Chương 9
" Tam ......Tam thiếu gia ....." Tú Cúc kêu một tiếng tam thiếu gia run run rẩy rẩy , hai con ngươi hoảng hốt nhìn về phía tiểu thư nhà nàng , trong lòng thực sợ hãi . Âu Dương Linh Ngọc xuất hiện sau lưng Tú Cúc , nhìn lên thấy bộ dạng nhếch nhác của Phú Quý , cả khuôn mặt đều đen đi .
Níu lại tâm mình đang nổi giận đùng đùng kéo nha đầu ngốc vẫn đang quỳ lên , trước mặt mọi người ôm vào trong lòng , dù thế nào cũng không muốn để nàng chịu ủy khuất , khuôn mặt lạnh lùng vì nàng mà đau .
Nhìn thấy dấu tay cơ hồ thấm ra huyết ti trên mặt nàng , lửa giận càng cháy càng vượng , mắt như muốn nứt ra , hắn phí tâm nuôi cái Tiểu Trư tử trắng trẻo mập mạp này , cư nhiên lại để cho ngoại nhân khi dễ a !
" Phú Quý không đau, tuyệt không đau ... .....Tê !Đau quá ......" Vốn thấy vẻ mặt lo lắng của thiếu gia , nàng muốn làm bộ như không có việc gì , nhưng hắn thật sự rất quá mức , tại sao lại chạm vào amwtj nàng , hại nàng nhịn không được kêu lên đau đớn .
" Hừ ! Còn dám nói không đau , đều sưng thành đầu heo , mặt vốn không đẹp trở nên càng xấu . " Hắn cố ý trước nhẹ nhàng chọc nàng một chút , thấy nàng kêu đau , ngón tay dài vừa thu , đổi thành xoa nhẹ . Trong đáy mắt hiện lên nhu tình không ai thấy , toàn bộ đều dành cho nhân nhi chậm hiểu trong lòng .
Hung hăng mở miệng , Phú Quý nhỏ giọng càu nhàu , " Ai có thể đẹp hơn được thiếu gia . " Ngoài miệng oán giận , nhưng cái ôm quen thuộc lại khiến nàng an tâm .
" Ân ? Nàng nói cái gì , lẩm bà lẩm bẩm mắng trộm bản thiếu gia phải không ?" Thanh âm là trách cứ , giọng điệu lại là thương yêu cưng chìu , động tác lại vuốt ve nhẹ nhàng .
" Ta nào có ." Cổ co rụt lại , nàng tự nhiên như vậy dựa vào hắn .
Nàng không biết được hành động này trong mắt người ngoài có bao nhiêu chói mắt , trước khi nàng còn chưa có da thịt chi thân cùng Âu Dương Linh Ngọc , hắn đã đối với nàng ôm ôm ấp ấp, giở trò,thỉnh thoảng ăn vụng cái miệng nhỏ nhắn của nàng , nàng đã sớm tập thành thói quen .
Dần dần nàng càng lúc càng quen thân mật như vậy , nhưng Sở Ngọc Quân nhìn thấy , trong lòng đãn không thể thư thản , nàng không nói gì vì nhìn ra được Âu Dương Linh Ngọc đang nổi nóng , bắt quá trong nòng nàng đã hạ quyết định , chuyện đầu tiên phải làm sau khi gả nhập Âu Dương gia chính là đem nha đầu mập này đuổi ra khỏi phủ .
" Còn mạnh miệng , ta nuôi cái đầu heo như nàng cũng không phải để cho người khác khi dễ , ngoan ngoãn nhìn thiếu gia thay nàng đòi lại công đạo ." Hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho người khi dễ nàng , một cái huyện thừa hắn còn chưa để vào mắt , huống chi là ác chủ ác nô ?
" Thiếu gia ......" Hắn thoạt nhìn thật dữ tợn , giống như muốn ăn thịt người . Âu Dương Linh Ngọc đưa tay áp lên cái đầu tròn tròn màu đen , con ngươi đen chuyển thành âm trầm , lạnh lùng giương môi , " Ngươi vừa nói muốn đạp nát miệng ai nha ? Ta nghe không cẩn thận muốn lặp lại lần nữa hay không ."
