- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Phù Sinh Mộng Chi Tịch Tuyệt
- Chương 7
Phù Sinh Mộng Chi Tịch Tuyệt
Chương 7
Edit: Tran Le
Beta: Thỏ TK
Sau khi Thương Ngâm Hạc rời khỏi trướng bồng, Thương Tịch Tuyệt trở lại vào trong. Hắn bước đến chỗ Thẩm Thương Hải, ngồi xuống bên cạnh y, tay vươn nhẹ nhàng ra vuốt dọc theo khuôn mặt của y, cho đến cổ thì dừng lại.
Cảm nhận được huyết quản đang lưu thông dưới làn da mềm mại, tâm hắn chợt có chút dao động.
Đầu nhìn xuống hàng mi đang run rẩy của Thẩm Thương Hải, khóe môi hắn chầm chậm cong lên: “Ngươi còn định giả vờ ngủ đến khi nào nữa?”
Thẩm Thương Hải khẽ run lên, từ đầu chí cuối y vẫn luôn tỉnh táo, cố gắng giữ cho hơi thở của mình đều đặn, để tránh cho hai huynh đệ Thương Tịch Tuyệt hoài nghi. Nhưng tại thời điểm Vĩnh Xương Vương cất tiếng vạch trần y, chính bản thân cũng không tránh không né mà ngồi dậy đối diện với hắn.
Nam nhân treo lên một nụ cười âm hiểm, tay lấy cổ tay của Thẩm Thương Hải dần tăng thêm lực đạo. “Những gì Thương Ngâm Hạc nói, ngươi cũng đã nghe hết rồi. Ngươi nên cảm thấy mừng vì ta không muốn gϊếŧ chết ngươi. Thẩm Thương Hải, ngươi là một kẻ thông minh, tốt nhất là ngươi không nên làm chuyện gì ngu xuẩn, đừng buộc ta phải ra tay.”
Thấy được sự hoảng loạn trong mắt Thẩm Thương Hải, Thương Tịch Tuyệt lúc này mới nới lỏng nắm tay.
“… Vĩnh Xương Vương, ngươi định xử lý ta như thế nào đây?…” Cố giữ cho hô hấp ổn định, nhưng gương mặt của y lúc này đã trắng bệnh không chút huyết sắc. Đối phương sẽ không tốt bụng như vậy mà không có lý do, không gϊếŧ y, nghĩa là khi trở lại Vĩnh Xương, sẽ có những điều khủng khϊếp hơn nữa đang chờ đợi y.
Thương Tịch Tuyệt nhíu mày, không biết tại sao khi nghe “Vĩnh Xương Vương” ba chữ thốt ra từ miệng Thẩm Thương Hải lại khiến cho hắn cảm thấy khó chịu như vậy, hắn lạnh lùng lên tiếng: “Sao lại không gọi tên của ta nữa rồi? Bây giờ còn chưa phải lúc, ngươi gọi như vậy, sẽ làm thân phận của ta bị bại lộ.”
Nam nhân đứng trước mặt, đã không còn là người từng yêu thương y nữa…. Thẩm Thương Hải thấy l*иg ngực nhói đau, ánh mắt dời đi nơi khác, không muốn đáp lời. Tuy rằng Thẩm Thương Hải không nói, Thương Tịch Tuyệt vẫn biết được lúc này y muốn làm gì. Cúi người xuống, tay giữ chặt lấy khuôn mặt của Thẩm Thương Hải, hắn nói như ra lệnh: “Gọi ta Tịch Tuyệt, có biết không?”
Hắn cùng gia hỏa kia, rõ ràng là cùng một người, nhưng Thẩm Thương Hải đối với người kia lúc nào cũng cười nói vui vẻ, còn thề sẽ cùng nhau đồng sinh cộng tử. Nhưng đối với hắn, ngay cả một nụ cười giả tạo cũng không có, y cư nhiên đem hắn xem như thù địch.
Hắn là lãnh đạo hùng mạnh ngạo mạn một cõi nơi Tây Vực, chẳng lẽ lại không bằng gia hỏa kia sao?
Hắn siết chặt tay khiến cho Thẩm Thương Hải đau nhói, y thấp giọng rêи ɾỉ, cuối cùng mới bất đắc dĩ nói: “Ta biết rồi, Tịch, Tịch Tuyệt…”
Trong trí nhớ của Thẩm Thương Hải, nam nhân này ở một số khía cạnh, đơn giản là có chút cuồng dại. Y không nghĩ rằng mình có thể cùng kẻ điên này đối kháng, chỉ có thể nhún nhường, không thể thay đổi được.
