Chương 15: Hiến da

Chu Thố nhớ đến Du Kim Tiêu vài ngày sau khi sự việc đã qua.

Cuộc sống của anh bận rộn do công việc lấp đầy, với các cuộc họp lớn nhỏ liên miên, những buổi gặp gỡ xã giao không dứt. Anh gặp nhiều người khác nhau, nói những chuyện khác nhau, những bữa tiệc không quá quan trọng thì anh giao cho cấp dưới xử lý, nhưng những mối quan hệ không thể đắc tội, anh vẫn kiên nhẫn cùng họ uống rượu đủ đầy, ăn cơm no nê, sau đó lại đến những nơi giải trí để thả lỏng.

Vì vậy, đêm nay, khi ngồi trong phòng VIP ở Thiên Thu, lúc giám đốc dẫn theo các cô gái chậm rãi bước vào, anh liền tự nhiên mà nhớ đến Kim Tiêu.

Cũng không thể nói rõ là cảm giác gì. Qua vài lần tiếp xúc không nhiều, cô để lại cho anh ấn tượng luôn là sự tự do, mơ hồ, như thể tất cả những đoạn gặp gỡ ngắn ngủi không thể ghép lại thành một hình ảnh hoàn chỉnh. Nhưng chỉ khi bạn đứng trước mặt cô ấy, bạn sẽ cảm nhận được mình đang đứng trong một vùng đất an toàn. Tuy cô tạo cho người khác cảm giác xa cách, nhưng không hề giả tạo. Tuy dè dặt, mà lại không lúng túng.

Cô nàng có lẽ hiểu rất rõ ràng về điều mình muốn. Nghề của cô trong giới này có mục tiêu rõ ràng: đó là tiền. Nhưng cô lại không đủ khôn khéo, không biết cách tán tỉnh, thậm chí có phần cứng nhắc, coi khách hàng như cấp trên lãnh đạo hơn là đối tượng cho những chuyện trăng hoa phù phiếm.

Có lẽ chính vì lý do này mà Chu Thố cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cô. Đối diện với một người không có ý đồ xấu, tự nhiên ai cũng sẽ hạ thấp cảnh giác.

Chỉ là không biết sự tự trọng và giữ kẽ của cô có thể duy trì được bao lâu. Trong một nơi như vũ trường, chỉ lo giữ mình là điều quá ngây thơ.

"Giám đốc Chu.” tiếng giám đốc nhiệt tình kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ: "Có cần Ailsa lại đây uống với anh vài ly không?"

Anh hỏi thẳng: "Lộ Lộ có ở đây không?"

"Lộ Lộ?"

"Hạ Lộ."

"À, Lộ Lộ hả!" Giám đốc đảo mắt suy nghĩ nhanh, vỗ tay nói: "Cô ấy xin nghỉ vài ngày, không may hôm nay không có ở đây. Anh xem có muốn đổi người khác không?"

Chu Thố cảm thấy hơi nghi hoặc: "Cô ấy không quay lại làm nữa à?"

"Không, không đâu, cô ấy có chút việc gia đình, đã xin nghỉ vài ngày, tuần sau cô ấy sẽ quay lại làm." Giám đốc thăm dò: "Nếu không, gọi Ailsa nhé?"

Chu Thố cầm ly rượu lên, nhìn giám đốc và hỏi: "Ailsa là ai?"

Giám đốc lập tức tỉnh ngộ, nhanh chóng khéo léo lái sang câu chuyện một cách thật tự nhiên, không để lại dấu vết nào.

Nơi này không bao giờ thiếu mỹ nữ, mọi người vẫn tiếp tục vui vẻ, thiếu một người cũng không ảnh hưởng gì.

Khoảng 10 giờ rưỡi, Chu Thố rời khỏi đám đông ồn ào, ngồi vào ghế sau xe, xoa bóp giữa lông mày, cảm thấy mệt mỏi.

Tiểu Lưu im lặng lái xe, đưa anh về nhà.

Anh lấy điện thoại ra, tìm lại tin nhắn của Du Kim Tiêu từ vài ngày trước, đọc kỹ lại một lần, rồi im lặng rời khỏi. Sau đó, anh lục lại thông tin của cô trong danh bạ và bấm gọi.

Đầu dây bên kia đợi rất lâu mới bắt máy, giọng nói vang lên là của một người phụ nữ lạ.

"Alô, chào cậu."

Chu Thố sững người, không biết có gọi nhầm số không, anh nói: "Chào cô, tôi muốn gặp Du Kim Tiêu."

"Cậu là ai?"

Anh hơi ngập ngừng: "Tôi là bạn cùng trường của cô ấy, muốn nói chuyện với cô ấy về việc làm thêm. Không biết cô ấy có tiện nghe điện thoại không?"

Đối phương nghe vậy, giọng trở nên thoải mái hơn: "À, thì ra là bạn học... Cô là mẹ của Kim Tiêu, hôm nay con bé vừa phẫu thuật, không được khỏe lắm, đã đi ngủ rồi. Cô nhắn lại cho con bé gọi lại cho anh vào ngày mai được không?"

Nghe vậy, Chu Thố có chút bất ngờ: "Cô ấy bị sao vậy ạ?"

Mẹ của Kim Tiêu lúng túng, có lẽ hối hận vì đã buột miệng nói ra chuyện riêng của con gái, sợ đối phương hiểu lầm là cô bị bệnh gì nghiêm trọng, nên vội vàng giải thích: "Em trai con bé côỏng, hôm nay phẫu thuật lần ba. Kim Tiêu hiến da của mình cho em, nên có lẽ sẽ cần vài ngày để hồi phục rồi mới có thể quay lại trường."

Nói vài câu đơn giản, Chu Thố lập tức không hiểu rõ, chỉ là bị mấy từ "Hiến da" này làm kinh ngạc. Khi anh cố gắng suy nghĩ chuyện này là như thế nào thì mẹ của Du Kim Tiêu đã cúp máy.