- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Phù Sinh Mộng Chi Phi Tình
- Chương 21
Phù Sinh Mộng Chi Phi Tình
Chương 21
Ánh mắt như đao kiếm lần lượt thay đổi giữa không trung, sát khí trong khoảnh khắc tràn ngập sân ——
” Đây là muốn ta cứu người sao?” Cục diện hết sức căng thẳng bị một thanh âm thanh thúy vang lên đánh vỡ, Mạnh Thiên Dương nghiêng con mắt, mới phát hiện trong viện không biết khi nào lại nhiều thêm hai người.
Ánh mắt nhìn Tư Phi Tình không một tiếng động, tử y thanh niên đột nhiên cười, khuôn mặt nguyên bản nhã nhặn nhưng ánh mắt hiện ra một tia sáng chói: ” Nghĩ không ra người Lăng Tiêu thành chủ yêu cư nhiên tầm thường như thế, ha ha…” vén vạt áo, hướng tháp thượng đến gần.
” Làm cái gì?” Mạnh Thiên Dương một chưởng chém ra, lại bị một cỗ lực đạo nhu hòa vô hình làm tiêu tan, hắn cả kinh, nhìn thẳng trung nên văn sĩ cùng
tử y thanh niên đồng loạt xuất hiện.
“Đắc tội rồi, chỉ là thiếu chủ nhà ta toàn thân có dấu độc vật, Lâu chủ tùy tiện
ra tay, còn sợ độc trùng không có mắt, làm bị thương lâu chủ.” Thu tay vào ống tay áo, trung niên văn sĩ nho nhã lễ độ chắp tay vái chào, ngược lại làm cho cơn phẫn nộ của Mạnh Thiên Dương không thể nào phát tác. Vừa quay đầu, nhìn thấy Thất thiếu gia ngốc lăng một bên, văn sĩ kia ngây ra, trong mắt mang theo vài phần hoảng hốt.
Lăng Tiêu thỉnh người này tới cứu Tư Phi Tình? Mạnh Thiên Dương ngạc nhiên nghi ngờ, thấy tử y thanh niên cúi người xem xét khí tức Tư Phi Tình, nhất thời cũng không dám làm xằng.
“Như thế nào?” Lăng Tiêu trước mặt, run giọng nói.
Thẳng người đứng dậy, tử y thanh niên từ trong lòng lấy ra một hộp thiếc nho nhỏ, chậm rãi mở ra, móng tay nhanh nhẹn khơi ra một tiểu trùng màu vàng như sợi tóc, thả xuống mi tâm Tư Phi Tình ——
” Đây là vật gì?” Mạnh Thiên Dương kinh hãi nhìn kim trùng kia nhúc nhích,
dần dần toàn thân biến hồng, giống như đang hút máu Tư Phi Tình, hắn đương nhiên cũng nghe nói qua cổ thuật, nhưng chưa bao giờ chính mắt nhìn thấy, lúc này chỉ cảm thấy buồn nôn vừa lại một trận sợ hãi.
Tử y thanh niên cũng không để ý đến hắn, chờ kim trùng hoàn toàn chuyển thành màu đỏ, ngón tay hơi khơi, đã xem trùng thu vào trong hộp, lúc này mới chậm rãi mở miệng: ” Cái này gọi là xuân tàm, có thể cứu được mạng hắn, hừ, cũng không biết là người nào lỗ mãng, cư nhiên đem người trọng thương tùy ý mang di, hại ta Tử Minh uổng công một chuyến đến Thiên Sơn, còn phải vô duyên vô cớ đuổi theo mấy ngàn dặm.” khóe miệng hơi cong lên, liếc mắt nhìn Mạnh Thiên Dương một cái.
“… Cái gì? Ngươi nói có thể cứu y? …” Mạnh Thiên Dương vừa mừng vừa sợ, cũng không để ý lời nói chế nhạo của Tử Minh: ” Y, y còn chưa có chết sao?”
Tử Minh mặt trầm xuống: ” Người ta muốn cứu, lại như thế nào sẽ chết?” Nhìn nhìn sắc trời, xoay người đối mặt với Lăng Tiêu: “Chờ một canh giờ, ta đã đem xuân tàm dung nhập vào cơ thể ngươi, ha ha, ngươi liền có thể cùng ngươi này tương liên đến già rồi. a, cũng không biết ngươi định khi nào giúp ta gϊếŧ người đây? …”
Lăng Tiêu nghe được câu tương liên đến già của hắn, con ngươi lạnh lẽo xẹt qua một tia đau đớn, không nói gì, Mạnh Thiên Dương đã dần dần nghe ra manh mối, cắt ngang nói: ” Xuân tàm này dung nhập vào cơ thể cùng cứu mạng y có quan hệ gì?”
Có chút không nhịn được nhíu mi lại, Tử Minh vẫn không nhanh không chậm nói: “Cổ trùng dung nhập trong máu, mới có thể làm người mình yêu tục mạng —— “
” Vậy cần gì phải là hắn?” Mạnh Thiên Dương quay đầu căm tức nhìn Lăng Tiêu, lạnh lùng cười: ” Ngươi cắt đứt ngón tay y, dồn ép khiến y nghĩ muốn lấy cái chết để giải thoát, lại còn giả mù sa mưa giả bộ có tình có nghĩa cái gì? Hừ, ngươi cho rằng y nhớ lại hết thảy rồi, còn có thể nguyện ý muốn người thương tổn y tới cứu sao?”
Tuyết y run lên, Lăng Tiêu lui ra phía sau hai bước, mặt tái nhợt một mảnh, nhưng không phản bác gì.
Tử Minh ánh mắt chớp động, nhìn hào khí quỷ dị của hai người, không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười. Mạnh Thiên Dương xoay người, thần sắc nghiêm nghị: “Tự ta có thể thay y tục mạng, không cần ngươi giả tình giả nghĩa. “
Cười khúc khích, Tử Minh nhẹ gõ tay vào hộp thiếc, cũng không đáp lời.
“Ta nhất định phải cứu y, về phần sau này y là hận cũng được, oán cũng được… Ta đều không để tâm…” Lăng Tiêu thở dài, con ngươi lạnh như băng sắc bén như kiếm hướng Mạnh Thiên Dương —— đó là cách duy nhất
ta có thể trả nợ tình ý của Tư Phi Tình…
“A ha ha, thú vị thú vị…” Tử Minh cười đến vẻ mặt sáng lạn, một ngón tay chỉ lên đầu: “Ta cũng không quản ngươi các, nhưng canh giờ sắp đến, các ngươi cũng nhanh chóng phân một trận thắng thua đi, ha ha, xuân tàm này nhưng chỉ có một cái.”