" Ta ... .....Ta ... ....." Tú Cúc nhìn sang tiểu thư nhà mình , hi vọng nàng ra mặt giúp mình ,
Tú Cúc cầu cứu , Sở Ngọc Quân nhìn thấy , nhưng nàng không hề hưởng ứng , thờ ơ , tựa như là một con côn trùng bò sát người , nàng không đạp nó , cũng không cứu nó , mặc kệ nó từ từ chết đi .
Tại lúc mấu chốt này , nàng tất nhiên sẽ không ra tiếng , sự tình đều là do nha hoàn gây ra , không liên quan đến nàng .
" Ngươi rất uy phong , ở Âu Dương gia ta đánh người của Âu Dương gia , ngươi khinh người trong Âu Dương gia toàn bộ chết sạch rồi sao ? Tùy ngươi đến đùa giỡn phải không ?"
Một câu " Âu Dương gia toàn bộ chết sạch rồi sao ?" Làm cho sắc mặt Nghiêm Tuyết Liễu chọt tái tim nảy lên một cái , dù không nói rõ , nhưng nàng hiểu được tiểu thúc nói câu này là chỉ nàng , nàng lập tức đứng ngồi không yên .
Mà tiếng tát tàn nhẫn vang lên , nàng lại kinh hoảng muốn chạy trốn , nàng nghĩ sự việc quá đơn giản , nghĩ đến ở bên xem hí sẽ vô sự , không ngờ Âu Dương Linh Ngọc cũng có thể chĩa mũi dùi về phía nàng .
Chỉ trong chốc lát , mặt Tú Cúc đã bị đánh còn sưng to hơn Phú Quý , khóe miệng có tơ máu nhỏ xuống , Sở Ngọc Quân vẫn cố tình làm như không thấy , vẻ mặt không liên quan tới nàng , nhưng Âu Dương Linh Ngọc cũng không tính buông tha nàng .
" Trong nhà nuôi chó dám cắn người , ngươi làm chủ nhân có lời gì muốn nói ?"
Đối mặt với chất vẫn của hắn , gót sen nhẹ nâng mặt Sở Ngọc Quân lộ vẻ e thẹn ( con mẹ nó thẹn cái ****) , giả vẻ vô tâm , " Ngọc Quân không dạy tốt hạ nhân, thật là lỗi của Ngọc Quân , ta nhất định sẽ thách phạt nàng , nhận lỗi với ngươi ."
" Mười cái bạt tai ."
" Dát ?"
" Sau đó kêu nàng bò quanh Âu Dương phủ một vòng , bắt chước chó sủa . " Nếu đã muốn làm chó , thì cũng không thể coi nàng là người .
Tú Cúc nghe vậy run rẩy không ngừng , chân mềm ngã ngồi xuống , mà chủ tử của nàng lại chỉ khẽ nâng mày .
" Chẳng qua chỉ vài lượng bạc là có thể bán đứt cả đời nha hoàn , có cần phải chuyện bó xé ra to vậy sao ?" Sở Ngọc Quân liếc mắt nhìn Phú Quý một cái , rõ ràng lộ ra vẻ không vui .
Lời này của nàng đương nhiên không phải vì bảo hộ Tú Cúc , Âu Dương Linh Ngọc nói như vậy làm nàng khó xử , đùa sao , nàng lén xử phạt là một chuyện , nếu người của nàng thực sự bò một vòng trong Âu Dương phủ , vậy đánh mất mặt mũi chẳng phải là chủ tử như nàng , huống chi nếu để cho người khác biết Âu Dương Linh Ngọc ra mặt vì nha hoàn , không nể mặt mũi vị hôn thê như nàng , sau này nàng thế nào lập uy ở Âu Dương gia ?
Hắn hừ lạnh , " Chẳng qua chỉ vài lượng bạc có thể bán đứt cả đời nha hoàn , vậy kêu nàng làm con chó có gì khó xử ? Cùng lắm thì ta một gậy đánh què chân nàng , nuôi nàng cả đời , quăng mấy lượng bạc cho ngươi mua chó . "
" Tiểu , tiểu thư .......Nô tỳ không muốn què chân ... ..." Tú Cúc cầm vấy của tiểu thư , mặt đều đã trắng bệch .
" Cẩu nô tài , cầu tiểu thư ngươi cũng vô dụng , dám phóng túng ngươi đả thương người , ta cũng không tha cho nàng ." Không có chủ tử dung túng , nô tài sao dám liều lĩnh ?
" Cái gì , ngươi ... ..." Nàng nghe lầm đi ! Hắn cư nhiên ngay cả nàng cũng không buông tha ?
