Edit: Tojikachan
Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com
===<<< biểu cảm của Yui từ mờ mịt đến khϊếp sợ, cuối cùng hóa thành sợ hãi không thể tin nổi.
“Cháy!! Cháy!! Chạy mau!!”
Yui bị âm thanh ồn ào kinh hãi tỉnh lại, vừa mở mắt, cả người liền ngây ngẩn.
Căn phòng vốn hoa mỹ, giờ phút này đã nhuốm ánh sáng màu đỏ khắp nơi, trong không khí phiêu tán bụi mù và hoảng hốt… Yui chỉ hô hấp một cái, lập tức bị bụi mù khắp phòng làm sặc đến mức nước mắt chảy ròng.
Thế này là sao, trước khi ngủ vẫn còn bình thường cơ mà? Là cháy sao? Đang tiết Vũ thủy, không khí ẩm ướt, sao lại cháy được.
Yui đứng dậy, muốn tìm người nào đó hỏi tình hình, nhưng bên ngoài truyền đến tiếng hoảng loạn rối ren, ngay cả người dừng lại nói chuyện cũng không có, không ai có thể nói cho Yui chuyện gì đang xảy ra.
“Công chúa, thành Hitomi cháy, bên ngoài toàn là yêu quái! Chúng ta chạy mau!”
Đúng lúc Yui không biết làm sao bây giờ, Asako vội vàng vọt vào, trên tay còn ôm quần áo mà Yui hay mặc đi ra ngoài.
Asako trông có vẻ rất chật vật, khuôn mặt dính bụi, trên tóc cũng đầy tro.
Mà màu nhạt trên ki-mô-nô nàng mặc… là vết máu?
“Cháy?”
Yui vừa nghe thế, tia buồn ngủ cuối cùng cũng biến mất.
Vội vàng mặc y phục, Yui nhìn quanh bốn phía.
“Phu quân đâu?”
Lúc này lại không thấy phu đâu, hắn đang làm cái gì?
“Vì sao lại bị cháy? Cả yêu quái nữa là thế nào? Chẳng phải đã có người trừ yêu tẩy sạch yêu quái trong tòa thành rồi sao?”
“Yui, ta ở đây.”
Yui vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng phu.
Yui quay đầu lại.
Phu đứng đó, cả người sạch sẽ, hoàn toàn nhìn không ra cảm giác khẩn trương.
Hắn vẫn như cũ, khuôn mặt tinh xảo, quần áo không qua loa, ngay cả mái tóc rong biển dài cũng không hề rối chút nào.
“Phu quân đại nhân! Chàng đang làm gì vậy? Chúng ta đi mau!”
Lúc này rồi mà vẫn không nóng không vội thật đúng là… Yui vội vàng chạy lến, kéo lấy tay phu.
Ủa? Kéo không nhúc nhích…
Yui có chút căm tức nhìn phu, không biết có phải cố ý hay không, phu tránh tầm mắt của nàng.
Phu đứng tại chỗ, một chút ý định chạy cũng không có.
Yui lại kéo hắn một phen, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.
“Phu…”
Yui lập tức im bặt.
Bởi vì, bỗng nhiên, phu mỉm cười.
Phu không phải một người nghiêm túc, rất nhiều lúc, hắn rất ôn hòa với Yui.
Trên khuôn mặt, vĩnh viễn mang theo nụ cười nhè nhẹ.
Nhưng lúc này lại khác, biểu cảm của phu làm Yui không nhịn được lùi ra sau mấy bước.
“Phu quân đại nhân?”
Yui thử thăm dò gọi một tiếng.
Phu rốt cục nhìn Yui, lạnh như băng, mất đi độ ấm hồi trước.
Sau đó, Yui nghe thấy phu nói.
“…”
**
Yui tỉnh lại, phát giác mình đang nằm ở trên giường.
Căn phòng phu nhân thành Hitomi, tinh xảo cao quý, hơi thở đoan trang.
Không có ánh lửa, cũng không có bụi mù.
“Vừa rồi… là nằm mơ à…”
Yui lắc đầu, xác định bốn phía không có gì khác thường, lúc này mới yên tâm.
Vừa rồi mơ gì vậy? Trong trí nhớ, cảm giác lo âu ấy là cái gì?
Đúng rồi, lửa… Thành Hitomi biến thành biển lửa.
Còn có yêu quái… từ bốn phía tiến vào tòa thành…
Giấc mộng thật rõ ràng…
Tim Yui đập nhanh.
Trí nhớ của nàng cực kỳ sâu, cảnh trong mơ kia quá chân thật, rất giống như đã xảy ra.
Hơn nữa, cảnh trong mơ cuối cùng, phu cười…
“—— tiểu công chúa tỉnh rồi à?”
