã quên hết mọi chuyện trong quá khứ, cũng hoàn toàn không nhớ rõ anh!"
Dứt lời, cậu nhìn thấy Khương Dực híp mắt, ngược lại lui một bước.
Chịu nói đạo lí rồi sao?
Chúc Vi Tinh cảnh giác.
Sự thực chứng minh cậu còn ngây thơ lắm, chỉ thấy Khương Dực bỗng nhiên vươn tay đến cậu, bàn tay thoải mái túm lấy cần cổ thon dài yếu ớt của cậu, lôi người tới trước mặt như túm một con thiên nga không cách nào phản kháng.
Khuôn mặt Khương Dực trầm tĩnh không gợn sóng, nhưng trong mắt lại như nảy lửa, so với hành vi tổn tương tàn khốc của cánh tay thì càng lộ vẻ ngang ngược hơn.
Hắn kề sát nhìn chằm chằm mặt và mắt Chúc Vi Tinh, không nói lời nào mà quan sát, như một loại uy hϊếp thầm lặng, cũng giống như trừng phạt, dường như muốn nhìn vào đáy mắt cậu, thậm chí nhìn thấu linh hồn cậu.
Trước đây Chúc Vi Tinh ẻo lả nữ tính, độc địa cay nghiệt, ánh mắt giảo huyệt láo liên, rất ít khi nhìn thẳng người ta. Khương Dực nhìn cậu rất phiền. Mà Chúc Vi Tinh trước mắt đây, mặt vẫn là gương mặt kia, cơ thể vì thương tổn trở nên gầy gò tái nhợt hơn, nhưng khí chất lại vô cùng khác biệt, giống như một loại động thực vật nào đó lột bỏ lớp vỏ cũ nhầy nhụa và bẩn thỉu bên ngoài, lộ ra sự sống tươi mới không nhiễm một hạt bụi bên trong vậy.
Khương Dực lẳng lặng nhìn, thật lâu không nhúc nhích.
Chúc Vi Tinh cũng không nhúc nhích, không biết là phản kháng bằng lời nói hoàn toàn không tác dụng hay là không có khí lực giãy giụa, chỉ dùng phương pháp mắt đối mắt, cậu cứ trầm mặc như vậy mà mặc cho Khương Dực tóm lấy cổ mình, ngoại trừ hô hấp không thông mà nỗ lực há mồm thở dốc, thì không có động tĩnh gì nữa.
Mất nửa ngày, Khương Dực vui buồn thất thường đại khái cảm thấy nắm một con ve sầu không biết kêu hay bay là vô nghĩa, ngón tay khoát lên cần cổ Chúc Vi Tinh rốt cục khẽ động, xoa xoa mạch đập dưới lớp da cổ, bỗng nhiên thả lỏng tay.
Cậu vừa thoát khỏi chế trụ đã ầm một tiếng ngã nhào xuống đất.
Khương Dực buông một tay xuống, tay còn lại từ đầu tới cuối đều chưa từng rút ra khỏi túi.
"Đừng để tôi nghe thấy cậu tiếp tục thổi cái thứ chết tiệt này ở đây."
Khương Dực trợn mắt nhìn đồ vật phát ra tạp âm vẫn luôn được người nào đó coi như bảo bối mà ôm trong ngực, vô vị mà rời đi.
Mới đi được một bước, chợt nghe người nằm trên đất mở miệng, giọng nói rất thấp, nhưng trong màn đêm tĩnh mịch lại nghe được rõ ràng.
Chúc Vi Tinh từng chữ từng câu nghiêm túc nói: "Xin yên tâm, tôi đối với anh... Không có hứng thú, đối với tất cả đàn ông cũng đều không có hứng thú."
Khương Dực dừng bước chân, không quay đầu lại, mấy giây sau mới nhấc chân rời đi, bóng dáng cao lớn chậm rãi lẫn vào màn đêm.
Đợi đến khi động tĩnh hoàn toàn tiêu biến, Chúc Vi Tinh mới gian nan động đậy, tiện đà ho khan đến tê tâm liệt phế.
Không giống như Khương Dực ăn mặc qua loa, cậu ra ngoài tập luyện cũng ăn mặc chỉnh tề quy củ, áo phông vàng nhạt, quần bò màu xanh da trời, giày thể thao màu trắng, tổng thể nom sạch sẽ khoan khoái nhẹ nhàng. Sau lưng áo phông có in vài câu nước ngoài thô tục, cũng bị Chúc Vi Tinh dùng băng vải tỉ mỉ dán lên, có điều hiện tại đột nhiên bị xử lí thô bạo, toàn thân liền dính bẩn, cổ áo nghiêng lệch, cúc áo chỉnh tề cũng bị nạn.
Sai khi khụ đến choáng váng ù tai, trong miệng tắc nghẽn, Chúc Vi Tinh mới chậm rãi chống người ngồi dậy. Quan tâm trước nhất lại không phải bản thân, mà là vội vàng nhìn đến ống sáo trong tay, nó được cậu che chở rất tốt, không bị hư tổn gì. Cậu lảo đảo nhặt hộp sáo ra khỏi bãi rác, dễ thấy chiếc hộp có chút hư hại, trái phải có hai vết lõm, chốt khóa cũng bị rơi một cái. Nhưng may mà chỉ bị hư hỏng mặt ngoài, còn có thể cất giữ được ống sáo.
Một bên ho nhẹ, một bên dọn dẹp đơn giản, Chúc Vi Tinh phủi bụi bẩn trên người, thở dài thườn thượt.
Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao Khương Dực bị hàng xóm e ngại, dân cảnh xã khu phòng bị, và cả ý nghĩa của cái biệt danh kia nữa.
"Thằng nhóc du côn..."