“Nên nhớ, đừng làm cho ta tức giận nữa, nếu không ta sẽ thay đổi chủ ý. Còn nữa, ngươi đừng nghĩ đến việc báo tin cho Ung Dạ Vương! Ngươi nếu dám tiết lộ cho hắn một chữ, thì hãy đợi ta đem quân binh Vĩnh Xương Quốc tấn công Ung Dạ Tộc đi.” Thương Tịch Tuyệt lên tiếng cảnh báo, tay trượt xuống vạt áo của Thẩm Thương Hải.
Thẩm Thương Hải mặc dù trấn tĩnh, cũng ngăn không được nỗi kinh hoàng đang dâng lên trong lòng, tay luống cuống chụp lấy cổ tay của Thương Tịch Tuyệt, kết quả lại bị Thương Tịch Tuyệt chế trụ, không thể cử động. Thương Tịch Tuyệt tại vạt áo của Thẩm Thương Hải lục soát một trận, lấy ra kim châm cứu, một số loại dược thông dụng được đựng trong bình nhỏ cùng với ám khí tự tạo.
“Ta không muốn lúc ngủ lại bị ngươi ám toán.” Xem qua thiết kế tinh xảo khéo léo của ám khí mà Thẩm Thương Hải chế tạo khiến cho Thương Tịch Tuyệt rất thích thú, đây cũng là một trong những lý do hắn không muốn gϊếŧ y.
Đem ám khí cất vào y phục của mình, Thương Tịch Tuyệt nhìn Thẩm Thương Hải mỉm cười: “Vĩnh Xương từ trước đến nay kiên cố không gì có thể phá nổi, nếu như có thể tiếp thêm thực lực, thì quân đội của Vĩnh Xương sẽ là bất khả chiến bại. Thẩm Thương Hải, đến lúc về hoàng cung ngươi phải chế tạo ám khí cho ta, ta cam đoan sẽ không ngược đãi ngươi.”
Đề nghị này, Phục Nghệ cũng đã đề cập qua. Thẩm Thương Hải hiểu rõ sinh tử của y đang nằm trọn trong tay Thương Tịch Tuyệt, nhưng vẫn ngoan cố không thuận theo, kiên định lắc đầu: “Ngươi gϊếŧ ta đi, ta không muốn tiếp tay cho ngươi, gϊếŧ hại thêm nhiều người nữa.”
“Ngươi…” Vì ngày thường Thẩm Thương Hải luôn yếu đuối nhu nhược, nên Thương Tịch Tuyệt có hơi bất ngờ khi y thẳng thừng từ chối như vậy, chỉ chăm chú nhìn y, sau đó, hắn lại nở nụ cười chế giễu: “Ngươi là đang sợ nếu như vũ khí của quân đội Vĩnh Xương được cải thiện, thì khi ta cùng Xạ Nguyệt Quốc khai chiến, Phục Y sẽ không có cơ hội chiến thắng.
Lời của ngươi lúc nào cũng thật dễ nghe, đi bên cạnh ta, lại xem ta như thế thân, thực ra trong lòng vẫn không quên được Phục Nghệ.
Ghen tuông đã đến cực điểm, Thương Tịch Tuyệt tức giận cúi người xuống cắn lên đôi môi hồng mềm mại của Thẩm Thương Hải.
“A! Ngô…..” Mùi máu tươi tràn khắp khoang miệng, bên cạnh hai vết thương nhỏ nơi khóe môi Thẩm Thương Hải, nay lại thêm một vết mới.
Bàn tay nam nhân luồn vào phía dưới y phục, cảm nhận làn da mịn màng tinh tế nơi đùi non. Vĩnh Xương cung có rất nhiều phi tần, đều là đệ nhất mỹ nữ Tây Vực, ngay cả thị đồng cũng rất xinh đẹp, nhưng không ai lại có làn da mượt mà như y thế này.
Ban đầu làm vậy vốn chỉ để trút giận, nhưng làn da mềm mại kia đã khơi mào du͙© vọиɠ của Thương Tịch Tuyệt, hắn bắt đầu dùng chân nhẹ cọ vào nơi tư mật của Thẩm Thương Hải.
