Chương 21: Ma ong
Cưỡi lạc đà chạy đua quả thực là một trò hay có lợi cho sức khỏe và tinh thần. Nhờ có trò này, để tôi tính xem nào, về cơ bản trong vòng một trăm năm nữa tôi sẽ khỏi cần rửa bát. Ngao Xí chửi mắng thậm tệ quân đoàn lạc đà của hắn, song lại bị bọn chúng phun nước bọt hôi rình đầy mặt.
Tuy chẳng có hoa thơm bướm lượn, sơn thủy hữu tình, chỉ một sa mạc đơn điệu, cũng đã vô cùng vui vẻ. Không nhớ rõ trước đây có ai đó, có thể là chính tôi, từng nói rằng - đi đâu không quan trọng, quan trọng là đi cùng ai.
Ngọn nguồn của tất cả mọi niềm vui vẻ và thú vị, dường như đều nằm trong câu nói này.
Đêm nay, tới lượt áo đen số ba kể chuyện. Trong toàn bộ đám áo đen, gã số ba hình như là người gầy nhất, lại lúc nào cũng lom khom cái lưng, cứ như chỉ muốn dùng cả chân lẫn tay để đi lại, trông cực xấu.
Gã nhét mình vào trong một đống đệm mềm êm ái, nửa nằm nửa ngồi như kẻ không xương, trong miệng phát ra những tiếng “vo vo vo”.
- Hâm à! Kêu cái quái gì thế?
Ngao Xí quơ một quả táo ném thẳng về phía gã. Áo đen số ba giơ tay bắt gọn, cười hi hi, nói:
- Các vị cảm thấy âm thanh vừa rồi là tiếng gì?
- Không phải là muỗi thì là ong. - Tôi đáp.
- Là ong mật. - Áo đen số ba búng tay đánh tách - Nào, vậy thì tôi sẽ kể chuyện về ong mật! Nữ hoàng điện hạ vạn phúc!
Cơn mưa sầm sập điên cuồng trút xuống từ tầng mây đen kịt, những giọt mưa rát rạt xuyên qua tầng tầng lá trúc, vô tình đập xuống mình một người đàn ông đang chạy cuống cuồng trong rừng trúc, tấm áo mưa rách bươm quấn quanh một thân hình nhỏ bé, được anh ta ôm chặt trong lòng.
Người đàn ông rất trẻ, chừng hơn hai mươi tuổi, mái tóc rối bù ướt đẫm dính bết trên trán. Anh ta vừa chạy vừa nói với đứa bé trong lòng:
- Ninh Nhi, đừng sợ… Bố đưa con đi khám bác sĩ… Con sẽ không sao đâu…
Muốn chạy nhanh trên con đường núi lầy lội bùn đất, không phải là việc dễ dàng. Người đàn ông trượt chân, lăn lông lốc theo sườn dốc xuống một khe sâu. Cho tới khi anh ta bị nước mưa phủ mờ ánh mắt, định thần lại từ cơn quay cuồng, chẳng thèm để tâm tới vết thương do đá cứa đang chảy máu ròng ròng trên cánh tay, lập tức vạch áo mưa ra, cuống cuồng gào lớn:
- Ninh Nhi… con không sao chứ? Không sao chứ?
Khuôn mặt bé nhỏ bên dưới lớp áo mưa trắng bệch như tờ giấy, cặp môi nhỏ khe khẽ mấp máy, hàng mi dài đóng chặt trên đôi mắt khép, mặc cho người đàn ông gọi thế nào cũng vẫn im lìm, bộ váy hoa xanh lam trên người ướt sũng nước mưa.
- Ninh Nhi… Đừng con… Đừng bỏ bố! - Người đàn ông như đã phát điên, ôm đứa con gái đã tắt thở từ lâu lên, hối hả áp mặt lên vầng trán lạnh ngắt của cô bé, gào lên như đứt từng khúc ruột - Ninh con ơi! Tỉnh dậy đi! Hãy nhìn bố đi con! Tỉnh dậy đi con!
Nước mắt của người đàn ông hòa lẫn với nước mưa, bầu trời trên đỉnh đầu và bầu trời trong lòng, từ giây phút này, đều sụp đổ, vỡ vụn.
Một tiếng nổ long trời, bùng lên trong tầng mây dày nhất, một tia sáng vàng chói mảnh như sợi tóc giáng thẳng từ trên trời xuống, cọ xát vào không khí, cháy bùng lên thành những vệt như ngọn lửa, lao xuống chỗ hai cha con đang phủ phục dưới mặt đất với tốc độ vùn vụt tựa sao băng.
