Chương 18
Chập tối hôm sau, một con thuyền cũ chẳng có gì bắt mắt xuất phát từ bến cảng.
Trên thuyền chỉ có mười một người, gồm Lạt Ma, Đường Trạch và chín gã đàn ông áo đen, thuộc hạ của Lạt Ma.
Sau khi đi được một lúc, Lạt Ma bước tới mũi thuyền, lấy viên Cốt Đột ra, đặt vào lòng bàn tay, rồi các ngón tay của bàn tay còn lại xoay vòng quanh nó, miệng niệm chú liên hồi.
Lớp ngoài cùng của viên ngọc đã bị sức mạnh của các ngón tay lăn mài mòn, những vật chất màu trắng nhỏ mịn như cát bong ra từng lớp một, xoáy tròn bay lên, chớp mắt đã biến thành một vòi rồng nhỏ xoáy tít với tốc độ kinh hồn trong bàn tay lão.
- Lại đây! - Lạt Ma ngoảnh đầu lại, liếc nhìn Đường Trạch đang đứng cách đó không xa.
Đường Trạch bước lại gần, Lạt Ma đưa mắt ra hiệu cho gã áo đen đứng cạnh.
Gã áo đen lập tức rút ra một cây kim vàng dài chừng mười phân, kéo tay trái của Đường Trạch lên, đâm cây kim vào lòng bàn tay anh, rồi nhanh chóng rút ra, động tác hết sức lẹ làng.
Đến khi Đường Trạch kịp hoàn hồn, cây kim vàng đã ở trong tay Lạt Ma. Trên cây kim lúc này đã chạy ngoằn ngoèo những hoa văn màu đỏ máu, trông như dây mây.
- Ông đang làm gì thế? - Đường Trạch nhìn giọt máu nhỏ ứa trong lòng bàn tay, có phần tức giận.
Lạt Ma không nói gì, chỉ đặt cây kim vào trung tâm của “vòi rồng”.
Một luồng sáng vàng rực chói mắt đột ngột bắn vọt lên, cùng với một tràng những tiếng gầm rít ma quái. “Vòi rồng” bị luồng sáng cắt thành vô số đốm trắng, bay lên giữa không trung, xoáy tròn vài vòng, rồi nhất loạt rơi xuống biển.
Đường Trạch vươn người ra khỏi thuyền nhìn xuống mặt biển. Một vật hình sợi dây màu đỏ thẫm viền vàng ẩn hiện dưới làn nước, chạy thẳng tắp về phía trước, giống như mũi tên chỉ phương hướng trên đường cái, chỉ cho bọn họ một con đường dài không biết dẫn tới nơi nào…
- Ha ha, đi theo sợi dây vàng này, sẽ nhanh chóng tìm ra bọn chúng. - Lạt Ma đắc ý vuốt ve chuỗi tràng hạt l*иg trên cổ tay. Gió biển thổi vào tấm áo bào nặng nề của lão, khiến nó bay phần phật không ngừng.
- Đại sư, mong ngài nói rõ cho tôi biết - Đường Trạch cố gắng kìm nén nỗi nghi hoặc và tức giận trong lòng - mục đích của một loạt những hành động này là gì? Đã là bạn đồng hành cùng hội cùng thuyền, tôi nghĩ tôi cần phải biết.
Lạt Ma phá lên cười ha hả, vỗ lên vai Đường Trạch, nói:
- Việc ta làm, đối với ta, với cậu, thậm chí đối với rất nhiều người trên thế giới, đều là việc tốt đẹp lớn lao.
Đường Trạch chau tít đôi mày, không nói gì.
- Ở ngoài biển sâu có một bộ tộc, tên gọi là Dạ Xoa. - Lạt Ma lần chuỗi tràng hạt - Bọn chúng không phải người, không phải thú, cũng không phải yêu ma, sống tách biệt với thế giới. Viên ngọc Cốt Đột mà cậu mang về, chính là thứ nguyên đan chỉ riêng Dạ Xoa mới có, cũng là loại nội đan duy nhất trên thế giới không cần phải nuôi dưỡng trong cơ thể. Mỗi khi có một Dạ Xoa chào đời, Cốt Đột cũng được sinh ra đồng thời với nó, sau đó được đeo trên cổ, cùng trưởng thành với chúng.
- Dạ Xoa… - Trước mặt Đường Trạch chợt hiện lên một khuôn mặt tầng tầng cáu ghét, và dáng hình mảnh dẻ dưới ánh trăng…
- Ông trời đối với cậu không bạc, lại khiến cậu có duyên gặp được bọn họ. - Đôi mắt Lạt Ma nheo lại như sợi chỉ - Con Dạ Xoa đã tặng Cốt Đột cho cậu, nhìn vào kích cỡ của Cốt Đột, xem ra cũng phải hơn ngàn tuổi. Ha ha!
