Chương 12

“Chủ nhân không phải cùng ngươi đi thạch thất rồi sao? Ngươi chạy tới nơi này làm cái gì?” Phong nô nghiêm mặt.

“Hả? còn chưa có trở về sao?” Tư Phi Tình ngốc lăng, y chỉ nghĩ sau khi

mình rời khỏi thạch thất, Lăng Tiêu cư nhiên cũng sẽ trở về Cửu Trọng Hiên, không ngờ

nhưng lại còn chưa có trở về.

Phong nô trừng mắt liếc y một cái, xoay người quay về hiên, nàng mới chẳng muốn cùng nam tử ngu ngốc này

vừa rồi chống đối chủ nhân nói thêm một câu.

Tư Phi Tình cũng không thèm để ý nàng, ngốc trong chốc lát, hướng thạch thất lao đi ——

Sương mù dày đặc tràn ngập, thân ảnh tuyết trắng như ẩn như hiện, nhưng vẫn duy trì tư thế hiên ngang, Tư Phi Tình đi đến

.

“Ngươi lại

tới đây làm cái gì? ta không phải bảo ngươi đi ra ngoài sao?”

Tư Phi Tình một bước tiến vào, liền nghe thấy Lăng Tiêu lạnh lùng quát lớn.

“… Ta là đến trả lại ngươi Phổ Thiện Tâm Kinh a,

ta phải đi rồi —— ”

Lời nói dừng lại, Lăng Tiêu mạnh mẽ xoay người lại, ngữ khí lạnh như băng: “Ngươi nói cái gì?”

Thanh âm lạnh thấu xương cốt khiến Tư Phi Tình không khỏi sợ hãi, nhìn thấy con ngươi Lăng Tiêu nguyên bản đã băng lãnh

càng thêm lạnh khiến người ta sợ hãi, y thoáng giật mình, nghĩ thầm đã biết đột nhiên cáo biệt quả thật có chút thất lễ, xấu hổ nói: “Là ta quá vội vàng rồi,

xin lỗi. Bất quá bệnh của ta cũng đã tốt, ta nghĩ sớm một chút

trở về —— ”

“Ngươi phải rời khỏi nơi này?” mới đầu khϊếp sợ thối lui, Lăng Tiêu đến gần từng bước, bình tĩnh nhìn Tư Phi Tình. Lời nói bình tĩnh

đến cực điểm, trong lòng nhưng lại loạn thành một đoàn ——

tại sao

đột nhiên phải đi?

Ngươi không phải còn muốn theo ta học kiếm sao? tại sao phải rời khỏi ta? Tư Phi Tình…

“Tại sao phải rời khỏi ta?”

Ách? Thân ảnh chậm rãi đến gần khiến Tư Phi Tình không cảm thấy một trận áp bách, chân bất giác chậm rãi

lui về phía sau mấy bước, hô hấp có chút cấp bách. Lăng Tiêu trước mắt và bình thường cũng không có gì Khác nhau, tại sao y có thể cảm giác được áp lực bất an như thế?

“… Ta thật sự phải đi rồi, Tâm kinh trả lại cho ngươi…”

kiên trì đến cùng, Tư Phi Tình đem quyên sách đưa tới trước mặt Lăng Tiêu.

Không nhận, cũng không nhìn, Lăng Tiêu hai mắt thủy chung gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt kiên trì của nam tử trước mặt —— ngươi rốt cục

phải đi rồi sao? Tốt cục phải rời khỏi ta, trở lại

bên cạnh người kia sao? Không nghĩ tới ngày này tới nhanh như vậy!

Vốn là bởi vì hành vi ta trước của ta làm cho ngươi có cảm giác chán ghét, cho nên ngươi

mới như vậy vội vã phải đi sao? vội vã muốn tránh né ta, rời ta đi…

Ngươi phải rời khỏi ta…

Tại sao Lăng Tiêu nhìn y như vậy, một câu cũng không nói? Tư Phi Tình có chút lo sợ, đem kinh thư

đặt ở trên giả thạch,

ngập ngừng nói: “Ta đi…”

Mới đi chưa được hai bước, vạt áo căng thẳng, cả người đã bị kéo trở về. Y kinh ngạc quay đầu, đối Lăng Tiêu ánh mắt lạnh như băng lại cuồng nhiệt: “Tư Phi Tình! ta không đáp ứng

để ngươi đi!”