Sở Ngọc Quân dẩu môi , đầu ngón tay níu chặt tơ lụa , đẹp đẽ động lòng người như cô gái ngày nhớ đêm mong tâm ái lang quân , người bình thường nhìn thấy bộ dạng này của nàng đều mềm lòng .
" Tam đệ , người tới là khách , đừng vì một đứa nha hoàn mà làm hỏng giao tình hai nhà , khuyên người phải có lòng khoan dung , cần gì tự làm mình tức giận , chung quy là người một nhà , có chuyện gì không thể hảo hảo ngồi xuống bàn bạc ." Mắt thấy tình hình có chút mất khống chế , huyên náo cũng không tốt , Nghiêm Tuyết Liễu vốn không muốn xen vào cũng vội vàng lên tiếng , lấy tư thái của trưởng tẩu muốn tháo gỡ cục diện bế tắc .
Nhưng vì một câu " Đừng vì một đứa nha hoàn làm hỏng giao tình hai nhà "kia , làm cho Âu Dương Linh Ngọc vốn đã tức giận khó tiêu càng phẫn nộ hơn , mũi tên lạnh băng ngược lại chuyển sang bắn về phía nàng ," Chuyện này không liên quan tới tẩu tử đi ? : Nếu nàng thức thời câm miệng , hắn cũng nể mặt đại ca không truy cứu đến nàng .
" Ngươi nói vậy là thế nào , một người là tiểu thúc của ta , một người là biểu muội , thế nào lại không liên quan đến ta ? Hơn nữa các ngươi cũng sắp thành thân ......"sớm muộn gì cũng là người một nhà .
Hắn cắt ngang lời nàng , " Ngươi muốn tính kế người khác , người khác cũng có thể tính kễ ngươi , ngươi nghĩ sự việc đều có thể như ngươi mong muoonssao ?"
" Ngươi ... ....Ngươi có ý gì ?" BỊ hắn nhìn như vậy ,, trong lòng Nghiêm Tuyết Liễu dâng lên một cỗ bất an .
Tuy nhiên bất mãn với nàng , Âu Dương Linh Ngọc mỉm cười , hắn thấp giọng nói bên tai nàng : " Đưa cho ta một nữ nhân ta không cần , đây không phải là ý hay ,là ngu xuẩn , ngươi sẽ làm chính mình lâm vào hoàn cảnh ngươi không chịu nổi nhất ."
Nhìn thấy nàng thần sắc khẩn trương , nhưng hắn vẫn vì giữ mặt mũi cho nàng , tiếng nói nhỏ chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe thấy , hắn không đương trường làm nàng khó xử .
" Không chịu nổi ?" Nghiêm Tuyết Liễu mấp máy môi , hai hàng lông mi nhăn lại , thập phần khó hiểu .
" Đại tẩu , đừng trách ta không nhắc nhở ngươi , ngươi nghĩ lại xem , nếu ta kiên quyết không cưới , mà đại ca lại đã hạ sính , vì hòa khí hai nhà , kết quả người cưới biểu muội ngươi sẽ là ai ?" Nàng đột nhiên toàn thân rét run , không thốt lên được nửa câu phản bác . Hắn dừng một chút , mắt đẹp dịch chuyển , " Quy củ không phải không thể thay đổi , vì quặng sắt Sở gia , vì mặt mũi nữ nhi , Âu Dương gia sẽ không hối hôn , thiểu đệ chỉ có thể chúc mừng đại tẩu , rốt cuộc mộng đẹp trở thành sự thật , có thể cùng biểu muội tỷ muội cùng nhau , sang năm sinh nhi tử mập mạp , thê thϊếp cùng vui ."
Âu Dương Linh Ngọc cười lạnh giễu nàng tự làm tự chịu , bên gối nói thầm cũng sẽ đưa tới tai họa , nàng muốn cả đời khống chế người khác , cũng phải cân nhắc trước bản sự của mình , tiền mất tật mang là hành vi ngu xuẩn nhất .
" Sẽ không ......" Nghiêm Tuyết Liễu muốn phủ nhận , nhưng trong lòng thật sự không chắc chắn , vẻ mặt nhìn hai chủ tớ Sở Ngọc Quân cũng có chút thay đổi .
" HỪ , ngươi tự mình ngẫm lại đi ." Hắn đã nói đến vậy , có phải là đe dạo hay không , ngày sau sẽ rõ .