Người đàn ông đang ngập chìm trong nỗi đau khổ cùng cực, không hề phát giác ra hiện tượng khác lạ trên bầu trời, chỉ trong chớp mắt, mơ hồ cảm thấy dường như có một quả bóng khổng lồ nổ tung trên đỉnh đầu, một áp lực quái lạ giật mạnh trái tim anh ta xuống dưới, ngay sau đó là một luồng sáng vàng chói đến lóa mắt xuyên vào trong ngực của bé gái đang nằm trong lòng. Chớp mắt, từ trong thi thể của cô bé lan tỏa ra một quầng sáng nhàn nhạt như ánh nắng bình minh, ấm áp bao trọn lấy thân xác đã không còn sự sống.
Cặp mắt non nớt đã nhắm nghiền hồi lâu chầm chậm mở ra, đôi đồng tử vô thần dần dần có lại thần thái. Cổ họng bé gái phập phồng, đôi môi nhỏ mấp máy phả ra một hơi thở dài đã bị kìm nén quá lâu.
- Ninh Nhi… - Người đàn ông kinh ngạc và mừng rỡ nhìn đứa con gái vừa sống lại, ôm ghì cô bé vào trong lòng, vừa khóc vừa cười - Con đã tỉnh rồi! Con khỏe rồi! Ninh Nhi của bố!
Cô bé chớp chớp mắt, đôi mắt đen láy không sáng long lanh như trước, khuôn mặt vẫn còn trắng bệch đầy vẻ hoang mang. Cô bé giơ tay đặt lên vai anh ta, đẩy mạnh một cái. Người đàn ông bị cô bé đẩy văng đi mấy thước, ngã nhào xuống đất.
- Ninh Nhi… Con… - Người đàn ông không dám tin rằng cô con gái bé nhỏ yếu ớt của mình lại khỏe đến vậy.
Cô bé không hề nhìn đến người bố, cứ như anh ta chỉ là một người xa lạ. Hít một hơi thật sâu, cô bé có phần ngỡ ngàng đưa mắt nhìn ngó xung quanh, rồi lảo đảo chạy đến đầu bên kia khe núi.
- Ninh Nhi! Con định đi đâu? - Người đàn ông nén đau bò dậy, đuổi theo ôm lấy con gái.
Cô bé chỉ hất nhẹ tay một cái, người đàn ông đã ngã sõng soài xuống bùn lầy, bộ dạng vô cùng nhếch nhác. Anh ta gắng gượng mở cặp mắt đã mờ nhòa bùn nước, nhìn theo cái bóng bé xíu đang chạy thục mạng về phía trước, gào lên tuyệt vọng:
- Ninh Nhi! Quay lại đi! Bố ở đây mà!
- Đừng tốn sức vô ích, ngươi chạy không thoát đâu!
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên phía trên đầu người đàn ông. Anh ta ngoảnh đầu nhìn, sau lưng anh không biết từ lúc nào đã có một người đàn ông đứng đó, chiếc mũ lá rộng vành che kín đôi mắt một cách hoàn hảo, tấm áo gió màu đen đường nét đơn giản nhưng thẳng thớm, lấp lóe sáng xanh trong màn mưa.
Chưa đợi người đàn ông kịp phản ứng với vị khách không mời vừa xuất hiện sau lưng, một con dao găm tinh xảo màu vàng kim đã xé toang màn mưa, soạt một tiếng cắm phập vào sống lưng cô bé.
- Á! - Một tiếng rú thảm thiết vang lên, cô bé ngã gục xuống, cơ thể đau đớn co giật trên mặt đất khấp khểnh lạnh băng.
- Ngươi làm cái gì thế? - Người đàn ông vô cùng giận dữ. Anh ta xô mạnh người áo đen ra, hoảng hốt lao tới trước mặt con gái, kinh hoàng bế thốc cô bé lên, định rút con dao găm ra. Nhưng, bàn tay anh ta vừa chạm vào con dao, liền bị một cơn đau buốt thấu tim gan hất văng ra, trên bàn tay xuất hiện một vết thương dài. Vì vết thương hình thành quá chóng vánh, nên dòng máu còn chần chừ dưới lớp da vài giây rồi mới chầm chậm ứa ra.
- Bỏ cô ta xuống, không được động vào con dao găm! - Người áo đen bước tới trước mặt anh, lạnh lùng nói - Cô ta không phải là con gái của anh. Con gái anh đã chết rồi!
- Nói bậy! - Người đàn ông giận dữ nắm chặt bàn tay, hai cánh tay càng ôm chặt lấy bé gái hơn nữa - Nó là Ninh Nhi của ta! Con gái của ta! Ông điên rồi à, tại sao lại đâm nó? Nó còn bé bỏng thế này!
Nói rồi, anh ta bất chấp tất cả nắm lấy con dao găm, nhưng đổi lại chỉ là thêm một lần đau đớn, thêm một vết thương, còn con dao vẫn không hề suy suyển một ly.