Lăng Tiêu! Còn chưa kịp có bất cứ phản ứng gì, thắt lưng Tư Phi Tình đã một trận mát lạnh, bị áp trên giả thạch trong thạch thất, bên tai nghe được hai thanh âm nhẹ

nhàng vang lên, là kiếm của Lăng Tiêu cùng kinh thư đi. Chỉ là, Lăng Tiêu đang làm cái gì vậy? ——

“Lăng Tiêu…” nghĩ muốn nâng lên thân thể, lại bị bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đè lại trước ngực khí tức trở nên gấp gáp. Tư Phi Tình kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn mỹ của Lăng Tiêu càng cúi xuống càng thấp, không hề như bình thường sắc sảo lợi hại, nhưng lại

hiện ra thần sắc khác thường.

“… Tư Phi Tình, lưu lại!”

khí tức nóng bỏng phả vào tai Tư Phi Tình, y hơi ngứa ngáy rụt cổ lại, rồi

lập tức căng thẳng,

bởi vì tay Lăng Tiêu đột nhiên trượt vào bên trong y phục——

“Lăng Tiêu?”

Đôi mắt của ngươi mặc dù bây giờ vẫn minh tịnh như vậy, không chút dơ bẩn, Trừ kinh hoặc ra, không mang theo bất cứ gì. Là bởi vì ngươi

đối với ta không có cảm giác sao? Ngươi thật sự một chút cũng không thích ta sao? Đối với ngươi, muốn nhìn biểu tình của ngươi khi sinh lòng ái mộ! Muốn nhìn trạng thái si mê của ngươi

ở trong lòng ta! Muốn nhìn đôi mắt của ngươi vì ta mà nhiễm thượng! Tư Phi Tình, ta nghĩ muốn nhìn thấy tất cả những gì là của ngươi——

“Ngươi?

Buông tay!” y phục đột nhiên bị xé rơi, bại lộ trong sương mù lạnh như băng, tình huống này khiến Tư Phi Tình đột nhiên mở to đôi mắt: Lăng Tiêu nghĩ muốn đối với

hắn làm cái gì nha? Là muốn giống Thất thiếu gia khi đó thương tổn y sao? Đau đớn trong trí nhớ lập tức chiếm trụ trái tim, y tức giận

hô to:

“Buông ra! Buông ta ra —— ”

Chân đá ra một cước bị Lăng Tiêu dễ dàng chế trụ, hai chân bị nâng cao mở ra

hai bên sườn. Lăng Tiêu

ánh mắt cuồng nhiệt ngưng chú không hề dấu giếm tại chỗ

tư mật —— cùng mình giống nhau như đúc, hoàn toàn là nam tử, nhưng hắn, chính là muốn mình nha!

“Lưu lại, Tư Phi Tình!” Lời nói lạnh như băng, điên cuồng mãnh liệt vang lên ——

“Buông ra —— a…a…a…a ————— ”

Toàn thân lại một lần nữa bị xé rách đau đớn, một lần nữa đau đớn kịch liệt kịch liệt tiến vào tâm phế, hiện tại giống như hồi ức ngày đó trùng lặp lại,

Tư Phi Tình mười ngón tay bám trụ tại kỷ thạch, cắn chặt môi, tơ máu chảy xuống cằm.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết bên trong thạch thất trống tạo nên trận tiếng vang,

mồ hôi lạnh tinh mịn không ngừng chảy ra, khuôn mặt

trắng bệch không chút huyết sắc.

Bộ vị bị mãnh liệt

xỏ xuyên nhanh chóng co rút lại, cực lực kháng cự

ngoại vật tiếp tục

xâm nhập, nhưng chống đỡ không được nam tử cường nghạnh trên người

Kiếm

giống nhau Lăng Tiêu! vô tình xé ra thân thể y, tiến vào linh hồn y, ăn mòn não tủy, đau nhức từ giữa bắp đùi nhanh chóng lan tràn đến toàn thân mỗi một tấc da thịt xương cốt, huyết từ huyệt khẩu uốn lượn

chảy xuống, ẩm ướt cái mông.