Trung niên văn sĩ vẫn nhìn Thất thiếu gia xuất thần nghe vậy hơi nhíu mày, thiếu chủ lại đang trêu đùa người nữa rồi, không biết mạng người do trời định sao? Xem ra hắn dạy dỗ mấy năm thật sự đã thất bại, vừa định mở miệng, Tử Minh khoát tay ngăn lại, đúng là khí độ uy nghiêm, hắn đang muốn giáo huấn lại đem lời nói nuốt quay về trong bụng, âm thầm lắc đầu.
Canh giờ sắp đến rồi sao? Lăng Tiêu cùng Mạnh Thiên Dương đều rùng mình, đồng tử có chút co rút lại, tuyết y cùng cẩm bào không gió tự động bay phất phới ——
Sát khí ngưng trọng bao phủ khắp sân, sắc trời tựa hồ có chút hôn ám, người nào cũng không phát giác Tư Phi Tình trên tháp mí mắt khẽ rung động
…
Không khí rất nặng nề, ép tới ngực sinh đau… ta vừa rồi ngất đi thôi sao? Ta còn ở trong viện? Đó là Mạnh Thiên Dương! A, là Lăng Tiêu…
Hai mắt đột nhiên mở to, ánh mắt Tư Phi Tình không
rời
nam tử tuấn mỹ bạch y thắng tuyết kia, làm cho y phân không rõ là hận hay yêu, nhưng lại không nỡ dời đi tầm mắt… Chỉ là, bọn họ hai người đang làm cái gì vậy?! Lại như lần trước ở Cửu Trọng Hiên đối địch nhau!
“Ngươi tỉnh dậy cũng tốt, hai kẻ ngu ngốc này đang vì ngươi quyết một trận thắng bại. ha ha, Ngươi từ từ xem đi!” Tử Minh áp vào bên tai Tư Phi Tình vừa nhẹ nhàng vừa nhanh nói, nhoáng một cái, thân lại quay về chỗ cũ, cười hì hì nhìn hai người tụ khí liễm thần, làm bộ như không có gì.
Cái gì? Tư Phi Tình cố gắng khởi động thân thể, mở miệng, yết hầu một trận đau đớn, hô không ra tiếng —— Lại muốn động thủ sao? Nhưng, lúc này đây, ta không có biện pháp tới ngăn cản a!!!
Ta không muốn các ngươi động thủ! Ta không muốn các ngươi bị thương a!
Ai tới giúp ta ngăn cản bọn họ! ngăn cản bọn họ!!
Trong miệng như bị vật cứng chắn ngang không phát ra thanh âm, mắt thấy
hai người chậm rãi vung tay lên, máu nóng xông lên cổ họng Tư Phi Tình, không biết khí lực ở đâu ra, nâng cánh tay lên, đánh rớt chén sứ trên cái bàn nhỏ, canh văng khắp nơi,
chén vỡ thành mấy mảnh, nhưng tinh thần tất cả mọi người lúc này còn đang chăm chú nhìn
trận quyết đấu trước mắt không lưu ý đến tiếng vang nhỏ này ——
Các ngươi mau dừng lại!
Không được động thủ nữa! Tư Phi Tình khẩn trương kinh hãi nhìn toàn thân hai người phát ra sát khí dày đặc —— Tại sao? Ta đã sắp chết, các ngươi tại sao còn muốn động thủ?
Tại sao còn muốn động thủ? Có phải hay không ta chết rồi, các ngươi mới dừng lại? Có phải hay không ta chết rồi? Các ngươi sẽ không thương tổn đối phương? …
Ý nghĩ vừa lóe lên, tay đã nhặt lên một mảnh sứ, không chút do dự hướng cổ mình vẽ xuống ——
Không cảm thấy đau đớn, chỉ là có chút mát lạnh, giống như hạt mưa nhỏ giọt ở trên cổ, khóe mắt lờ mờ thoáng thấy mấy vệt huyết châu vung vẩy, tung tóe lên y sam
hai người ——
Thật sự không đau! Tư Phi Tình cười nhẹ, dòng nước ấm áp chảy xuống hõm vai, trượt vào trong ngực… Ấm áp khiến y cảm thấy
an tâm…
Phảng phất lần đầu tiên được Mạnh Thiên Dương ôm lên lưng ngựa ấm áp như vậy… dường như cùng Lăng Tiêu cùng nhau tiến vào ôn tuyền dịu dàng vây quanh…
Nguyện vọng lớn nhất cả đời của ta chính là có thể như một người bình thường khỏe mạnh mà sống, ta chưa từng nghĩ đến sẽ tự tay chấm dứt sinh mạng mình quý trọng nhất. Nhưng ta một chút cũng không cảm thấy hối hận, là thật, một chút
không hối hận…
Tỷ tỷ, ta vẫn luôn không rõ ngươi tại sao muốn bỏ qua mạng của chính mình, nhưng bây giờ, ta nghĩ ta có thể hiểu rõ tâm tình ngươi lúc đó. Nguyên lai vì một phần
tình cảm, người ta thật sự cam nguyện vì một người khác vứt bỏ tính mạng của chính mình…
Chỉ vì một phần tình cảm …
Con ngươi trong suốt minh tịnh so với bất cứ gì lúc nào đều lưu luyến không rời nhìn khuôn mặt tuấn nhã kinh hãi vặn vẹo nhưng vẫn như cũ tao nhã ân cần của Mạnh Thiên Dương,
khuôn mặt khiến y an tâm tín nhiệm… Chậm rãi dời về phía Lăng Tiêu ——
Ngươi, như thế nào lại khóc rồi?