Hắn mang theo Phú Quý rời đi , trước khi đi hung hăng trừng mắt nhìn Sở Ngọc Quân một cái , hắn hiện tại đi không phải đem chuyện này quên đi , mà là vì tiểu trư tử đã đau đến nhăn hết cả mặt , hắn không có hứng thú chơi đùa với các nàng .
Hai người trở về Tẩy Vâm Cư , chỉ trong chốc lát trong phòng liền truyền ra tiếng hét thê thảm _
" Ai nha nha ! Đau ......Thiếu gia ......Đau quá ... ....Ngươi nhẹ một chút ......" Da miệng nàng vừa động , từng trận co rút đau đớn cũng theo đến , nhưa thế nào bôi thuốc còn đau hơn bị đánh ?
" Nàng không phải da thô thịt dày , không sợ ai sao ? Lúc này kêu đau cái gì ." Thiếu gia không đau , đau là nàng cái đầu heo ngốc này.
Phú Quý mở thật to hai mắt , trong mắt nước mắt doanh doanh lăn xuống . " Vừa rồi không đau , hiện tại mới đau thôi !"
Vả lại , tình huống vừa nãy , vị tiểu thư mặt cười kia chính là nhắm vào nàng , nàng chỉ là một nha hoàn có thể trốn sao ?
Lại nói trước đây nàng cũng thật may mắn , chủ tử trước kia rất ít khi trừng phạt hạ nhân , nhiều lắm là phạt nấu nước , đốn củi , phạt quỳ , nàng thật chưa từng bị đánh qua , bỏ đói nàng mấy bữa chính là trừng phạt nặng nhất .
" Ý là nói bản thiếu gia làm đâu nàng hả ! " Âu Dương Linh Ngọc hai mắt híp lại , lộ vẻ hung ác .
" Ách ,này ....." Nàng thống khổ nốt một ngụm nước miếng , buồn cười lại thành mặt khóc khó coi , " Ta không đau , lúc thiếu gia thương ta ta mới có thể đau ."
Nghe vậy , hắn hếch mày lên ,tựa tiếu phi tiếu , nhưng trong mắt hiện lên vẻ vui mừng . " Nàng từ khi nào học được lời ngon tiếng ngọt như mật thế này ?"
" Dát ?" Nàng thuận miệng nói ra cái gì sao ? Nhìn thiếu gia mặt mày hớn hở .
" Nhìn nàng sưng thành đầu heo , bảo thiếu gia ta làm sao ăn nàng , dùng cái đầu heo của nàng nghĩ xem , nên bồi thường ta như thế nào ." Xem bộ dạng này ít nhất ba , năm ngày mới có thể tiêu dưng , Sở Ngọc Quân này cũng có gan khıêυ khí©h hắn !
" Ăn ?" Bị chỉ vào trán , nàng đau đến nỗi oa oa kêu to , cũng mới hiểu được hắn nói " Ăn " là có ý gì . " Ngươi có thể không cần ăn a ! Mỗi ngày đều ăn rất tổn hại đến sức khỏe ."
Bộ mặt xấu hổ của nàng lại nhìn không ra đỏ mặt , bởi vì mặt đã đỏ sẵn , còn có thêm vài cái dấu tay .
" Hừ ! Mỗi ngày đều ăn tổn hại sức khỏe phải không ? Vậy mỗi ngày nàng ăn ít đi một bát cơm có được hay không ?" Ăn nghiện rồi lại chỉ cho hắn ăn một chút , vậy mới thật sự tổn hại sức khỏe .
Nhìn gương mặt thoa đầy thuốc mỡ kia , Âu Dương Linh Ngọc cũng đau lòng không thôi , nguyên bản làn da trắng nõn hồng hào mê người như vậy , làm hắn ăn hoài không ngán , nhất tái thâu hương , mà nay lại ......
Nữ tỳ Sở gia tuy rằng đáng giận , nhưng nếu không có chủ tử xui khiến , nàng sao dám lớn mật cố tình làm bậy , chủ tớ hai người kẻ nào cũng không tha , buông tha hai nàng tương đương với phóng túng hai đầu ác hổ .
Việc hôm nay mặc dù đã cảnh cáo , nhưng hắn không nghĩ các nàng sẽ dừng tay , khó tránh khỏi một ít động tác vụиɠ ŧяộʍ , cùng lắm hắn lưu tâm , không thể bỏ mặc nha đầu ngốc này .