Huyết ấm áp, tâm lạnh như băng, Tư Phi Tình ý thức hết thảy đều đặt trên người Lăng Tiêu, do máu bôi trơn mà trừu sáp càng thêm mạnh mẽ xuyên vào tận sâu bên trong, trước mắt một mảnh hắc ám hỗn độn, duy nhất

chỉ cảm giác được đau đớn tựa hồ vĩnh viễn không có chừng mực, giống như kiếm đâm vào ngực, cắn nát nội tạng đau đớn…

Tại sao? Tại sao muốn đối với ta như vậy? ta rốt cuộc làm sai cái gì chứ? Tại sao các ngươi đều muốn thương tổn ta như vậy? Tại sao? —— muốn hỏi, nhưng thanh âm lại không phát được, muốn chạy trốn, nhưng không có nửa điểm khí lực. Mồ hôi lạnh trải rộng khắp thân thể, người cũng tùy theo luật động của Lăng Tiêu mà lay động không ngừng, tâm vẫn trầm đến chỗ sâu nhất.

“… Tư Phi Tình… Tư Phi Tình…”

du͙© vọиɠ điên cuồng đã khiến Lăng Tiêu quên đi hết thảy, chỉ là một lần lại một lần gọi tên Tư Phi Tình, không ngừng ra vào bên trong cơ thể y, khát khao vô hạn——

Dũng đạo chật hẹp, địa lao nóng bỏng,

như muốn trói buộc làm tan chảy hắn, bao vây lấy hắn, không cho hắn rời đi, khiến hắn không cách nào át chế mà nghĩ muốn tiến vào chỗ địa phương sâu nhất của y… Hắn cũng không biết, chính mình lại có thể như vậy điên cuồng mà khát khao một người!

Hắn không bao giờ ngờ tới, chính mình lại sẽ thích thượng một người nam tử! nhưng là hắn, lại cố tình yêu y,

yêu sự tầm thường, vừa mạnh mẽ lại vừa ngốc của y. Ngay cả chính bản thân hắn cũng

không thể tin được, nhưng, đó là

thật sự! Tư Phi Tình, hắn là thật sự yêu y! Khó có thể tự kềm chế mà yêu y!

Ta là như thế

khát vọng có thể

dung nhập vào sinh mạng của ngươi! Ta là như thế hướng tới có thể cùng

ngươi vĩnh viễn cùng một chỗ! cho nên, cầu ngươi không được rời khỏi ta! Cho nên, cầu ngươi lưu lại làm bạn với ta!

Ta biết, ngươi thích một người khác,

ta cũng biết, ngươi đối với ta không có tình ý, nhưng đối với ngươi, ta vẫn là khống chế không được chính mình!

ta rất rõ ràng làm như vậy, ngươi nhất định sẽ không thích, đối với ngươi thật sự nghĩ không ra còn có biện pháp nào, có thể giữ ngươi lại, để ngươi cảm thụ được sự yêu thương của ta! Nếu như cho ta thêm một chút thời gian, ta nhất định sẽ từ từ khiến tâm tư của ngươi chuyển đến trên người ta, nhưng là, ngươi nhưng lại như vậy vội vã muốn rời đi,

vội vã

muốn rời khỏi ta, ta không nên như vậy!

“… Tư Phi Tình… Lưu lại… lưu lại…”

Cơ hồ là tiếng khẩn cầu nỉ non, nhưng lại không lọt vào thần trí gần như tan rã của Tư Phi Tình,

không khóc gọi, không rêи ɾỉ, không đáp lại…

Giữ chặt

thắt lưng tinh tế gầy yếu của Tư Phi Tình, Lăng Tiêu kích động điên cuồng va chạm, mồ hôi ẩm ướt da thịt lẫn sự va chạm của thân thể phát ra tiếng da^ʍ uế vang vọng trong không khí lạnh lẽo, huyết tại nơi trừu tống liên tục chảy ra, bắn tung tóe lên y phục tuyết trắng, giống như tuyết hồng mai, vừa thê mỹ lại yêu mị…

“Tư Phi Tình ——” Một tiếng kêu thạt dài, thân ảnh cấp tốc đong đưa dừng lại, Lăng Tiêu ngửa cổ ra sau, đem tất cả tình ý yêu thương đều rót vào trong cơ thể Tư Phi Tình. Chậm rãi cúi thấp người xuống, hắn nhẹ nhàng thở gấp, tinh tế hôn lên khuôn mặt lạnh như băng đầy mồ hôi của Tư Phi Tình, còn có khóe môi đầy tơ máu —— rất khó chịu

sao? Ngay cả môi cũng cắn phá. Nhưng ta, thật sự không nghĩ muốn đả thương ngươi, ta chỉ muốn cho ngươi hiểu tâm ý của ta. Tư Phi Tình …

Cực hình khiến người ta sợ hãi rốt cục kết thúc sao? Ta còn sống sao? Là ai đang nhẹ hôn nhẹ ta? Là Mạnh Thiên Dương sao? Nhất định là,

như vậy ôn nhu, Mạnh Thiên Dườn khiến ta an tâm tín nhiệm…

Ta đau quá, ngươi mau tới giúp giúp ta! Mạnh Thiên Dương!