Vẻ mặt đau đớn đầy nước mắt, con ngươi băng lãnh dường như nhiễm hàng ngàn đau thương…
Nước mắt khiến lòng ta chua xót! Lăng Tiêu…
Thời gian cùng ngươi một chỗ thật giống như một giấc mộng dài nhất từ trước đến nay của ta. Nếu như nửa trước là cơn ác mộng ta không muốn nhớ lại, vậy nửa
sau chính là mộng đẹp vĩnh viễn ta cũng không quên được… Quên không được ta kéo theo ngươi ở trên tuyết đắp người tuyết, quên không được đêm trăng ta lén hôn ngươi trong lúc ngủ mơ, quên không được ở trong ôn tuyền trì cùng ngươi triền miên, Quên không được ta đứng ở vách đá hô to thích ngươi…
Quên không được… cho dù kiếp phù du như mộng, ta cũng không nghĩ muốn quên, ngươi ở trong mộng đối với ta thật tốt. Cho dù lúc này còn đang trong mộng, ta cũng vẫn muốn thay ngươi lau đi nước mắt…
Đầu ngón tay run rẩy, lòng người ngắn ngủn khoảng cách nhưng lại giống như cách trăm sông ngàn núi, cuối cùng xoa nhẹ lên gương mặt tuấn mỹ, lau đi những giọt nước mắt trong suốt ——
“… Lăng… Tiêu… Đừng… Khóc…”
Sau này cũng không cần khóc nữa,
bởi vì ta sẽ không có biện pháp giúp ngươi lau nước mắt… Nước mắt từ trong đôi mắt trong suốt tinh khiết chảy xuống, dọc theo khóe môi, giống như mang theo một tia cười đạm bạc như liễu.
****
Khoát tay, ném xuống hộp thiếc trống trơn, Tử Minh khoan khoái thở ra, duỗi
thắt lưng, cười nói: “Đại công cáo thành —— “
“Thiếu chủ, ngươi nếu đã quyết tâm cứu hắn, lúc trước lại vì sao kiếm nhiều chuyện để hai người tranh đấu? Làm hại vị công tử kia suýt nữa mất mạng…”
trung niên văn sĩ bất đắc dĩ phe phẩy đầu, nhìn hai người vây quanh bên cạnh nhuyễn tháp.
“Yến Nam Quy, ngươi đây là đang giáo huấn ta sao?” Tử Minh mắt trợn trắng, thần sắc nhưng lại
không có chút nào bực mình, ngược lại cười hì hì: “Ta chỉ là muốn biết đến tột cùng ở trong lòng hắn người nào quan trọng hơn một chút thôi,
mới quyết định đem xuân tàm dung nhập vào cơ thể người nào… ngươi đừng quên, xuân tàm này cũng là độc cổ, nếu không cẩn thận sai sót, nhưng là sẽ làm cho người sống không bằng chết nha.”
Hắn nói xong lời cuối cùng vẻ mặt đã nghiêm túc, Yến
Nam Quy khe khẽ thở dài, cũng không tiện nói gì nữa, tâm trạng nhưng lại có phần không cho là đúng, thiếu chủ tài năng xuất chúng, đáng tiếc làm việc luôn mang vài phần tà khí, bất quá cũng chỉ có thể trách hắn vô phương dạy dỗ…
Tử Minh ánh mắt chợt lóe, dường như biết tâm tư của hắn, khóe miệng vung lên: “Ngươi không cần tự trách, ta trời sinh chính là cái tính tình này, có trò hay há có thể không xem? ha ha. Nhưng ta thật ra không nghĩ tới hắn cư nhiên tự sát, cũng may hắn thân chịu trọng thương không dụng lực, máu chảy ra không ít, nhưng chỉ là da thịt bị thương, ngược lại làm cho hai cái kẻ ngu ngốc kia uổng công khóc một hồi, Ha
ha ha ha…”
Tiếng cười to phiêu đãng trong sân, Lăng Tiêu cùng Mạnh Thiên Dương không hẹn cùng quay đầu trừng mắt nhìn hắn, hận không thể đem Tử Minh này chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn hung hăng đánh cho một trận, vừa rồi dám làm hại hai người bọn họ hồn kinh phách tán, lúc này còn nói lời châm chọc.
Hơi một nhún vai, Tử Minh thản nhiên nói: “Trừng ta làm cái gì? Ta cứu người yêu trong lòng của các ngươi, nên cảm kích ta mới đúng nha.”
Mạnh Thiên Dương hừ một tiếng, không để ý đến hắn, quay đầu lại thay Tư Phi Tình đang ngủ say lau đi vết máu trên cần cổ, thoa kim sang dược. Tử Minh chớp mắt: ” Người hắn cuối cùng nhớ mong mặc dù không phải ngươi, ngươi cũng không nên đối với ta lạnh nhạt a, hì hì…”
Khẽ nhíu mi, Mạnh Thiên Dương cơn giận đang định phát tác, Tử Minh cũng đã hướng phía Lăng Tiêu cười nói: “Lăng Tiêu thành chủ, chuyện của ngươi ta đã hoàn thành, ngươi nên nhanh chóng lên kinh thành gở xuống cái đầu người ta cần mới đúng —— “
Hắn lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng cười dài trên đỉnh đầu: “Cần gì phiền toái như vậy? Ngươi muốn mạng của ta còn không phải dễ dàng sao? Chỉ sợ ngươi không nỡ gϊếŧ ta thôi.”
Tiếng cười sang sảng vang vọng không trung, một người nhanh nhẹn từ trên ngọn cây bên ngoài tường nhảy vào trong viện, hoa phục kim quan, nhấc tay nhấc chân khí thế cao quý, một đôi con ngươi đen nhánh nhìn xung quanh, lợi hại như chim ưng, chăm chú nhìn nét mặt Tử Minh, lại đối với người khác coi như không nhìn thấy.
“Ngươi như thế nào tới đây?” Tử Minh sắc mặt rất khó coi, hơi tươi cười, lạnh lùng lui về phía sau hai bước. Yến Nam Quy cũng bất giác động dung, dời bước che ở trước người Tử Minh.
“Tử Minh, ngươi đây không phải biết rõ còn hỏi sao? Một năm trước ngươi không từ mà biệt, tưởng rằng có thể thoát được ta sao? ha ha, người Long Diễn Diệu ta muốn, tự nhiên đuổi tới chân trời góc biển cũng
sẽ không bỏ qua.”
Hãnh diện ngẩng đầu, Long Diễn Diệu thân ảnh đột nhiên thoáng một cái, đã vượt qua Yến Nam Quy đứng ở trước mặt Tử Minh, chóp mũi cơ hồ muốn dán lên khuôn mặt hắn, ghé vào lỗ tai hắn dùng thanh âm chỉ có Tử Minh mới nghe thấy cười nhẹ nói: ” Ngươi cho rằng ở trên người giấu đầy độc vật, ta liền không đυ.ng được ngươi sao? Ngươi thật đúng là ngây thơ, a ——” một tay duỗi ra, liền nắm ở thắt lưng hắn.