- Đây không phải là con dao găm bình thường - Người áo đen chụp lấy cổ tay anh ta, nghiêm giọng nói - Động vào nó thêm một lần nữa, đôi tay này của anh coi như bỏ đi!
- Đồ điên! Đồ điên! - Khuôn mặt người đàn ông méo xệch trong cơn giận dữ tột độ, nước mắt tràn ra giàn giụa - Tôi chỉ còn một mình Ninh Nhi! Tôi chỉ còn một mình con bé thôi! Nó là tất cả của tôi, là lý do duy nhất để tôi sống tiếp! Có lúc… có lúc tôi cứ ngỡ rằng mình đã mất nó, nhưng ông trời lại trả lại nó cho tôi! Tôi không cho phép bất cứ kẻ nào làm hại nó nữa, tuyệt đối không cho phép!
- Nó không phải là con gái của anh! - Người áo đen càng cao giọng, dường như muốn thức tỉnh người đàn ông đang phát cuồng - Nó chỉ là một con yêu quái lén chui vào trong thi thể của con gái anh!
Người đàn ông cố chấp lắc đầu quầy quậy, càng ôm chặt lấy con gái:
- Tôi không nghe thằng điên nói bậy! Con bé là con gái tôi! Là con gái tôi!
Lời còn chưa dứt, anh ta đã lấy hết sức bình sinh hất tay người áo đen ra, rồi bất ngờ quỳ sụp xuống, vừa dập đầu vừa cầu khẩn:
- Cầu xin ông hãy tha cho con gái tôi! Con bé là người thân duy nhất của tôi! Duy nhất!
Máu tuôn ra từ dưới bàn tay đang chống xuống đất của anh ta, hòa với nước mưa đang chảy, thành một mảng đỏ đυ.c ngầu, tiếng dập đầu bình bịch vang lên không dứt.
Đối mặt với sự khẩn cầu của một người cha tuyệt vọng, người áo đen im lặng không nói.
- Đã bị thương… nhốt trong thân xác con người, có lẽ không có vấn đề gì…
Hồi lâu, ông ta mới lẩm bẩm một câu, rồi ngồi thụp xuống nắm lấy con dao găm mình đã phóng ra, rút mạnh. Một vết thương sâu hoắm xuất hiện trên tấm lưng gầy gò của cô bé. Thấy vậy, ông ta lầm rầm tụng niệm, một tay đặt lên vết thương, làm động tác như đang kéo thứ gì đó ra ngoài, tay kia vung con dao găm sắc bén lên áp sát vào lưng cô bé, gạt mạnh xuống, rồi thuận đà túm một cái trong không khí, động tác dứt khoát nhanh như chớp xẹt.
Một tiếng kêu rú thảm thiết bật ra từ miệng cô bé, sau đó im bặt hoàn toàn.
- Ninh Nhi… - Người đàn ông cuống quýt lắc mạnh người cô bé, gầm lên với người áo đen - Ngươi đã làm gì con bé?
Người áo đen không nói năng gì, đứng dậy, móc ra từ trong túi áo ra một túi gấm nhỏ trông rất đẹp đẽ tinh xảo, bàn tay đang nắm chặt đưa vào miệng túi, rồi mở ra, dường như đang bỏ thứ gì đó vào bên trong. Vào khoảnh khắc ông ta thắt chặt miệng túi, những đốm sáng li ti màu xanh lam bay ra khỏi túi, rồi lập tức biến mất trong màn mưa.
- Nó không sao! - Người áo đen chìa chiếc túi gấm ra trước mặt người đàn ông, đôi môi mỏng mím chặt, sắc lẹm như lưỡi dao - Nếu anh muốn chung sống bình yên với nó, thì hãy giữ kỹ vật này. Nếu về sau, nó có bất cứ biểu hiện gì bất thường, chỉ cần bóp mạnh chiếc túi gấm, nó sẽ ngoan ngoãn trở lại.
Người đàn ông đưa tay lên mũi con gái, thấy hơi thở của cô bé quả thực đã ổn định hơn nhiều so với vừa nãy, thì cũng yên tâm trở lại, nhìn người đàn ông áo đen kỳ quặc đang đứng trước mặt, rồi hỏi với một giọng đầy nghi hoặc và cảnh giác:
- Rốt cuộc ông là ai?
- Thợ săn! - Người áo đen ném chiếc túi gấm vào trong lòng anh ta rồi lại móc ra một chiếc khăn tay màu trắng, tìm lấy một viên đá đen dưới đất, viết một vài chữ lên chiếc khăn, gấp kỹ lại, cũng ném luôn cho anh ta - Giữ gìn cẩn thận hai vật này, nhớ kỹ đấy!
Nói xong, người áo đen quay đi, đạp chân lên một hòn đá nằm bên khe núi, nhẹ nhàng nhảy vọt lên không trung, chớp mắt đã biến mất trong màn mưa.