Mí mắt cố gắng mở ra bị mồ hôi lạnh thấm ướt, Tư Phi Tình cố gắng muốn nhìn rõ ràng

thân ảnh

trước mặt,

nhưng là

một mảnh mơ hồ trắng

mênh mông.

Đôi mắt vẫn cứ tinh khiết trong sáng khiến người kinh ngạc… Lăng Tiêu đình chỉ

hôn môi, ngắm nhìn đôi mắt không tiêm nhiễm bụi bẩn thanh khiết làm hắn trầm nịch, một lúc lâu, nhẹ nhàng tựa lông vũ hôn lên —— Tư Phi Tình, có lẽ ta quá ích kỷ, nhưng ta, quả thật yêu ngươi. Ta muốn đôi mắt của ngươi sau này chỉ nhìn chăm chú một mình ta!

Cho nên, cầu ngươi hảo hảo nhìn ta, hảo hảo nhận thức tâm ý của ta, ngươi nhất định cũng sẽ dần dần thích ta, thích ta Lăng Tiêu!

Cái hôn dịu dàng gần như che chở rơi vào mi mắt, Mạnh Thiên Dương! Thật là ngươi sao? ——

“… Mạnh… Thiên Dương…”

Thanh âm yếu ớt cơ hồ nghe không được, nhưng lại như sấm nổ bên tai khiến Lăng Tiêu nhất thời toàn thân cứng ngắc, hắn trân trối nhìn chằm chằm Tư Phi Tình,

khóe miệng hiện lên một tia cười nhẹ, bỗng nhiên cả người không tự kiềm chế run rẩy đứng lên —— Tại sao gọi tên của hắn? Chẳng lẽ từ đầu đến cuối, ngươi luôn đem ta trở thành

hắn sao?

Tư Phi Tình!

Lảo đảo thối lui, Lăng Tiêu mờ mịt nhìn huyết bắn tung tóe rơi trên mặt đất, hắn đây là

đang làm cái gì vậy? cưỡng ép một người tiếp nhận hắn, thương hắn sao?

Cao ngạo như hắn, như thế nào sẽ làm ra loại hành vi của kẻ hèn mọn?

Hắn Lăng Tiêu, khi nào lại suy bại đến tình trạng như thế?

“Mạnh Thiên Dương…”

Tư Phi Tình nửa tỉnh nữa mê lần nữa kêu lên, như cây kim sắc nhọn lợi hại đâm thẳng vào tai Lăng Tiêu,

hắn mạnh mẽ quay người lại, chạy trốn lao ra khỏi

thạch thất.



Mạnh Thiên Dương, tại sao gọi ngươi nhiều lần như vậy, ngươi đều không trả lời ta? Ngươi đi nơi nào? Người vừa rồi không phải ngươi sao? …

đúng vậy, ta bây giờ không phải ở Phong Nhã lâu, Ta là ở Lăng Tiêu thành, ở Lăng Tiêu thành…

Lăng Tiêu…

Ý thức hỗn loạn từ từ quay về, thân thể xích͙ ɭõa bị hàn khí mạnh mẽ đông lạnh đến run rẩy, đã lâu không có cảm giác được lạnh như thế —— Tầm mắt bị sương mù che chắn lần nữa tìm kiếm, thấy rõ toàn bộ xung quanh ——

giãy dụa nghĩ muốn chống đỡ thân thể, bên dưới thắt lưng cũng đã đau đớn đến tê dại, nghiêng người, từ trên giả thạch ngã nhào xuống.

Không hề phát ra tiếng kêu đau đớn, Tư Phi Tình cố sức

nhặt lên

y phục thất lạc một bên, thở hào hển.