“Làm càn ——” một tiếng phẫn nộ vang lên, nhưng là Yến Nam Quy phát ra, hắn song chưởng chém ra, hướng hậu tâm Long Diễn Diệu đánh tới. Long Diễn Diệu không quay đầu lại, đầu vai hơi rung, đã ôm lấy Tử Minh bay ra hơn một trượng, cười nói: ” Thiếu chủ nhà ngươi còn không lên tiếng, ngươi khẩn trương cái gì? ha ha, a ———— “
Tiếng cười đột nhiên chuyển thành kinh hô, huyết quang chợt lóe, Tử Minh vội vàng thối lui ba thước, trong tay áo lưỡi
đao lạnh lẽo phút chốc biến mất, ánh mắt lạnh lùng nhìn Long Diễn Diệu: ” Ngươi còn dây dưa không dứt, ta lần sau cũng không cần cố kỵ lời thề, nhất định tự tay gϊếŧ ngươi.”
Long Diễn Diệu xoay tay lại một mạt lau đi vết máu trước ngực, vẻ mặt tươi cười không đổi: “Kiếm pháp của ngươi càng ngày càng lợi hại, ha ha, ta dưỡng thương tốt lại tới tìm ngươi.” mũi chân điểm nhẹ, đã vượt qua tường.
Hắn bỗng nhiên quay lại, một chút bóng dáng cũng không có, chỉ có tiếng cười xa xa theo gió tung bay tiến vào: “Còn có, ngươi muốn gϊếŧ ta
liền tự mình động thủ, ngàn vạn lần đừng không đành lòng, đừng kêu người khác làm thay, ha ha ha…”
“Phi, quỷ mới không đành lòng gϊếŧ ngươi,
nếu không phải, nếu không phải ta đã thề, lầm bầm” Tử Minh tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, thấy Lăng Tiêu lãnh đạm như băng chắp tay đứng im, hắn cắn răng một cái: “Đầu người này tự ta tới lấy, không cần làm phiền thành chủ
nữa.”
Lăng Tiêu từ chối cho ý kiến, Mạnh Thiên Dương nhưng lại giễu cợt cười rộ lên, Tử Minh mắt trợn trắng: “Cười cái gì? hừ, ta cứu hắn, ngươi còn nợ ta một phần nhân tình đấy.”
Mạnh Thiên Dương sửng sốt, nghĩ thầm nhưng thật ra cũng đúng, Tử Minh cười hắc hắc nói: “Ta là người thích thẳng thắn, cũng không cần ngươi nói cái gì đại ân đại đức, sau này nhất định phun ra những lời nói nhảm tương báo, Yến Nam Quy, ngươi thay ta xem một chút Phong Nhã lâu này có thứ gì tốt có thể để vào mắt gom lại đây, coi như thù lao ta cứu người đi, nói vậy Lâu chủ ngươi cũng sẽ không keo kiệt đi, ha ha…”
Hắn muốn báo ân người, lại so với truy khoản nợ còn không gấp, Mạnh Thiên Dương nhất thời cũng không biết nên nói gì mới đúng. Yến Nam Quy mỉm cười, đột nhiên chỉ vào Thất thiếu gia:
” Như vậy thỉnh lâu chủ đem hắn tặng thiếu chủ nhà ta đi.”
Thất thiếu gia ở một bên sớm đã nhìn đến hoa cả mắt,
nghe được một câu như thế, không khỏi giật mình. Tử Minh đã kêu lên trước: “Ta muốn hắn làm cái gì?”
Yến Nam Quy ánh mắt rơi vào nét mặt Thất thiếu gia, lại hiện ra một chút hoảng hốt, thấy Thất thiếu gia
lộ ra vẻ mặt hồ nghi đề phòng, phục hồi lại tinh thần: “Thiếu chủ, thiếu niên này hình dạng cùng chủ mẫu khi còn sống có vài phần tương tự…”
Tử Minh a một tiếng: “Thật sao?” hắn vừa ra đời, mẫu thân liền buông tay nhân gian, chưa bao giờ thấy qua bộ dáng mẫu thân, nhưng Yến Nam Quy nhất định sẽ không phải không biết đi, nhìn Thất thiếu gia từ trên xuống dưới, thân thiết tự nhiên, gật đầu: ” Đã như vậy, ta cũng không thể mặc hắn ở đây bị người nô dịch —— “
Bỗng nhiên vọt đến bên cạnh Thất thiếu gia, ấn một cái sau cổ hắn, sắc mặt bỗng nhiên lạnh lùng, từ sau khi hắn đi vào sân, liền chưa từng nghe thiếu gia diễm lệ này nói ra nửa câu, sớm cảm thấy nghi hoặc, đúng là bị phong kín tử huyệt rồi. Hai tròng mắt không khỏi nheo lại, người nào cả gan lại dám làm hại hắn? Một tay kéo tay Thất
thiếu gia: “Ta xem ngươi ở Phong nhã lâu cũng nhất định không được vừa lòng, không bằng theo ta quay về Miêu Cương, ta tự có biện pháp khiến ngươi một lần nữa mở miệng. Được không?”
Quay về Miêu Cương?! Thất thiếu gia chấn động, thẳng tắp nhìn Mạnh Thiên Dương, thấy hắn đang cùng Lăng Tiêu nửa quỳ trên tháp vừa giúp Tư Phi Tình lau vết máu trên người, ngay cả đầu cũng không hướng bên này ngẩng lên một chút. Im lặng
hồi lâu, Thất thiếu gia khép mắt lại, hai hàng nước mắt
rơi xuống.
“Ngươi khóc cái gì?” Tử Minh nhíu mày.
Nâng tay áo lau đi nước mắt, Thất thiếu gia lại liếc mắt nhìn Mạnh Thiên Dương, xoay người hướng bên ngoài sân đi ra, một đường cũng không quay đầu lại, đi rất nhanh,
Tử Minh sau khi ngẩn ngơ, cũng cùng
Yến Nam Quy nhất tề đuổi theo ra.