- Cốt Đột… - Chuyện cũ ồ ạt ùa về, Đường Trạch bất giác sờ lên chân trái của mình, lẩm bẩm - Lẽ nào Cốt Đột có thể khiến chân cụt mọc lại?
- Chân cụt mọc lại? - Lạt Ma cụp mắt xuống nhìn vào chân trái của Đường Trạch - Chân trái của cậu năm đó từng bị cụt?
Đường Trạch hít sâu một hơi, thẳng thắn trả lời:
- Năm đó tôi truy sát quỷ biển, bị băng vĩnh cửu sinh từ nguyên đan của nó trói chặt lấy chân trái, bất đắc dĩ phải chặt bỏ mới có thể thoát thân. Nhưng sau đó…
- Ha ha, cho nên mới nói là cậu có phúc dày. - Lạt Ma đột ngột cười lớn ngắt lời anh, rồi lập tức im bặt, túm chặt lấy cánh tay Đường Trạch - Cốt Đột của Dạ Xoa là báu vật trên thế gian, chỉ cần còn lại một hơi thở, thì dù bệnh có nặng tới mức nào, cũng bất kể là mắc phải chứng nan y quái lạ gì, chỉ cần uống được Cốt Đột, chắc chắn sẽ khỏi hoàn toàn.
- Thật sao? - Đường Trạch ngỡ ngàng nhìn Lạt Ma.
- Đương nhiên là thật. Vợ của cậu không phải là một bằng chứng sống sờ sờ đấy ư? Ngoài Cốt Đột, Dạ Xoa còn có một tác dụng hiếm hoi khác… Hờ hờ… - Lạt Ma cười vài tiếng khô khốc, không nói tiếp nữa.
Đường Trạch cũng chẳng có tâm trạng nào gặng hỏi thêm. Chỉ riêng những lời mô tả về Cốt Đột của Lạt Ma đã đủ để anh suy nghĩ miên man rất lâu, rất lâu.
- Cậu từng tiếp xúc với Dạ Xoa, trong máu của cậu còn lưu giữ ký ức, cộng thêm thần chú ta đã yểm vào Cốt Đột, như vậy, sợi dây vàng này sẽ dẫn chúng ta tới quê hương của Dạ Xoa. Lúc đó… - Nếp nhăn trên khóe mắt Lạt Ma càng giãn ra nhiều hơn so với đêm qua.
- Lúc đó? Lúc đó thì sao? - Đường Trạch chột dạ.
Lạt Ma buông lỏng bàn tay đang nắm lấy anh, nhìn về bầu trời xa xăm, nói:
- Khi chúng ta sở hữu được thứ báu vật có thể quyết định sinh mệnh của vô số người, cậu cho rằng, sẽ có bao nhiêu người sẵn sàng phủ phục dưới chân chúng ta? Lúc đó, thứ mà cậu có được không chỉ là một tập đoàn Đồ Môn, mà cậu sẽ sở hữu toàn bộ thế giới. Ha ha, trên đời này có quá nhiều kẻ sợ chết, chỉ cần có thể khiến bọn họ thoải mái sống tiếp, bất cứ giá nào bọn họ cũng sẵn lòng trả cho cậu. Hiểu ý của ta chứ?
Đường Trạch im lặng, chỉ cảm thấy máu huyết trong người bắt đầu sục sôi.
Chỉ sở hữu một tập đoàn Đồ Môn, có lẽ đúng là không đủ.
Đường Trạch nhớ lại thuở nhỏ, những đứa trẻ con nhà giàu thẳng chân đá đổ bát cơm thừa canh cặn mà mình phải khó khăn lắm mới xin được, giẫm đạp lên cơ thể mình, khinh miệt cười nhạo:
- Thằng oắt hèn mạt như mày còn chẳng bằng một con chó hoang. Cút đi cho xa, thế giới này không thuộc về mày!
Anh lại nhớ tới lão già chủ tịch đã từng nói với tâm phúc của lão rằng:
- Nếu không phải vì hắn có thể tìm được nguyên đan về cho Sa Sa, nếu không phải Sa Sa có ý với hắn, thì một kẻ có xuất thân như hắn, làm sao xứng đáng được đặt chân vào tập đoàn của chúng ta? Hắn hoàn toàn không thuộc về thế giới của chúng ta.
Anh lại nghĩ đến mấy năm nay, có những kẻ trước mặt thì tỏ ra cung kính, nhưng sau lưng lại thì thào bàn tán:
- Nếu không núp váy đàn bà, thì hắn có tài cán gì mà leo lên được địa vị hôm nay? Có khác gì một thằng trai bao, thật là làm trò hề cho thiên hạ. Giới thượng lưu chúng ta không ngờ lại để cho loại người này vớ một mẻ béo bở.
Nụ cười lạnh lùng và chua chát hiện trên khóe môi Đường Trạch.