Giữa hai chân ấm ấm dính dính, là huyết đi… Tư Phi Tình đột ngột nở nụ cười —— ta thật đúng là vô dụng,

thật sự là ngu xuẩn, ngay cả chính mình cũng bảo vệ không được. Ta học lại học nhiều võ nghệ cũng có ích lợi gì? giống nhau bị

người ta tín nhiệm

kính trọng thương tổn!

Đúng vậy, Lăng Tiêu! Ta nguyên bản là như vậy chán ghét ngươi, bởi vì ngươi khiến ta nhà tan cửa nát. Nhưng sau khi đến nơi này, ngươi đã cứu ta, dạy ta, ta cũng coi ngươi là lương sư ích hữu(*) mà tôn trọng, ta tin tưởng ngươi như vậy,

tại sao ngươi lại

thương tổn ta như vậy chứ?

(*) Lương sư ích hữu (

良师益友): thầy tốt bạn hiền


Trước kia còn có người nói ngươi thích ta, ngươi thích ta… Tư Phi Tình vừa cười vừa ho —— ta lúc trước thật đúng là có điểm nghi hoặc, còn đang tâm phiền ý loạn không thôi, ngay cả cầm cũng đạn không tốt … a, ngươi vô tình lạnh như băng, như thế nào có thể sẽ thích người khác? Ta còn tưởng rằng ngươi kỳ thật vốn là một người ôn hòa, nhưng bây giờ, ta biết đây sợ rằng đều là ảo giác của ta.

Uổng công ta như vậy tín nhiệm ngươi!

Lăng Tiêu!

Ta thật sự phải đi rồi, ta không cách nào nhẫn nhịn lưu lại bên cạnh ngươi nữa. Bởi vì, trái tim của ta, đau quá…

****

“Tư Phi Tình?” Thất thiếu gia một bước lảo đảo đi vào trong phòng Tư Phi Tình: “Ngươi đi đâu rồi? Ta đợi rất lâu rồi a ——” đột nhiên vẻ mặt kinh hãi,

chỉ vào y phục y dần dần nhiễm

đầy huyết, nói không ra lời.

” Nhanh đi, bây giờ

liền trở về.” Tư Phi Tình đẩy ra hắn, lảo đảo đi qua ôm lấy Tiêu Vĩ cầm, không nghĩ ở lại Lăng Tiêu thành nhiều hơn một khắc, không nghĩ

ở lại chốn của Lăng Tiêu

thêm

một khắc.

“… Ngươi, đây là chuyện gì xảy ra a?” Thất thiếu gia rốt cục lấy lại tinh thần, đoạt lại cầm: “Ngươi đều đứng không vững, hcòn đi cái gì?”

Tư Phi Tình nguyên là suốt đoạn đường mạnh mẽ chống đỡ, lúc này trước mắt một trận biến thành màu đen, quỳ ngồi dưới đất, vết thương đau nhức, huyết nhanh chóng dính ẩm ướt phía sau y phục. Thất thiếu gia ngược lại mất đi khẩu khí, đem Tư Phi Tình đã đau đến mức nói không nên lời đỡ đến trên giường, cởi bỏ y phục của y,

hậu đình phía sau bị xé rách, thảm trạng lập tức đập ngay vào mắt, máu tươi cùng dịch thể bạch trọc vẫn chảy ra.

“Cái kia vương bát đản, súc sinh…” Thất thiếu gia vừa sợ vừa giận, liên tiếp mắng to. Tư Phi Tình thở hào hển vài tiếng bình tĩnh trở lại, nói: “Ta muốn trở về…”

Oán hận mà đập bể mấy món đồ vật, Thất thiếu gia dừng lại, tức giận đến mức tay chân phát run, nghe Tư Phi Tình miệng thở không ra hơi nói muốn trở về, hắn cả giận nói: “Ngươi không muốn sống nữa sao, ngươi cái dạng này đi tới nửa đường, sớm đã gặp diêm vương…” thấy Tư Phi Tình sắc mặt trắng bệch, muốn mắng nữa cũng không được, dậm chân tại chỗ: “Ta đi mang nước nóng đến.”

Liên tiếp thay đổi vài thâu nước, Thất thiếu gia cuối cùng thay y lau khô huyết dịch, miệng vết thương cũng dần dần ngừng ra huyết. Lúc này tâm tình có chút bình tĩnh, Tư Phi Tình mới cảm giác được giống như tứ mã phân thây vô cùng đau đớn, không khỏi cắn chặt răng.