Thẳng đến ba người đi xa, Mạnh Thiên Dương đứng lên, ánh mắt chớp động, im lặng thở dài
——
Nhị thập nhất chương
Ánh mắt như đao kiếm lần lượt thay đổi giữa không trung, sát khí trong khoảnh khắc tràn ngập sân ——
” Đây là muốn ta cứu người sao?” Cục diện hết sức căng thẳng bị một thanh âm thanh thúy vang lên đánh vỡ, Mạnh Thiên Dương nghiêng con mắt, mới phát hiện trong viện không biết khi nào lại nhiều thêm hai người.
Ánh mắt nhìn Tư Phi Tình không một tiếng động, tử y thanh niên đột nhiên cười, khuôn mặt nguyên bản nhã nhặn nhưng ánh mắt hiện ra một tia sáng chói: ” Nghĩ không ra người Lăng Tiêu thành chủ yêu cư nhiên tầm thường như thế, ha ha…” vén vạt áo, hướng tháp thượng đến gần.
” Làm cái gì?” Mạnh Thiên Dương một chưởng chém ra, lại bị một cỗ lực đạo nhu hòa vô hình làm tiêu tan, hắn cả kinh, nhìn thẳng trung nên văn sĩ cùng
tử y thanh niên đồng loạt xuất hiện.
“Đắc tội rồi, chỉ là thiếu chủ nhà ta toàn thân có dấu độc vật, Lâu chủ tùy tiện
ra tay, còn sợ độc trùng không có mắt, làm bị thương lâu chủ.” Thu tay vào ống tay áo, trung niên văn sĩ nho nhã lễ độ chắp tay vái chào, ngược lại làm cho cơn phẫn nộ của Mạnh Thiên Dương không thể nào phát tác. Vừa quay đầu, nhìn thấy Thất thiếu gia ngốc lăng một bên, văn sĩ kia ngây ra, trong mắt mang theo vài phần hoảng hốt.
Lăng Tiêu thỉnh người này tới cứu Tư Phi Tình? Mạnh Thiên Dương ngạc nhiên nghi ngờ, thấy tử y thanh niên cúi người xem xét khí tức Tư Phi Tình, nhất thời cũng không dám làm xằng.
“Như thế nào?” Lăng Tiêu trước mặt, run giọng nói.
Thẳng người đứng dậy, tử y thanh niên từ trong lòng lấy ra một hộp thiếc nho nhỏ, chậm rãi mở ra, móng tay nhanh nhẹn khơi ra một tiểu trùng màu vàng như sợi tóc, thả xuống mi tâm Tư Phi Tình ——
” Đây là vật gì?” Mạnh Thiên Dương kinh hãi nhìn kim trùng kia nhúc nhích,
dần dần toàn thân biến hồng, giống như đang hút máu Tư Phi Tình, hắn đương nhiên cũng nghe nói qua cổ thuật, nhưng chưa bao giờ chính mắt nhìn thấy, lúc này chỉ cảm thấy buồn nôn vừa lại một trận sợ hãi.
Tử y thanh niên cũng không để ý đến hắn, chờ kim trùng hoàn toàn chuyển thành màu đỏ, ngón tay hơi khơi, đã xem trùng thu vào trong hộp, lúc này mới chậm rãi mở miệng: ” Cái này gọi là xuân tàm, có thể cứu được mạng hắn, hừ, cũng không biết là người nào lỗ mãng, cư nhiên đem người trọng thương tùy ý mang di, hại ta Tử Minh uổng công một chuyến đến Thiên Sơn, còn phải vô duyên vô cớ đuổi theo mấy ngàn dặm.” khóe miệng hơi cong lên, liếc mắt nhìn Mạnh Thiên Dương một cái.
“… Cái gì? Ngươi nói có thể cứu y? …” Mạnh Thiên Dương vừa mừng vừa sợ, cũng không để ý lời nói chế nhạo của Tử Minh: ” Y, y còn chưa có chết sao?”
Tử Minh mặt trầm xuống: ” Người ta muốn cứu, lại như thế nào sẽ chết?” Nhìn nhìn sắc trời, xoay người đối mặt với Lăng Tiêu: “Chờ một canh giờ, ta đã đem xuân tàm dung nhập vào cơ thể ngươi, ha ha, ngươi liền có thể cùng ngươi này tương liên đến già rồi. a, cũng không biết ngươi định khi nào giúp ta gϊếŧ người đây? …”
Lăng Tiêu nghe được câu tương liên đến già của hắn, con ngươi lạnh lẽo xẹt qua một tia đau đớn, không nói gì, Mạnh Thiên Dương đã dần dần nghe ra manh mối, cắt ngang nói: ” Xuân tàm này dung nhập vào cơ thể cùng cứu mạng y có quan hệ gì?”
Có chút không nhịn được nhíu mi lại, Tử Minh vẫn không nhanh không chậm nói: “Cổ trùng dung nhập trong máu, mới có thể làm người mình yêu tục mạng —— “
” Vậy cần gì phải là hắn?” Mạnh Thiên Dương quay đầu căm tức nhìn Lăng Tiêu, lạnh lùng cười: ” Ngươi cắt đứt ngón tay y, dồn ép khiến y nghĩ muốn lấy cái chết để giải thoát, lại còn giả mù sa mưa giả bộ có tình có nghĩa cái gì? Hừ, ngươi cho rằng y nhớ lại hết thảy rồi, còn có thể nguyện ý muốn người thương tổn y tới cứu sao?”
Tuyết y run lên, Lăng Tiêu lui ra phía sau hai bước, mặt tái nhợt một mảnh, nhưng không phản bác gì.
Tử Minh ánh mắt chớp động, nhìn hào khí quỷ dị của hai người, không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười. Mạnh Thiên Dương xoay người, thần sắc nghiêm nghị: “Tự ta có thể thay y tục mạng, không cần ngươi giả tình giả nghĩa. “
Cười khúc khích, Tử Minh nhẹ gõ tay vào hộp thiếc, cũng không đáp lời.
“Ta nhất định phải cứu y, về phần sau này y là hận cũng được, oán cũng được… Ta đều không để tâm…” Lăng Tiêu thở dài, con ngươi lạnh như băng sắc bén như kiếm hướng Mạnh Thiên Dương —— đó là cách duy nhất
ta có thể trả nợ tình ý của Tư Phi Tình…
“A ha ha, thú vị thú vị…” Tử Minh cười đến vẻ mặt sáng lạn, một ngón tay chỉ lên đầu: “Ta cũng không quản ngươi các, nhưng canh giờ sắp đến, các ngươi cũng nhanh chóng phân một trận thắng thua đi, ha ha, xuân tàm này nhưng chỉ có một cái.”
