Đêm qua trằn trọc, trong lòng đầy lo âu, đến nửa đêm mới có thể đi vào giấc ngủ. Đáng tiếc là giấc ngủ đến cũng không trọn vẹn, đứt quãng, luôn quẩn quanh trong mộng, mơ thấy ngày hôm đó, thứ bảy. Đúng, chính là ngày hôm đó, cô từ trường học ngồi xe về huyện Hà, sau đó đổi xe đi đến làng Lan Nha, nơi nhà ông bà ngoại.
Đường núi quanh co, phong cảnh tuyệt đẹp, cô mở cửa sổ, hương thơm của hoa dại ùa vào, bầu trời trong xanh như vậy, ánh nắng rực rỡ chói mắt, thật thoải mái. Cô nhận được cuộc gọi từ Tiểu Trọng trên xe, cậu bảo cô đến trước cửa làng đừng vội về nhà, đợi cậu đến để cùng nhau đi mua nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị cho buổi tối nướng BBQ.
Vừa khéo, ngày hôm sau là sinh nhật bà ngoại. Cậu nói đã đặt bánh kem, dự định đúng 12 giờ đêm sẽ gọi bà dậy để tạo bất ngờ cho bà.
Kim Tiêu vừa dở khóc dở cười, vừa nói: “Bà ngoại đã 70 tuổi rồi, thôi tha cho bà đi.”
Tiểu Trọng ở đầu dây bên kia cười sang sảng vô cùng.
Xe chạy đến dưới cầu vòm trước cửa làng, hai bên là những ngôi nhà bằng gạch mộc cũ kỹ, mở ra một con phố hẹp. Trên mặt đường có quán trà, quán mì, cửa hàng tạp hóa nhỏ, tiệm thịt heo, và những sạp hàng bán đồ ăn cũng bắt đầu bày ra. Người qua lại đông đúc. Cô thấy Tiểu Trọng từ phía sau một cây đa lớn bước ra. Cậu thiếu niên cao gầy, trắng nõn, đẹp trai, tay cầm theo than củi và cồn để nướng BBQ. Từ xa, cậu bắt gặp ánh mắt của cô, nhướng mày lên, nở nụ cười rạng rỡ như mặt trời.
Kim Tiêu xuống xe, vòng qua đầu xe, tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy bóng dáng Tiểu Trọng đâu cả. Cô bước vào khu chợ ồn ào, náo nhiệt, bỗng nghe thấy một tiếng gọi “Chị.” Cô đột ngột quay đầu lại, thấy Tiểu Trọng đang quằn quại trong ngọn lửa bùng cháy, cậu kêu rên và lăn lộn trên mặt đất.
Kim Tiêu hét lớn, lao tới. Khi cô vừa chạm vào ngọn lửa, Tiểu Trọng trong vòng tay cô hóa thành tro bụi.
“A……”
Giấc mộng đến đây, cô nức nở hai tiếng, rồi bừng tỉnh.
Cảm giác đau nhói nơi trái tim chân thực đến nỗi khiến khóe mắt cô ướt đẫm, nước mắt rơi xuống lan ra bên tai, lạnh ngắt. Kim Tiêu mơ màng nhìn trần nhà, sau đó đưa tay mò lấy điện thoại, kiểm tra giờ. Mới hơn 4 giờ sáng, trời còn chưa sáng, cô đã thức dậy quá sớm.
Cô trở mình, mơ màng một lúc, rồi ngủ lại lần nữa.
Sáng sớm thức dậy, đầu cô đau nhức dữ dội. Kim Tiêu vội vàng vén gọn tóc, đi vào phòng vệ sinh nhỏ hẹp để đánh răng. Dưới ánh đèn sợi đốt, khuôn mặt trong gương trông thật nhợt nhạt, quầng mắt thâm đen, thần sắc uể oải, biểu cảm trống rỗng. Cô dùng nước lạnh rửa mặt, vỗ nhẹ lên trán, tự nói với bản thân: “Nào, Du Kim Tiêu, một ngày mới bắt đầu rồi!”
Rửa mặt xong, cô chuẩn bị thay quần áo. Khi tìm kiếm trong túi du lịch, chạm vào một phong bì dán kín, cô đột nhiên nhớ đến Chu Thố.
Hôm qua nhận được số tiền này, cô vẫn chưa cảm ơn anh.
Thật ra, cô không biết mở lời thế nào. Cô không phải là người giỏi giao tiếp, luôn giữ khoảng cách với khách hàng trong công việc mà cô tiếp xúc. Khi công việc xong, tiền vào tài khoản, mọi thứ giữa họ cũng xem như kết thúc. Lý trí là như thế, nhưng việc muốn tránh đi các vấn đề liên quan đến tiền bạc làm cho suy nghĩ của cô trở nên phức tạp hơn.
Cô đã nghe nhiều câu chuyện ở Thiên Thu về những nữ nhân viên có năng lực tuyệt vời. Họ không chỉ có con mắt sắc bén, mà còn giỏi giao thiệp, thậm chí chủ động tạo mối quan hệ tốt với những khách hàng tiềm năng, giàu có. Có người còn tự bỏ tiền túi để mời khách ăn tối, kỹ năng thuyết phục của họ thực sự khiến người khác không thể theo kịp.