Giọng nữ dễ nghe đánh gãy Yui ngẩn người. Lập tức, một cây quạt gõ mạnh đầu Yui một cái.
“Kagura?!”
Yui xoa xoa đầu mình, giọng điệu cực kỳ bất mãn.
Gương mặt quá diễm lệ đến gần nhìn mình, khóe miệng giơ lên, nhướn đôi lông mày, như là phát hiện đồ chơi gì đó hay vậy.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Yui theo bản năng muốn bảo người khác lôi tên yêu nghiệt này đi…
Mà, Yui nhìn quanh bốn phía, không có ai, phòng này, im lặng quá mức.
Asako đâu? Thị nữ đâu, các hạ nhân đâu?
Vì sao người này lại có thể thoải mái vào phòng mình như thế? Quá thất lễ!
“Tiểu công chúa vừa rồi bị ác mộng phải không.”
Đối phương tự nói tự trả lời. Kagura sờ sờ đầu Yui, an ủi vỗ vỗ.
“Không phải là mơ thấy… bị ăn luôn đấy chứ, hm.”
Thái độ của Kagura với Yui, hoàn toàn chính là đối với trẻ con.
“Sao ngươi…” Biết mình bị ác mộng.
Yui cảm thấy mình thật ngốc, nên nói chưa hết đã dừng.
“Không đúng, ngươi tới đây làm gì?! Nhanh đi ra ngoài!”
Hinh như nàng quên mất trọng điểm.
“Tốt bụng thấy ngươi nhàm chán nên mới bồi cùng ngươi, đúng là tiểu công chúa không hiểu chuyện.”
Híp mắt.
“Vô lễ!”
Yui xù lông.
“Được rồi được rồi, tiểu công chúa đừng nóng giận, tặng cho ngươi thứ này.”
Hoàn toàn không để ý tới Yui nghi hoặc. Kagura đưa tay, sau một vầng ánh sáng trắng ngắn ngủi, trong lòng tay nàng bỗng có một lông chim.
Nho nhỏ, màu trắng, trông có vẻ rất bình thường.
Nàng kéo lấy tay Yui, sau đó đặt lông chim vào lòng bàn tay Yui.
“Thứ này.”
Yui nhìn thấy thứ bình thường này, lại nhìn đôi mắt nóng của đối phương, cảm thấy không nên đả kích thì hơn.
Từ nhỏ thân là công chúa, thứ tốt gì chưa thấy qua chứ, dùng lông chim để tặng mình, đây vẫn là lần đầu tiên.
“Đừng xem thường, thứ này chính là… chúc phúc mà ta tặng ngươi đấy.”
Kagura cười cười, lúc nói đến hai chữ ‘chúc phúc’, dụng tâm kín đáo.
“Chúc phúc…?”
Biểu cảm của Yui ghét bỏ.
**
“Kagura nói đây là chúc phúc?”
Phu nhìn thứ trong tay Yui, ôn hòa cười.
Kagura càn quấy, hình như hắn không có ý kiến gì.
“À, Kagura cứ mãi dặn dò phải giữ lấy cẩn thận, tuy rằng ta cảm thấy thứ này căn bản chỉ là cái lông chim bình thường, ừ, nhất định là nàng ta đùa giỡn ta…”
Yui lẩm bẩm.
Nhìn thế nào cũng chỉ là một chiếc lông chim bình thường, rốt cuộc có ích lợi gì chứ?
Kagura quả nhiên là thần côn*.
*(Tojikachan: thần côn là những kẻ luôn giả vờ thần thánh để lừa người khác)
“Kagura tặng cho nàng, vậy thì cứ giữ đi.”
Phu thản nhiên nói. Đối với thứ Kagura đưa, ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái.
“Ne, phu quân đại nhân, chàng nói xem vì sao Kagura lại muốn đưa thứ này cho ta?”
Đúng là một người kỳ quái, thái độ của Kagura hôm nay rất khác thường.
Liên tưởng đến cảnh trong mơ quỷ dị sáng sớm nay, Yui cảm thấy sờ sợ.
“Phu quân đại nhân, gần đây… ta cảm thấy rất bất an…”
Yui nói thật, theo góc độ con gái, có một số việc cũng rất mẫn cảm.
Bắt đầu từ khi nào thì, hết thảy trở nên quỷ dị vậy?
Người trừ yêu đến?
Kagura, Kanna xuất hiện?
Hay là ngay từ đầu… lúc ở ngoài tòa thành…
Ngừng lại! Yui cảm thấy mình lại suy nghĩ nhiều.
“Vậy à…”
Phu vẫy tay về phía Yui.
“Đến đây, Yui.”