Thất thiếu gia mặc dù biết y thống khổ, nhưng

hắn cũng thật ngu xuẩn, biết rõ cái kia Thành chủ dụng ý

bất lương, trước lúc chia tay còn muốn đưa tiễn. Hắn một bên giúp Tư Phi Tình mặc y phục mới, hậm hực nói: “Ngươi thật sự là ngu ngốc, ta cũng đã nhắc nhở qua ngươi rồi, cái kia vương bát đản thích ngươi, Nghe ngươi nói muốn rời đi, như thế nào có thể dễ dàng bỏ qua ngươi? Sớm biết ngươi là tìm hắn, ta

nói cái gì cũng muốn

đem ngươi ngăn cản —— ”

” Thích? Như thế này là thích ta sao?” Tư Phi Tình chua chát.

“Nếu không hắn ôm ngươi làm cái gì?” Thất thiếu gia bĩu môi một cái, Tư Phi Tình thi thoảng thật sự là quá mức chậm chạp, tướng mạo cũng bất quá được cho là thanh tú, thật không rõ Lâu chủ như thế nào thích y như vậy, lúc này cư nhiên cái kia người lạnh giống như băng

cũng si mê y như thế. Hắn

trăm tư khó giải, không khỏi

lắc đầu.

Tư Phi Tình cũng không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì, run rẩy một hồi lâu, nhìn Thất thiếu gia: ” Vậy ngươi trước kia cũng đối với ta như vậy, cũng là thích ta sao?”

Thất thiếu gia suýt nữa bị y nói

nghẹn chết, trừng to mắt nhìn Tư Phi Tình nửa ngày,

thấy y hai mắt trừ hoang mang ra, một mảnh trong vắt rõ ràng. Biết Tư Phi Tình là thật sự không hiểu, cũng không phải là đang đùa cợt hắn, thở dài:

” Đương nhiên không phải thích

ngươi ——” Không nhịn được cười khổ.

“Vậy… Tại sao?”

Lẳng lặng nhìn Tư Phi Tình biểu tình mờ mịt, Thất thiếu gia

đột nhiên cười: “Ta là hận ngươi mới làm như vậy.” Thấy Tư Phi Tình thần sắc kinh ngạc, hắn ngừng một chút, chậm rãi nói: “Ta hận

ngươi

đoạt đi

thứ ta thích —— ”

Kia, Tư Phi Tình nhất thời ngược lại quên mất đau đớn, ngạc nhiên nói: “Ta chỗ nào đoạt đi thứ gì của ngươi?”

Thất thiếu gia quay đầu lại, khuôn mặt diễm lệ một trận

biến ảo, dần dần hiện lên một nụ cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, ngươi cho tới bây giờ đều chưa có đoạt đi thứ gì của ta, là thứ

đó vốn dĩ không thuộc về ta mà thôi.”

Tư Phi Tình nghe không rõ

nội tình, Thất thiếu gia lặng im một hồi, bưng lên thâu nước: “Quên đi, dù sao ngươi cũng không hiểu, ngươi trước nghỉ ngơi đi —— ”

Hắn đang muốn

xuất môn, lại nghe Tư Phi Tình phía sau nhẹ giọng nói: “Ngươi hận ta mới đối ta như thế, rồi lại nói hắn làm như vậy vốn là thích ta… Ta thật sự không hiểu…”

Thất thiếu gia ngẩn ngơ xoay người, thấy Tư Phi Tình vẻ mặt mờ mịt, đang

lầm bầm lầu bầu, hắn cuối cùng phe phẩy đầu

đi ra ngoài.

Tư Phi Tình mịt mờ nghĩ tới lời Thất thiếu gia nói, vừa nhớ lại Mạnh Thiên Dương cùng Thất thiếu gia cũng từng có loại cử chỉ

này, y vốn tưởng rằng là người thân thiết mới có thể như thế ở chung,

nhưng Mạnh Thiên Dương lại đối với Thất thiếu gia muốn đoạt đi tánh mạng hắn. Sửng sốt hồi lâu, cuối cùng lý không rõ nguyên do,

thở dài một hơi. Giãy dụa bước xuống giường, mỗi một bước, giống như mũi kiếm

đâm vào xương tủy đau đớn lan khắp toàn thân. Y chậm rãi di chuyển đến bên cầm án,