“Tịch Tuyệt, thả ta ra…..” Thẩm Thương Hải đã bắt đầu thở dốc, giọng nói run rẩy cầu xin. Rõ ràng rằng một ngày nào đó y sẽ cùng nam nhân này quan hệ thân mật, nhưng không thể làm vào lúc này, không thể cùng Vĩnh Xương Vương.
Bàn tay rốt cuộc cũng dừng lại, Thương Tịch Tuyệt ánh mắt vì du͙© vọиɠ mà tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sợ hãi của Thẩm Thương Hải, trầm tư suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới cười bảo: “Đêm nay ta buông tha cho ngươi, bất quá ──”
Hắn, người kề sát vành tai Thẩm Thương Hải, dáng điệu như đang dỗ dành ái nhân, giọng nói lại lãnh khốc, khiến cho Thẩm Thương Hải phát lạnh, “Chờ khi trở về Vĩnh Xương, một là cùng đối địch với ta, hai là làm thị đồng cho ta. Trong hai việc, tự ngươi lựa chọn. Trước khi hồi cung, ta cho ngươi thời gian để suy nghĩ, sau đó hãy cẩn thậh mà đưa ra quyết định.”
Sau tràng cười dài, bàn tay kia cuối cùng cũng dời đi.
Thẩm Thương Hải im lặng hồi lâu, sau lại phát hiện nam nhân kia không đứng dậy rời đi, mà còn vòng ra phía sau vươn tay ôm chầm lấy y.
Tư thế thân mật ái muội khiến cho Thẩm Thương Hải không được tự nhiên, môi y mấp máy một lúc vẫn không phát ra âm thanh nào. Bất mãn với Vĩnh Xương Vương không phải là hành động khôn ngoan.
Người đằng sau có vẻ cũng rất hài lòng với biểu hiện của y, mỉm cười nói: “Đúng rồi, tối nay ngươi hình như chưa ăn gì, ta đi lấy chút lương khô cho ngươi.”
“Ta không đói.” Thẩm Thương Hải khẽ cười, lắc đầu. Trên thực tế, đúng là y có chút đói, nhưng đối mặt với Vĩnh Xương Vương, dù cho là sơn hào hải vị, y cũng không muốn ăn. May mắn thay, Thương Tịch Tuyệt cũng không ép buộc y, chỉ nhàn nhạt trả lời: “Vậy ngươi đi ngủ sớm một chút.”
Thẩm Thương Hải nhắm mắt, nhưng tâm trạng bất an, làm sao có thể an giấc. Đến tận đêm khuya khi đã không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ nữa, y mới thϊếp đi.
Củi trong lò đã cháy hết hơn phân nửa, ngọn lửa yếu đi khiến nhiệt độ giảm dần. Thẩm Thương Hải đang ngủ cảm thấy lạnh, thân thể bất giác cuộn tròn lại. Thương Tịch Tuyệt bị đánh thức, nhìn sang lò sưởi đã cháy gần hết củi, khẽ nhíu mày, bước ra khỏi trướng.
Hầu hết mọi người đều đã ngủ, chỉ còn lại vài lính tốt đang canh gác trướng bồng của chủ tướng. Thương Tịch Tuyệt tản bộ dọc theo bờ hồ, đến lúc hắn chuẩn bị quay về, trên mặt bỗng xuất hiện vẻ đau đớn, đầu gối khụy xuống, quỳ phục bên bờ.
Tay hắn cào khắp mặt đất, gầm gừ đầy thống khổ, nhìn chằm chằm vào chính phản chiếu của mình trong nước. “Ngươi xuất hiện để làm gì? Mau trở lại.”
Chỉ một lúc sau, hắn đột nhiên đưa tay tự bóp lấy cổ mình, giọng nói vì nghẹn khí mà trở nên khàn khàn đáng sợ: “Ngươi vì sao còn chưa chết? Ngươi muốn đối Thương Hải làm chuyện gì?”
“Lần trước là do ta bất cẩn, cho nên tính mạng của ngươi còn được bảo toàn, ngươi nghĩ ngươi còn có thể thoát khỏi ta lần này hay sao?”
Thương Tịch Tuyệt một tay giữ tay còn lại kéo ra, cố định trên mặt đất, “Việc ta muốn làm, ngươi còn không biết sao? Ta không muốn lấy mạng của hắn, ngươi vì cớ gì lại xuất hiện? Ngươi còn không trở lại, ta liền tìm hắn trút giận.”