Kim Tiêu vốn thẳng tính, cô không thể làm được như vậy. Việc “chủ động” này cần phải nắm bắt đúng mức, cô sợ rằng mình sẽ biến khéo thành vụng.
Nhưng việc tiếp khách và nhận thù lao tham dự tiệc còn dễ dàng hơn việc ngồi cả đêm tại Thiên Thu. Vậy thì, tại sao cô không cố giữ mối quan hệ tốt với Chu Thố và tranh thủ thêm nhiều cơ hội như thế?
Nghĩ đến đây, Kim Tiêu lấy điện thoại ra, tìm số của Chu Thố. Nghĩ ngợi một chút, cô quyết định không làm phiền anh vào lúc này. Nhưng những lời cảm ơn cơ bản vẫn nên nói. Vì vậy, cô cân nhắc câu chữ, rồi nhắn tin: "Giám đốc Chu, cảm ơn anh về lời mời hôm thứ sáu. Tiền thù lao tôi đã nhận được. Hôm qua bận quá chưa kịp nói lời cảm ơn, mong anh thứ lỗi."
Tin nhắn đã gửi đi. Cô nhìn lại mấy lần, tự hỏi có phải quá khách sáo không, nhưng khi định sửa lại thì đã muộn. Thôi kệ, cứ để như vậy.
Cô cất điện thoại vào ba lô, thay quần áo xong, xuống lầu ăn sáng qua loa, rồi đi bộ về phía bệnh viện bên kia đường.
Hôm nay Tiểu Trọng gặp vận xui, khi thay băng, bác sĩ phát hiện có nhiễm trùng và hoại tử mô, vì thế họ phải làm phẫu thuật làm sạch, cắt bỏ phần thịt bị hỏng.
Sau khi thuốc tê tan, cậu đau không chịu nổi, liên tục kêu gọi: “Chị ơi, cứu em với, morphine không có tác dụng, sao không có tác dụng? Đau quá, đau quá…”
Kim Tiêu đầu óc ong ong, lúc đó cô vô cùng hận bản thân vì sự bất lực của mình, chỉ biết trơ mắt nhìn cậu đau đớn mà chẳng thể làm gì. Cô đứt quãng nói vài câu an ủi, nhưng chính cô cũng không nhớ mình đã nói những gì, dù sao cũng không thể xoa dịu được nỗi đau của cậu, và cậu căn bản không nghe lọt.
Sau đó, vì sốt cao, cậu lại rơi vào hôn mê. Kim Tiêu ở bên cạnh cho đến trưa, rồi rời khỏi phòng cách ly để đi ăn. Khi quay lại khoa bỏng, cô thấy chú hai và thím hai đã đến, đang đứng ngoài hành lang nói chuyện.
Hành lang vắng lặng, dường như họ đang tranh cãi, tiếng nói vọng lại từ xa.
Thím hai nói: “Tôi biết bây giờ là giai đoạn đặc biệt, Tiểu Trọng đáng thương, chị dâu cả cũng không dễ dàng gì. Chuyện ngoài ý muốn xảy ra bất ngờ như vậy, tôi cũng hiểu nỗi lo của họ lắm . Là người nhà, giúp được gì tôi đã cố gắng hết sức. Ông còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ chúng ta phải vứt bỏ cả cuộc sống của chính mình sao?”
Chú hai đáp: “Chúng ta đang sống rất ổn, vứt bỏ cái gì chứ? Nếu bà không muốn giúp thì đừng đi theo nữa, sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng chẳng phải đang nằm trong tay bà sao, lẽ nào còn sợ tôi lén lút chuyển tiền cho chị dâu?”
Thím hai nổi giận: “Du Thụ Khôn, ông nói chuyện phải có lương tâm chút đi. Nếu tôi vô lý thì trước đây tôi có đồng ý cho mượn 50.000 tệ không hả? Chị dâu cả ở nhà chúng ta lâu như vậy, tôi đã nói gì chưa?”
“Vậy bây giờ bà đang làm loạn cái gì? Tôi chỉ muốn hỏi, lấy thêm 50.000 tệ nữa có khó đến vậy không?”
Thím hai tức giận đến đỏ mặt tía tai: “Tôi cũng muốn hỏi, cái hố không đáy này anh định lấp bao lâu nữa? Con gái chúng ta còn muốn đi du học không? Học phí ngoại khóa đắt đỏ như vậy, còn muốn đóng hay không?”
“Vậy nên tôi nói tại sao bà cứ muốn con bé ra nước ngoài học, nhà chúng ta không đủ điều kiện chi trả học phí 4 năm. Bà bắt nó vừa học vừa làm, chẳng phải sẽ khiến nó mệt chết sao? Ở trong nước không phải tốt hơn à, mọi người đều an lòng, cũng không cần giảm mức sống, còn có tiền dư để giúp chị dâu cả... Tôi chỉ có một đứa cháu trai, anh trai không còn, nếu tôi thấy con gái và cháu trai của anh ấy chịu khổ mà không giúp, tôi có còn là con người không?”
“Du Thụ Khôn, ông vì tình nghĩa mà đánh đổi tương lai của con gái, ông là cái thứ không xứng đáng làm cha!”