Trung niên văn sĩ vẫn nhìn Thất thiếu gia xuất thần nghe vậy hơi nhíu mày, thiếu chủ lại đang trêu đùa người nữa rồi, không biết mạng người do trời định sao? Xem ra hắn dạy dỗ mấy năm thật sự đã thất bại, vừa định mở miệng, Tử Minh khoát tay ngăn lại, đúng là khí độ uy nghiêm, hắn đang muốn giáo huấn lại đem lời nói nuốt quay về trong bụng, âm thầm lắc đầu.
Canh giờ sắp đến rồi sao? Lăng Tiêu cùng Mạnh Thiên Dương đều rùng mình, đồng tử có chút co rút lại, tuyết y cùng cẩm bào không gió tự động bay phất phới ——
Sát khí ngưng trọng bao phủ khắp sân, sắc trời tựa hồ có chút hôn ám, người nào cũng không phát giác Tư Phi Tình trên tháp mí mắt khẽ rung động
…
Không khí rất nặng nề, ép tới ngực sinh đau… ta vừa rồi ngất đi thôi sao? Ta còn ở trong viện? Đó là Mạnh Thiên Dương! A, là Lăng Tiêu…
Hai mắt đột nhiên mở to, ánh mắt Tư Phi Tình không
rời
nam tử tuấn mỹ bạch y thắng tuyết kia, làm cho y phân không rõ là hận hay yêu, nhưng lại không nỡ dời đi tầm mắt… Chỉ là, bọn họ hai người đang làm cái gì vậy?! Lại như lần trước ở Cửu Trọng Hiên đối địch nhau!
“Ngươi tỉnh dậy cũng tốt, hai kẻ ngu ngốc này đang vì ngươi quyết một trận thắng bại. ha ha, Ngươi từ từ xem đi!” Tử Minh áp vào bên tai Tư Phi Tình vừa nhẹ nhàng vừa nhanh nói, nhoáng một cái, thân lại quay về chỗ cũ, cười hì hì nhìn hai người tụ khí liễm thần, làm bộ như không có gì.
Cái gì? Tư Phi Tình cố gắng khởi động thân thể, mở miệng, yết hầu một trận đau đớn, hô không ra tiếng —— Lại muốn động thủ sao? Nhưng, lúc này đây, ta không có biện pháp tới ngăn cản a!!!
Ta không muốn các ngươi động thủ! Ta không muốn các ngươi bị thương a!
Ai tới giúp ta ngăn cản bọn họ! ngăn cản bọn họ!!
Trong miệng như bị vật cứng chắn ngang không phát ra thanh âm, mắt thấy
hai người chậm rãi vung tay lên, máu nóng xông lên cổ họng Tư Phi Tình, không biết khí lực ở đâu ra, nâng cánh tay lên, đánh rớt chén sứ trên cái bàn nhỏ, canh văng khắp nơi,
chén vỡ thành mấy mảnh, nhưng tinh thần tất cả mọi người lúc này còn đang chăm chú nhìn
trận quyết đấu trước mắt không lưu ý đến tiếng vang nhỏ này ——
Các ngươi mau dừng lại!
Không được động thủ nữa! Tư Phi Tình khẩn trương kinh hãi nhìn toàn thân hai người phát ra sát khí dày đặc —— Tại sao? Ta đã sắp chết, các ngươi tại sao còn muốn động thủ?
Tại sao còn muốn động thủ? Có phải hay không ta chết rồi, các ngươi mới dừng lại? Có phải hay không ta chết rồi? Các ngươi sẽ không thương tổn đối phương? …
Ý nghĩ vừa lóe lên, tay đã nhặt lên một mảnh sứ, không chút do dự hướng cổ mình vẽ xuống ——
Không cảm thấy đau đớn, chỉ là có chút mát lạnh, giống như hạt mưa nhỏ giọt ở trên cổ, khóe mắt lờ mờ thoáng thấy mấy vệt huyết châu vung vẩy, tung tóe lên y sam
hai người ——
Thật sự không đau! Tư Phi Tình cười nhẹ, dòng nước ấm áp chảy xuống hõm vai, trượt vào trong ngực… Ấm áp khiến y cảm thấy
an tâm…
Phảng phất lần đầu tiên được Mạnh Thiên Dương ôm lên lưng ngựa ấm áp như vậy… dường như cùng Lăng Tiêu cùng nhau tiến vào ôn tuyền dịu dàng vây quanh…
Nguyện vọng lớn nhất cả đời của ta chính là có thể như một người bình thường khỏe mạnh mà sống, ta chưa từng nghĩ đến sẽ tự tay chấm dứt sinh mạng mình quý trọng nhất. Nhưng ta một chút cũng không cảm thấy hối hận, là thật, một chút
không hối hận…
Tỷ tỷ, ta vẫn luôn không rõ ngươi tại sao muốn bỏ qua mạng của chính mình, nhưng bây giờ, ta nghĩ ta có thể hiểu rõ tâm tình ngươi lúc đó. Nguyên lai vì một phần
tình cảm, người ta thật sự cam nguyện vì một người khác vứt bỏ tính mạng của chính mình…
Chỉ vì một phần tình cảm …
Con ngươi trong suốt minh tịnh so với bất cứ gì lúc nào đều lưu luyến không rời nhìn khuôn mặt tuấn nhã kinh hãi vặn vẹo nhưng vẫn như cũ tao nhã ân cần của Mạnh Thiên Dương,
khuôn mặt khiến y an tâm tín nhiệm… Chậm rãi dời về phía Lăng Tiêu ——
Ngươi, như thế nào lại khóc rồi?