Chiếc bóng dưới hồ nước dường như đã biết mình không thể khống chế được Vĩnh Xương Vương, gương mặt thống khổ vặn vẹo, tròng mắt đã mang theo hơi nước, nói: “Ta sẽ đi, nhưng ngươi phải hứa với ta, không được tổn thương y, cũng không được trêu chọc đến y.”
Thương Tịch Tuyệt nâng tay lên, chạm vào bên má từ lúc nào đã rớt xuống một giọt nước mắt, thấp giọng chế nhạo: “Ngươi ít giả vờ cho ta! Ngươi dám nói lúc ngươi và y ở cùng nhau, ngươi đã không có những ý nghĩ đen tối với y, không ham muốn y hay sao? A, nói thật thì, ta cảm thấy tư vị của y không tệ, chẳng trách ngươi không thoát khỏi mị lực của y.”
“Ngươi câm miệng, không được xúc phạm đến Thẩm Thương Hải!” Chiếc bóng dưới nước vì giận dữ mà cơ thể run lên bần bật. Trong nháy mắt, Thương Tịch Tuyệt một chưởng đánh xuống hồ, đánh tan chiếc bóng thành ngàn mảnh.
“Đi ra đây, ngươi đồ hèn nhát! Rõ ràng vì thích y mà ngay cả tính mạng cũng không cần. Người xung quanh khống chế ngươi, ngươi không dám đi sai nửa bước (câu gốc: việt lôi trì bán bộ – không dám vượt qua lôi trì nửa bước), đúng là đồ vô dụng! Mặt mũi của ta cũng bị ngươi làm cho mất sạch! Để ta hảo tâm ban cho ngươi cái mạng, có thể hảo hảo chỉnh đốn lại ngươi!”
Hắn lạnh lùng nhìn mặt hồ giờ đã phẳng lặng như không, đứng dậy trở về trướng bồng.
Thổi lại lửa trong lò sưởi, hắn bước tới chỗ Thẩm Thương Hải, nằm xuống bên cạnh, ôm y thật chặt. Người kia đã say ngủ, cho nên không bị hành động của hắn đánh thức, chỉ là mơ màng hướng về phía thân nhiệt ấm áp mà nhích tới, vô tình chôn đầu vào ngực hắn. Hắn nhẹ nhàng tháo bỏ dây buộc tóc của Thẩm Thương Hải, để mái tóc dài đen nhánh xõa qua bên vai. Trong lòng hắn chợt “Lộp bộp” một tiếng, tay khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại, không biết vì sao tâm trạng đột nhiên trở nên thanh tĩnh.
Bao nhiêu năm đấu đá tranh giành mưu đồ bá nghiệp, có thể cảm nhận được thời khắc thật an bình, cảm xúc này….. Hắn thật ôn nhu tiếp tục vuốt tóc Thẩm Thương Hải, môi câu lên nét cười ── gia hỏa vô dụng kia, mắt nhìn cũng không tệ.
( Beta 2: Ngào…..ta thích khúc này nhất!!!!!! Khoảng khắc yên bình và lãng mạn nhất ^^)
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng từ khi tỉnh lại, cùng với Thẩm Thương Hải tiếp xúc bấy lâu, trong lòng như được thổi một làn gió xuân.
Trái tim hắn lãnh khốc tàn ác, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện báo thù, nhưng theo lời nói ấm áp dịu dàng của Thẩm Thương Hải, như có một phép màu vô hình xóa bỏ đi thù hận, thay vào đó, lại là vô vàn đố kị ghen tuông.
Hắn đố kị trái tim Thẩm Thương Hải mãi không quên được Phục Nghệ, đố kị với bất kì ai lại gần tiếp xúc với y, thậm chí còn đố kị với chính một phần “bản thân” đang ngủ quên trong cơ thể. Nam tử tuấn tú thanh dật này, bất luận sinh tử, đều thuộc về hắn, không cho người khác động vào.
Máu lạnh vô tình bao năm qua, không ai có thề khiến cho hắn tâm động. Thẩm Thương Hải đã vô tình phá vỡ ngăn cách trong lòng hắn, hầu hết bất cứ ai tiếp cận hắn đều sẽ không duy trì được lâu, nhưng đối với Thẩm Thương Hải, lần đầu tiên hắn thay đổi ý định, muốn lưu người này lại bên mình lâu dài.
So với một đám người băng lãnh không sinh mệnh, hắn lại thích nắm lấy bàn tay ấm áp này hơn, nguyện cùng y đi đến cuối đời.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Phù Sinh Mộng Chi Tịch Tuyệt
- Chương 7