" Không được , không được , một ngày ăn ít một bát cơm ta sẽ đói chết ......Nha ! Đau quá ....." Đều là hắn làm hại , hại nàng quýnh đến nỗi nói cũng sắp , đau rách da mặt . Đồ ngốc này ......" Xứng đáng , ai kêu nàng tránh cũng không tránh . " Miệng hắn mắng , ngón tay lại thập phần nhẹ nhàng xoa sau tai nàng , muốn giảm đau giúp nàng .
" Người ta là thiên kim tiểu thư ....." Lại là vị hôn thê của thiếu gia .... Ánh mắt nàng buồn bã , ngực lại chua chát .
" Đánh nàng cũng không phải là tiểu thư , huống chi nàng là nha hoàn của tan , người khác dựa vào cái gì động thủ ?" Nghĩ tới đây , cơn tức đầy bụng lại dâng lên .
" Dựa vào ....." Phú Quý cúi đầu , dùng sức nháy mắt nước mắt không biết vì sao lại chảy ra . " Dựa vào nàng là vị hôn thê của thiếu gia ."
Nàng là của thiếu gia , nhưng thiếu gia không phải là của nàng , sau đây không lâu nàng sẽ có Tam phu nhân , thiếu gia không có khả năng chỉ đối tốt với mình nàng , vả lại nàng chỉ là một nha hoàn , hầu hạ và nghe lời là việc của nàng .
Nàng ngốc , nhưng nghĩ lâu cũng sẽ hiểu được , nha hoàn và phu nhân là không giống nhau .
Chỉ là nghĩ như vậy , tim nàng lại đau , đau này không giống như nỗi đâu trên mặt , tim đau tựa hồ đau hơn .
" Ai nói với nàng rằng nàng ta là vị hôn thê của ta ? Cái đầu heo của nàng nghĩ đến ta còn chưa đủ , đừng suy nghĩ miên man nữa ." Hắn nhìn không được lại trạc nàng , nhưng cũng không nói cho nàng , trong lòng hắn đang tính toán điều gì . NHa đầu kia a , một lần nói nhiều quá nàng cũng không hiểu ,dù sau thiếu gia hắn nhất định phả lao tâm rồi .
" Tất cả mọi người đều nói vậy ." Nàng ấp úng nói .
" Nàng cần gì quản người khác nói thế nào , miệng ở trên mặt bọn hộ , ta không muốn cưới , ai dám bức ta cưới ?" Bọn họ cũng sợ ép hắn quá đáng , một hơi thở của hắn cũng bị ép ra luôn , đây ưu điểm của thể cốt yếu kém .
" Nhưng là đại phu nhân nói ..." người khác nói là giả , đại phu nhân nói còn có thể giả sao ? Nghĩ tới đó , nước mắt lại không ngừng rơi xuống .
" Quản đại tẩu nói cái gì , ta mới không.....Nàng khóc cái gì mà khóc ? Đã đủ xấu rồi còn khóc đến nước mắt đầy amwtj ." Hắn bất đắc dĩ cười khổ , chỉ có thể luống cuống chân tay cố không làm đau nàng , tay nhẹ nhàng gạt đi dòng lệ như chuỗi trân châu , trong lòng không nỡ .
Nàng thút thít nghẹn ngào nói : " Ta không có .....Khóc ."
" Haiz! Vậy đây là cái gì ?" Ngón tay dài đón một giọt lệ rơi xuống đưa đến trước mặt nàng .
" Ta .....Ta không biết vì sao lại như vậy .....Nhưng vừa nghĩ tới là tim là đau ...." Tâm đau xót sẽ rơi lệ , nàng cũng không muốn khóc khiến thiếu gia mắng a .
" Đau tim?" Sắc mặt Âu Dương Linh Ngọc chợt biến , kinh hoảng xem xét trên người nàng có vết thương nhìn không thấy hay không , nhưng câu tiếp theo của nàng lại làm cho cả người hắn cứng đờ . " Ta cũng không có biện pháp , chỉ cần vừa nghĩ tới thiếu gia không phải là của ta , ngực của ta lại đau rất đau , thiếu gia thành thân , không còn là thiếu gia của riêng Phú Quý nữa , ta .....Ta là nha hoàn , đã sớm biết thiếu gia không phải là của ta , ta nên biết , nhưng mà ta ....." Nhưng là nàng chính là rất khổ sở , giống như có ngường muốn đem tim nàng lấy đi .