Chúc Vi Tinh ngập ngừng nói mấy chữ này, tựa hồ đã nhận ra điều gì đó.
Độc đoán, tàn ác, bạo lực bừa bãi. Cứ tưởng hắn chỉ là thờ ơ hoặc là không có thiện cảm với mình, không nghĩ tới, hắn là thật sự chán ghét mình. Ngơ ngác suy nghĩ một lúc, Chúc Vi Tinh khôi phục bình tĩnh, xách hộp sáo lên như không có chuyện gì xảy ra, khập khiễng đi về đường Ngư Chu Nhai.
Đến cửa hàng tạp hóa đã khá muộn, may là vẫn còn một ít mì sợi cuối cùng. Lúc cậu trả tiền có cảm giác xung quanh quăng tới không ít ánh mắt. Có lẽ hiện tại trông bộ dáng cậu thật sự rất chật vật.
Vừa quay người thì gặp một cô gái trạc tuổi cậu đến mua mì sợi, nhưng được ông chủ cho hay mấy cân cuối cùng đã bán hết rồi.
Vẻ mặt cô gái nháy mắt liền ảm đạm, Chúc Vi Tinh nhìn thấy được.
Cậu cảm thấy cô ấy có chút quen mặt.
"Mì sợi nhỏ không còn, chỉ còn một ít mì thô thôi." Ông chủ nói.
Trông cô gái như bị làm khó.
Đôi mắt rưng rưng của cô khiến Chúc Vi Tinh nhớ lại. Cô gái này cũng đã xuất hiện trong giấc mơ của cậu, đỏ mắt ủy khuất ngồi bên cạnh bà cụ búi tóc. Hóa ra là hàng xóm cùng tòa nhà.
Chỉ là một ít mì mà thôi, không hiểu sao lại khiến cô gặp khó khăn như vậy. Chúc Vi Tinh suy nghĩ một giây, liền giơ tay về phía cô.
Cô gái nhìn thấy cái túi trước mặt, mất một lúc mới hiểu ra, biết Chúc Vi Tinh muốn đổi lại với cô.
Mì thô hay sợi nhỏ đối với cậu đều như nhau cả thôi, nhưng với cô gái này thì không hẳn. Cậu thấy cô ấy suy nghĩ chốc lát, rồi cũng đồng ý.
"Cảm ơn." Cô nói.
Hai người lần lượt rời đi, một trước một sau trở về nhà.
Khi bước vào tòa nhà số 7, Chúc Vi Tinh mò điện thoại di động chiếu sáng.
Cô gái ở phía sau cậu bỗng nhiên lên tiếng: "Sau lưng áo của cậu có một lỗ thủng lớn."
Chúc Vi Tinh quay đầu lại, liền đối diện với mảnh vải nhỏ và vài chiếc ghim mà cô gái lấy trong túi xách ra.
"Dùng cái này có thể che lại."
Chúc Vi Tinh ngạc nhiên, cô gái này quen biết cậu, nhưng không có ý định làm bạn, hiện tại quan tâm đến có lẽ là vì ân tình ban nãy.
Cậu lắc đầu: "Không cần đâu."
Cô gái lại chuyển qua chỉ vào một bên cổ cậu: "Vậy thì che lại chỗ này đi, dấu tay rất đậm."
Chúc Vi Tinh sờ sờ cổ mình, không ngờ sẽ để lại dấu vết như vậy. Nghĩ đến bà nội và anh trai ở nhà, cậu bèn nhận lấy ghim cài, ghim lại cổ áo.
"Cảm ơn."
Cô gái lại dùng hai chiếc ghim vặn thành một vòng tròn nho nhỏ gọn gàng, đưa cho Chúc Vi Tinh.
"Cái này cũng có thể dùng." Cô chỉ vào hộp sáo bị vỡ chốt mà cậu đang xách.
Chúc Vi Tinh cảm thấy ấm lòng, lần nữa nói cảm ơn.
Cả hai cùng nhau đi lên lầu bốn, một người rẽ trái một người rẽ phải.
Có điều Chúc Vi Tinh còn chưa đi đến cửa nhà đã nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng mắng già nua.
"Về trễ như vậy, đi đâu?"
Chỉ thấy cửa phòng 405 mở ra, bà cụ búi tóc kia xuất hiện ở đó, nghiêm nghị nhìn cô gái vừa về nhà.
"Cháu không đi đâu cả, mới vừa tan học." Cô gái cẩn thận nói.
Bà cụ có vẻ không tin, liếc nhìn mì sợi trong tay cô, lông mày dựng lên mắng: "Còn dám nói dối? Kêu mày mua ba cân mì sợi nhỏ, mày mua mấy cân? Mới vừa tan học mà không kịp mua mì sợi nhỏ? Rốt cục là chạy đi chỗ nào? Lại còn cùng người vớ va vớ vẩn trở về?"
Cái cụm "vớ va vớ vẩn" bị nhấn mạnh, bà vừa nói vừa đảo mắt nhìn qua Chúc Vi Tinh.
Cái nhìn kia ác liệt lạnh lẽo, tràn ngập sự xem thường khiến cho trái tim thủy tinh có thể vì nó mà vỡ thành nhiều mảnh, nhưng Chúc Vi Tinh không có cảm giác gì, thậm chí còn không liếc mắt một cái.
Đêm nay cậu đã chịu đủ công kích ghét bỏ hơn nhiều rồi, cái này thì tính là gì.
Chúc Vi Tinh như không có chuyện gì trở về nhà.
***Lời tác giả: Chán ghét người ta mà còn ôm người về nhà? Khương Dực: Câu hỏi này để tìm niềm vui à! - ------------------
*Dẻ: Bạn tù gặp nhau yo~~PS: Nhưng mà sao giống Chaien và Nobita vậy ha hả...