khăn lụa bọc lấy cầm, đầu ngón tay tại huyền cầm nhẹ nhàng quét qua, một trận chán nản —— Không hiểu Lăng Tiêu

vì sao phải như vậy đối với y, nhưng chắc chắn sẽ không phải là thích, nếu không sao lại như thế tàn nhẫn mà

thương tổn y? …

Trong lòng lại một trận co rút đau đớn, từ khi tu luyện Tâm kinh đến nay, trái tim đã sớm không còn phát tác, nhưng tại sao bây giờ lại có thể đau đớn như vậy? Y ấn

ngực ho hai tiếng, nhìn băng tuyết ngoài cửa sổ, Trên núi không có mùa đông và mùa hạ, nên hiện tại hẳn là lúc giữa mùa hạ đi? Rời Phong Nhã lâu đã hơn hai tháng…

Mạnh Thiên Dương, ta rất nhớ ngươi! Chỉ có ngươi mới không thương tổn ta! chỉ có ngươi

mới là thích ta! Ta phải trở về, ta không nên ở lại nơi lạnh như băng này nữa! Không nên ở lại bên người

thương tổn ta nữa!!

Ta không nên ở lại bên người Lăng Tiêu!!!

“Ngươi đi đâu?” Thất thiếu gia bưng một bát cháo đi tới, nhưng thấy Tư Phi Tình ôm cầm chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ.

“Xuống núi.” Tư Phi Tình chậm rãi bước tới, nhẹ giọng nói: “Ta không muốn lưu lại chỗ này nữa —— ”

Buông bát, Thất thiếu gia tức giận nói: “Ngươi hiện tại đi còn không nổi, mười ngày nửa tháng cũng chắc không xuống được dưới chân núi.”

“Như vậy đi một tháng.” Tư Phi Tình cũng không quay đầu lại nói một câu, hướng thẳng về phía trước. Thất thiếu gia trừng mắt nhìn bóng lưng y, thở dài một hơi, Nói:

“Ta đi lấy y phục với lương khô ——”

****

Gió tuyết điên cuồng, Cửu Trọng Hiên ẩn hiện trong một mảnh tuyết trắng

mịt mờ.

“Chủ nhân đã về, để Phong nô hầu hạ chủ nhân thay quần áo.” lấy ra

một kiện trường bào tuyết trắng cho Lăng Tiêu, Phong nô bước vào nội thất nghênh đón Lăng Tiêu.

A! Bạch y của chủ nhân như thế nào vết máu loang lỗ? Phong nô cả kinh nói: ” chủ nhân người là bị thương?” vẻ mặt kinh hãi, thiên hạ còn ai có thể đả thương chủ nhân kiếm thuật tinh thông?

Lăng Tiêu chậm rãi ngẩng mắt, Phong nô vừa rùng mình, trước giờ chưa từng thấy chủ nhân ánh mắt

hỗn loạn như thế.

“Ngươi mới vừa rồi nói cái gì?” Lăng Tiêu đờ đẫn nhìn quanh bốn phía, chính mình bất tri bất giác quay về Cửu Trọng Hiên rồi sao?

Chủ nhân xảy ra chuyện gì sao? Phong nô kinh nghi, nhưng vẫn cung kính nói: “Chủ nhân quần áo bẩn rồi, có muốn hay không đi ôn tuyền tắm rửa?”

Bẩn? Lăng Tiêu cúi đầu, nhìn thấy trên bạch sam một chút huyết hoa bắn tung tóe tiêm nhiễm, đột nhiên chấn động ——



huyết của Tư Phi Tình!

Cường ngạnh tiến vào, mãnh liệt trừu sáp, nội vách nứt ra, vết thương huyết không ngừng chảy ra, cuối cùng trước khi rời đi liếc mắt một cái, nhìn thấy thân thể tái nhợt nhiễm đầy huyết… Tư Phi Tình nhất định rất thống khổ đi, mà hắn,

cư nhiên để y một người lưu lại thạch thất, ở lại cái nơi lạnh như băng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo…

Tay áo trắng như tuyết run rẩy, Lăng Tiêu đột nhiên xoay người, rồi đi ra ngoài.

“Chủ nhân?” Phong nô ngẩn ra, lập tức đuổi theo, chủ nhân hôm nay rất khác thường a.