" Nha đầu ngốc , Phú Quý ngốc của ta ." Cánh tay hắn duỗi dài , nhẹ nhàng ôm nàng , ngọc dung tuấn nhã hiện lên ý cười .
" Thiếu gia , Phú Quý có phải sinh bệnh hay không ?" Thiếu gia thông minh hơn nàng , nhất định sẽ biết nàng sinh bệnh gì .
" Không sai, nàng sinh bệnh ." Hắn làm như thật gật đầu , đấy mắt cười không dừng được lại cố tỏ vẻ nghiêm túc .
" Dát ? " Thực bị bệnh ?
" Hơn nữa bệnh nghiêm trọng , thuốc và châm cứu cũng vô hiệu ." Hắn vừa lắc đầu , vừa thở dài , nhưng hắn không lừa nàng , bệnh nàu thật sự khó trị , ngay cả hắn cũng mắc bệnh này .
Nàng lo lắng bắt lấy ống tay áo hắn , " Thiếu . . . . Thiếu gia , ta sắp chết sao ?"
" Ừm !" Không có hắn thϊếp thuốc , tất chết không nghi ngờ .
" Ta có bạc , có thể thỉnh đại phu .'' Không cần nha , nàng còn không muốn chết , chết sẽ không thể đi tìm các tỷ tỷ ....
Chết cũng không thể ở cùng thiếu gia . Âu Dương Linh Ngọc giơ một nón tay , khẽ điểm lên môi nàng . " Có tiền cũng khó mua được mạng người , Có điều ...."
" Có điều cái gì ?"
" Có điều bản thiếu gia có thể trị được nó ." Cũng chỉ có hắn mới có thể trị .
" Thật sao ?" Hai mắt nàng đột nhiên mở to .
Mang theo một phần tà khí , ba phần trang trọng , Âu Dương Linh Ngọc cười đến giống như hoa đào nở rộ ." Bệnh này của nàng , tới cổ quái , ta vừa tới gần nàng , ngực nàng liền nhảy lên bình bịch bình bịch , sắc mặt ửng hồng , hơi thở hỗn loạn , giống như hơi thở bị ngăn trong l*иg ngực , muốn lên không được , buồn bực khó chịu ."
" Đúng vậy , đúng vậy , chính là như vậy ." Nàng vui mừng thẳng thắn gật đầu , trực hô thiếu gia là thần y tái thế .
" Ngược lại , nếu ta không chịu để ý tới nàng , chỉ cười với người khác không cười với nàng , đối tốt với một nữ tử khác ngoài nàng , bệnh đau tim của nàng lại tái phát đúng không ?" Hắn làm bộ đủ xem mạch , vọng , văn , vấn thiết .
Thiếu gia chưa từng làm chuyện như vậy , nhưng nàng chỉ tưởng tượng hình ảnh kia , triệu chứng hắn nói đã tới rồi , khiên Phú Quý bội phục trợn mắt há mồm ,, mắt hạnh mở ta thành chuông đồng .
" Đối bệnh kê đơn cũng không khó , chỉ cần thϊếp dược , thuốc đến bệnh trừ , đầu tiên , nàng có biết nàng mắc bệnh gì hay không ?" Muốn gạt nàng thật sự là rất dễ dàng , không hề có ý đề phòng người khác , nhưng đây cũng alf điểm đáng yêu của nàng .
" Bệnh gì ?" Nàng có vẻ nóng vội , hồn nhiên bất giác cả người đã tự ngồi lên đùi hắn , khuôn ngực đẫy đà chính đặt trước ngực hắn . Mang theo vài phần trêu cợt Âu Dương Linh Ngọc biết rõ nàng nóng lòng , còn cố ý nhử nhử một hồi lâu , ung dung sửa sửa quần áo , còn ngươi như hắc ngọc lúc này mới xao động cười , nhu tình như nước chăm chú nhìn nàng .
" Đâu là bệnh yêu thiếu gia ." Hắn nói xong một chút chột dạ cũng không có .
" Nha ! Bệnh yêu thiếu gia ....." Phú Quý đầu tiên là ngẩn ra , sau đó trở thành hoảng sợ ." Thiếu .....Thiếu gia , ngươi nói ta .....Ta yêu .....yêu ngươi ......"