Vẻ mặt đau đớn đầy nước mắt, con ngươi băng lãnh dường như nhiễm hàng ngàn đau thương…
Nước mắt khiến lòng ta chua xót! Lăng Tiêu…
Thời gian cùng ngươi một chỗ thật giống như một giấc mộng dài nhất từ trước đến nay của ta. Nếu như nửa trước là cơn ác mộng ta không muốn nhớ lại, vậy nửa
sau chính là mộng đẹp vĩnh viễn ta cũng không quên được… Quên không được ta kéo theo ngươi ở trên tuyết đắp người tuyết, quên không được đêm trăng ta lén hôn ngươi trong lúc ngủ mơ, quên không được ở trong ôn tuyền trì cùng ngươi triền miên, Quên không được ta đứng ở vách đá hô to thích ngươi…
Quên không được… cho dù kiếp phù du như mộng, ta cũng không nghĩ muốn quên, ngươi ở trong mộng đối với ta thật tốt. Cho dù lúc này còn đang trong mộng, ta cũng vẫn muốn thay ngươi lau đi nước mắt…
Đầu ngón tay run rẩy, lòng người ngắn ngủn khoảng cách nhưng lại giống như cách trăm sông ngàn núi, cuối cùng xoa nhẹ lên gương mặt tuấn mỹ, lau đi những giọt nước mắt trong suốt ——
“… Lăng… Tiêu… Đừng… Khóc…”
Sau này cũng không cần khóc nữa,
bởi vì ta sẽ không có biện pháp giúp ngươi lau nước mắt… Nước mắt từ trong đôi mắt trong suốt tinh khiết chảy xuống, dọc theo khóe môi, giống như mang theo một tia cười đạm bạc như liễu.
****
Khoát tay, ném xuống hộp thiếc trống trơn, Tử Minh khoan khoái thở ra, duỗi
thắt lưng, cười nói: “Đại công cáo thành —— “
“Thiếu chủ, ngươi nếu đã quyết tâm cứu hắn, lúc trước lại vì sao kiếm nhiều chuyện để hai người tranh đấu? Làm hại vị công tử kia suýt nữa mất mạng…”
trung niên văn sĩ bất đắc dĩ phe phẩy đầu, nhìn hai người vây quanh bên cạnh nhuyễn tháp.
“Yến Nam Quy, ngươi đây là đang giáo huấn ta sao?” Tử Minh mắt trợn trắng, thần sắc nhưng lại
không có chút nào bực mình, ngược lại cười hì hì: “Ta chỉ là muốn biết đến tột cùng ở trong lòng hắn người nào quan trọng hơn một chút thôi,
mới quyết định đem xuân tàm dung nhập vào cơ thể người nào… ngươi đừng quên, xuân tàm này cũng là độc cổ, nếu không cẩn thận sai sót, nhưng là sẽ làm cho người sống không bằng chết nha.”
Hắn nói xong lời cuối cùng vẻ mặt đã nghiêm túc, Yến
Nam Quy khe khẽ thở dài, cũng không tiện nói gì nữa, tâm trạng nhưng lại có phần không cho là đúng, thiếu chủ tài năng xuất chúng, đáng tiếc làm việc luôn mang vài phần tà khí, bất quá cũng chỉ có thể trách hắn vô phương dạy dỗ…
Tử Minh ánh mắt chợt lóe, dường như biết tâm tư của hắn, khóe miệng vung lên: “Ngươi không cần tự trách, ta trời sinh chính là cái tính tình này, có trò hay há có thể không xem? ha ha. Nhưng ta thật ra không nghĩ tới hắn cư nhiên tự sát, cũng may hắn thân chịu trọng thương không dụng lực, máu chảy ra không ít, nhưng chỉ là da thịt bị thương, ngược lại làm cho hai cái kẻ ngu ngốc kia uổng công khóc một hồi, Ha
ha ha ha…”
Tiếng cười to phiêu đãng trong sân, Lăng Tiêu cùng Mạnh Thiên Dương không hẹn cùng quay đầu trừng mắt nhìn hắn, hận không thể đem Tử Minh này chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn hung hăng đánh cho một trận, vừa rồi dám làm hại hai người bọn họ hồn kinh phách tán, lúc này còn nói lời châm chọc.
Hơi một nhún vai, Tử Minh thản nhiên nói: “Trừng ta làm cái gì? Ta cứu người yêu trong lòng của các ngươi, nên cảm kích ta mới đúng nha.”
Mạnh Thiên Dương hừ một tiếng, không để ý đến hắn, quay đầu lại thay Tư Phi Tình đang ngủ say lau đi vết máu trên cần cổ, thoa kim sang dược. Tử Minh chớp mắt: ” Người hắn cuối cùng nhớ mong mặc dù không phải ngươi, ngươi cũng không nên đối với ta lạnh nhạt a, hì hì…”
Khẽ nhíu mi, Mạnh Thiên Dương cơn giận đang định phát tác, Tử Minh cũng đã hướng phía Lăng Tiêu cười nói: “Lăng Tiêu thành chủ, chuyện của ngươi ta đã hoàn thành, ngươi nên nhanh chóng lên kinh thành gở xuống cái đầu người ta cần mới đúng —— “
Hắn lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng cười dài trên đỉnh đầu: “Cần gì phiền toái như vậy? Ngươi muốn mạng của ta còn không phải dễ dàng sao? Chỉ sợ ngươi không nỡ gϊếŧ ta thôi.”
Tiếng cười sang sảng vang vọng không trung, một người nhanh nhẹn từ trên ngọn cây bên ngoài tường nhảy vào trong viện, hoa phục kim quan, nhấc tay nhấc chân khí thế cao quý, một đôi con ngươi đen nhánh nhìn xung quanh, lợi hại như chim ưng, chăm chú nhìn nét mặt Tử Minh, lại đối với người khác coi như không nhìn thấy.
“Ngươi như thế nào tới đây?” Tử Minh sắc mặt rất khó coi, hơi tươi cười, lạnh lùng lui về phía sau hai bước. Yến Nam Quy cũng bất giác động dung, dời bước che ở trước người Tử Minh.
“Tử Minh, ngươi đây không phải biết rõ còn hỏi sao? Một năm trước ngươi không từ mà biệt, tưởng rằng có thể thoát được ta sao? ha ha, người Long Diễn Diệu ta muốn, tự nhiên đuổi tới chân trời góc biển cũng
sẽ không bỏ qua.”
Hãnh diện ngẩng đầu, Long Diễn Diệu thân ảnh đột nhiên thoáng một cái, đã vượt qua Yến Nam Quy đứng ở trước mặt Tử Minh, chóp mũi cơ hồ muốn dán lên khuôn mặt hắn, ghé vào lỗ tai hắn dùng thanh âm chỉ có Tử Minh mới nghe thấy cười nhẹ nói: ” Ngươi cho rằng ở trên người giấu đầy độc vật, ta liền không đυ.ng được ngươi sao? Ngươi thật đúng là ngây thơ, a ——” một tay duỗi ra, liền nắm ở thắt lưng hắn.