Yui rất tự giác đi đến, sau đó tự nhiên, thói quen gối đầu lên chân phu.
Phu chính là một cái gối ôm thật to, mềm nhũn rất thoải mái.
“Trong đầu nàng suy nghĩ gì vậy, nàng nên nghỉ ngơi nhiều.”
Phu buồn cười nói.
“Chàng cứ bảo ta nghỉ ngơi mãi, ta sắp không ngủ được nữa… Hơn nữa gần đây mặt ta lại to ra rồi.”
Yui sờ sờ mặt mình, thở dài.
Rõ ràng thần kinh căng lên, vì sao vẫn không ngừng to béo vậy.
“Yui…”
Phu không để ý, vỗ lưng Yui, hình như muốn làm dịu lại cảm xúc của nàng.
“Ở đây ngủ một lát, thế nào?”
“Dạ?… Ừm.”
Yui có chút ngoài ý muốn. Nhưng là phu yêu cầu, nàng cũng mừng rỡ ở lại.
Ở chung mấy ngày nay, Yui dần dần ỷ lại phu.
Hai người cả ngày ở chung, tình cảm coi như không tồi. Như vậy cũng tốt, dù sao cũng là chuyện cả đời, Yui nghĩ đến tương lai của mình, dù những lúc mơ mơ hồ hồ cũng có chút vui mừng.
Nói xong, phu cầm lấy quyển sách khó hiểu bắt đầu đọc, còn Yui gối chân hắn, tìm vị trí thoải mái, hai người không nói gì nữa.
Đây là thời khắc yên tĩnh hiếm có.
Rất nhanh, Yui bắt đầu hô hấp vững vàng.
“Yui? Ngủ rồi à.”
Giọng nói của phu mơ hồ truyền đến.
“…”
Không có trả lời, Yui đã ngủ.
Phu buông quyển sách xuống, nhẹ nhàng dời Yui, đắp chăn kín cho nàng, đứng dậy.
Hắn tựa hồ lại liếc Yui một cái, sau đó nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Cửa đóng lại.
Có lẽ là bị động tĩnh rất nhỏ này kinh động, lông mi của Yui khẽ run lên, mở hai mắt.
Gần đây, thần kinh có chút căng thẳng, Yui ngủ rất nhẹ, cho nên mặc dù chỉ là tiếng đóng cửa nhẹ, nàng vẫn bị ảnh hưởng.
Nhưng mà, ngay tại nháy mắt như vậy, không sớm cũng không muộn, Yui phát hiện, hết thảy là lạ tựa hồ đều đã có đáp án.
Giống như là trúng mục tiêu nhất định vậy.
Sau này, rất nhiều lúc, Yui sẽ nghĩ, nếu lúc trước mình không nhìn thấy gì trong một khắc này, có phải, tất cả đều có thể quay trở lại hay không?
Đáp án hẳn là phủ định.
Dù có một màn như vậy hay không, có một số việc, dù mờ mịt không rõ ràng nhưng cũng đã nhận định nó tồn tại rồi, chỉ là thiếu một cái thời cơ nó hiện rõ mà thôi.
Giờ phút này, Yui che miệng mình, rất chặt.
Mà ánh mắt của nàng, lại nhìn chằm chằm về phía phu vừa rời đi.
Cách một cánh cửa, lúc Yui mở to mắt, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng phu rời đi.
Nếu nói chỉ là một bóng dáng, thì cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Vấn đề là..
Biểu cảm của Yui từ mờ mịt đến khϊếp sợ, cuối cùng hóa thành sợ hãi không thể tin nổi.
Không thể nào… Không thể nào…
Một khắc phu rời đi, một mặt cửa, chiếu ra bóng dáng phu.
Khác với dáng vẻ nhỏ bé và yếu ớt thường ngày, bóng dáng kia biến hóa thành hình thái giống…
“Naraku…?”
Trí nhớ đan xen khớp vào nhau, Yui túm chặt chính mình, không cho mình hét to kinh ngạc.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: […] bóng dáng mà Yui nhìn thấy là dáng vẻ phu hóa thành Naraku đang khoác áo lông khỉ đầu chó, Yui đã nhìn thấy.
Spoi:
“Phu quân đại nhân!”
“Ta là yêu quái.”
Đối phương trả lời rất đột nhiên.
“Naraku ta, đương nhiên là yêu quái. Thế nào, Yui, sợ hãi muốn chạy trốn sao?”
“Cái gì mà Naraku?”
Yui phát giác giọng mình đã không thể che dấu run rẩy nữa, nước mắt cũng từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Vậy… Hitomi Kagewaki đâu?”
Ngay từ đầu, đã không tồn tại rồi sao?