Hắn vỗ vỗ đỉnh đầu nàng , tở vẻ nàng trẻ nhỏ dễ dạy . " Nha đầu như nàng cũng thật lớn mật , dám yêu thiếu gia ."
" Ta không .....Ách m hình như là .....Oa ! Làm sao bây giờ , làm sao bây giờ ? Ta yêu thiếu gia , ta sẽ vạn kiếp bất phục ....Nha !Đau quá , thiếu gia không nên véo mặt ta ." Đây là chuyện rất nghiêm trọng a, nàng như vậy liền đạp vỡ khuôn phép .
" Cái gì vạn kiếp bất phục , nha hoàn yêu thiếu gia là chuyện thiên kinh địa nghĩa , nàng dám không thương , ta liền bỏ đói nàng ba ngày ba đêm ." Cuối cùng tế hỏa ( ?) cũng hầm ra , hầm ra bát điểm tâm tinh xảo ngọt ngào .
Chuyện thiên kinh địa nghĩa ? " Di ! Không đúng , nha hoàn không thể yêu thiếu gia , thiếu gia là chủ tử , nha đầu là hạ nhân , không thể yêu ." Đối với " yêu " nàng cũng không biết bao nhiêu , nhưng mỗi khi quản sự bên tai dặn dò không thể đạp hư quy củ cấm kỵ , nàng nhớ rõ không quên . Thân nàng cho thiếu gia , đó là nghe mệnh lệnh chủ tử , nhưng nàng yêu thiếu gia , chính là phá hỏng quy củ , trăm triệu lần không thể .
" Ai nói không thể , thiếu gia liền yêu nha ....Khụ ! Nha đầu ngươi thật gian , nói khách sáo , hại bản thiếu gia thiếu chút nữa nói lộ ra hết ." Việc này nói gì thì nói cũng phải nhường nha đầu ngốc nói ra trước , nếu không hắn lo lắng giảng giải nàng làm chi .
" Lời nói khách sáo ?" Nàng khó hiểu .
" Quên đi , nàng từ từ sẽ hiểu được . Đúng rồi , ta để nàng ở thư phòng tập viết , nàng ra ngoài làm gì ?" Nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời hắn nói , cũng sẽ không gặp lũ hung thần ác sát kia .
" A - nói tới đây , thiếu gia , ngươi có nhìn thấy một đồ vật dẹt dẹt trăng trắng không ?" nàng thiếu chút nữa đã quên , phải nhanh chóng tìm bảo bối kia , chậm chạp cho người đi kiếm , không chừng vĩnh viễn tìm không được .
" Đồ vật dẹt dẹt trăng trắng ? " Nàng nói năng hàm hàm hồ hồ , nghe hiểu được mới là lạ .
Phú Quý lấy dây nhỏ bao bọc trong khăn . " Bảo bối ta đeo trên cổ , tròn tròn , thiếu gia ngại xấu , một lần muốn ta vứt bỏ đi ."
" Bảo bối rất xấu ...." Mắt hắn nheo lại , cổ tay lấy ra một vật như thế , " Nàng nói là cái này đi ?!" Nhìn thấy đá vũ hoa mặt ngoài bóng lóng , không chút vết bẩn , nha đầu thật thà chất phác thế nhưng vui mừng vô cùng , như nhặt được chí bảo nâng trong lòng bàn tay , lật tới lật lui , cuối cùng an tâm cười đến vui vẻ . Nếu không phải gương mặt sưng lên giống như bánh bao , nụ cười này thật đẹp tựa hải đường , thủy mâu tròn trịa đen bóng trong suốt rực sáng , phảng phất như tinh không lập tức sáng lên , khiến người ta cười thoải mái theo .
" Chẳng qua chỉ là một khối đá ở đâu cũng có thôi ." Âu Dương Linh Ngọc có chút khó tiếp thụ , tà mâu thoáng nhìn ngân sai ( trâm bạc ) trơ trọi trên bàn trang điểm - hắn đưa.
Nàng lắc đầu , ôn nhu vỗ về mảnh đá trên tay . " Năm đó lúc ta cùng các tỷ tỷ tách ra , đại tỷ chảy nước mắt đeo cho ta , nàng nói một ngày nào đó chúng ta nhất định sẽ đoàn tụ , nàng muốn ta đừng làm mất ."