“Làm càn ——” một tiếng phẫn nộ vang lên, nhưng là Yến Nam Quy phát ra, hắn song chưởng chém ra, hướng hậu tâm Long Diễn Diệu đánh tới. Long Diễn Diệu không quay đầu lại, đầu vai hơi rung, đã ôm lấy Tử Minh bay ra hơn một trượng, cười nói: ” Thiếu chủ nhà ngươi còn không lên tiếng, ngươi khẩn trương cái gì? ha ha, a ———— “
Tiếng cười đột nhiên chuyển thành kinh hô, huyết quang chợt lóe, Tử Minh vội vàng thối lui ba thước, trong tay áo lưỡi
đao lạnh lẽo phút chốc biến mất, ánh mắt lạnh lùng nhìn Long Diễn Diệu: ” Ngươi còn dây dưa không dứt, ta lần sau cũng không cần cố kỵ lời thề, nhất định tự tay gϊếŧ ngươi.”
Long Diễn Diệu xoay tay lại một mạt lau đi vết máu trước ngực, vẻ mặt tươi cười không đổi: “Kiếm pháp của ngươi càng ngày càng lợi hại, ha ha, ta dưỡng thương tốt lại tới tìm ngươi.” mũi chân điểm nhẹ, đã vượt qua tường.
Hắn bỗng nhiên quay lại, một chút bóng dáng cũng không có, chỉ có tiếng cười xa xa theo gió tung bay tiến vào: “Còn có, ngươi muốn gϊếŧ ta
liền tự mình động thủ, ngàn vạn lần đừng không đành lòng, đừng kêu người khác làm thay, ha ha ha…”
“Phi, quỷ mới không đành lòng gϊếŧ ngươi,
nếu không phải, nếu không phải ta đã thề, lầm bầm” Tử Minh tức giận đến vẻ mặt đỏ bừng, thấy Lăng Tiêu lãnh đạm như băng chắp tay đứng im, hắn cắn răng một cái: “Đầu người này tự ta tới lấy, không cần làm phiền thành chủ
nữa.”
Lăng Tiêu từ chối cho ý kiến, Mạnh Thiên Dương nhưng lại giễu cợt cười rộ lên, Tử Minh mắt trợn trắng: “Cười cái gì? hừ, ta cứu hắn, ngươi còn nợ ta một phần nhân tình đấy.”
Mạnh Thiên Dương sửng sốt, nghĩ thầm nhưng thật ra cũng đúng, Tử Minh cười hắc hắc nói: “Ta là người thích thẳng thắn, cũng không cần ngươi nói cái gì đại ân đại đức, sau này nhất định phun ra những lời nói nhảm tương báo, Yến Nam Quy, ngươi thay ta xem một chút Phong Nhã lâu này có thứ gì tốt có thể để vào mắt gom lại đây, coi như thù lao ta cứu người đi, nói vậy Lâu chủ ngươi cũng sẽ không keo kiệt đi, ha ha…”
Hắn muốn báo ân người, lại so với truy khoản nợ còn không gấp, Mạnh Thiên Dương nhất thời cũng không biết nên nói gì mới đúng. Yến Nam Quy mỉm cười, đột nhiên chỉ vào Thất thiếu gia:
” Như vậy thỉnh lâu chủ đem hắn tặng thiếu chủ nhà ta đi.”
Thất thiếu gia ở một bên sớm đã nhìn đến hoa cả mắt,
nghe được một câu như thế, không khỏi giật mình. Tử Minh đã kêu lên trước: “Ta muốn hắn làm cái gì?”
Yến Nam Quy ánh mắt rơi vào nét mặt Thất thiếu gia, lại hiện ra một chút hoảng hốt, thấy Thất thiếu gia
lộ ra vẻ mặt hồ nghi đề phòng, phục hồi lại tinh thần: “Thiếu chủ, thiếu niên này hình dạng cùng chủ mẫu khi còn sống có vài phần tương tự…”
Tử Minh a một tiếng: “Thật sao?” hắn vừa ra đời, mẫu thân liền buông tay nhân gian, chưa bao giờ thấy qua bộ dáng mẫu thân, nhưng Yến Nam Quy nhất định sẽ không phải không biết đi, nhìn Thất thiếu gia từ trên xuống dưới, thân thiết tự nhiên, gật đầu: ” Đã như vậy, ta cũng không thể mặc hắn ở đây bị người nô dịch —— “
Bỗng nhiên vọt đến bên cạnh Thất thiếu gia, ấn một cái sau cổ hắn, sắc mặt bỗng nhiên lạnh lùng, từ sau khi hắn đi vào sân, liền chưa từng nghe thiếu gia diễm lệ này nói ra nửa câu, sớm cảm thấy nghi hoặc, đúng là bị phong kín tử huyệt rồi. Hai tròng mắt không khỏi nheo lại, người nào cả gan lại dám làm hại hắn? Một tay kéo tay Thất
thiếu gia: “Ta xem ngươi ở Phong nhã lâu cũng nhất định không được vừa lòng, không bằng theo ta quay về Miêu Cương, ta tự có biện pháp khiến ngươi một lần nữa mở miệng. Được không?”
Quay về Miêu Cương?! Thất thiếu gia chấn động, thẳng tắp nhìn Mạnh Thiên Dương, thấy hắn đang cùng Lăng Tiêu nửa quỳ trên tháp vừa giúp Tư Phi Tình lau vết máu trên người, ngay cả đầu cũng không hướng bên này ngẩng lên một chút. Im lặng
hồi lâu, Thất thiếu gia khép mắt lại, hai hàng nước mắt
rơi xuống.
“Ngươi khóc cái gì?” Tử Minh nhíu mày.
Nâng tay áo lau đi nước mắt, Thất thiếu gia lại liếc mắt nhìn Mạnh Thiên Dương, xoay người hướng bên ngoài sân đi ra, một đường cũng không quay đầu lại, đi rất nhanh,
Tử Minh sau khi ngẩn ngơ, cũng cùng
Yến Nam Quy nhất tề đuổi theo ra.
Thẳng đến ba người đi xa, Mạnh Thiên Dương đứng lên, ánh mắt chớp động, im lặng thở dài
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Phù Sinh Mộng Chi Phi Tình
- Chương 21