Đôi mắt tròn lóe lệ quang , Phú Quý tưởng niệm thân nhân nở một nụ cười đẹp như hoa , nàng không để nước mắt rơi xuống , đem hồi ức với các tỷ tỷ cất chứa dưới đáy lòng . " Thiếu gia , ngươi xem ,trên tảng đá còn có khắc tên của ta , cá tỷ tỷ cũng có mảnh đá giống nhau , đây là bằng chứng chúng ta nhận thức sau này ."
Nàng đối với các tỷ tỷ trí nhớ không sâu , nếu mất đi bằng chứng này , nàng sẽ giống như lục bình vô căn ( bèo nước không có gốc rễ ) .
" Phú Quý ngốc , về sau có ta thương nàng , ta sẽ không bỏ nàng lại một mình , tựa như nàng nói , nàng muốn theo ta cả đời , về sau ta mang nàng đi tìm các tỷ tỷ . " Đây là lời hắn hứa hẹn .
" Thiếu gia ..."
" Phú Quý của ta a ! " Âu Dương Linh Ngọc siết chặt hai tay , đem thiên hạ khiến hắn thương tiếc đau lòng ôm chặt trong lòng , một khắc cũng không muốn buông ra , hai cỗ thân thể dán chặt truyền tống nhịp tim đập , tình ý tràn lan .
Bỗng dưng -
" Tử Phú Quý , nàng tốt nhất chịu khó bôi thuốc mỡ cho thiếu gia , trong vòng ba ngày tiêu sưng , không cần tiếp tục đội khỏa đầu heo này khiến bản thiếu gia ăn không được , không có khẩu vị ."
Một trận điên cuồng hét lên , Phú Quý cười gượng , cái gì tình nùng ý mật đều không có .
" Tiểu thư , chúng ta giờ muốn đi đâu a ?" Tú Cúc vồ về hai má sưng đỏ , một lòng chỉ nghĩ về nhanh một chút về phòng bôi thuốc , nhưng tiểu thư không biết lại đang nghĩ cái gì , giống như chưa tính trở về khách viện .
" Chính sảnh ." Sở Ngọc Quân phẫn hận nan bình ( khó dẹp yên ) nói , nàng tính tiên hạ thủ vi cường , ai kêu Âu Dương Linh Ngọc không đem nàng để trong lòng như vậy .
Nàng là nữ nhi được phụ thân thương yêu nhất , không chỉ xonh đẹp , thuở nhỏ quen đọc kinh thư , tinh thông âm luật , học qua vài năm vũ điệu của người Hồ , họa cũng là một tay hảo họa , một thân học thức không thua kém gì nam nhân , người muốn kết hôn với nàng nhiều như cá diếc qua sông ( Tự kỷ cuồng nhân =_=) .Nhưng nàng lại chỉ yêu người đã gặp qua trong hôn lễ của biểu tử vài năm trước - Âu Dương Linh Ngọc , từ chối hôn sự của bao nhiêu vương công quý tộc , một lòng thầm nghĩ muốn tìm cơ hội tiến nhập Âu Dương gia , thật vất vả chờ biểu tỷ giật dây , rốt cuộc như nguyện định ra danh phận .
Sao biết được là chính nàng vui mừng quá sớm , Âu Dương Linh Ngọc căn bản không để nàng vào mắt , còn cưng chìu một đứa nha hoàn mập không có điểm nào bằng nàng , cái này khiến nàng sao có thể cam tâm ?
" Tiểu thư , chúng ta đi chính sảnh làm gì ? Nếu lại gặp tam thiếu gia ....." Tú Cúc hiện tại đối với Âu Dương Linh Ngọc đã có ý sợ hãi , chỉ sợ lại bị người đánh cho sưng càng thêm sưng .
" Ngươi lo lắng cái gì , chúng tâ có chỗ dựa , không sợ hắn dính vào ." Huống hồ nàng sớm hay muộn cũng thu phục được tim của hắn ( tự kỷ tiếp o-0).
" Tiểu thư chỉ là biểu tiểu thư ?"
Nhắc tớiNghiêm Tuyết Liễu , Sở Ngọc Quân mi tâm hơi hơi nhăn lại , " Nói đến đây , biểu tỷ dường như trở nên là lạ , giống như không quá muốn quan tâm tới ta , ta hỏi nàng vài câu , nàng mới hứng thú rã rời đáp trả ta một câu ."
Vốn giữa hai người không có gì giấu nhau , nói cười yến yến , ai ngờ biểu tỷ giống như thay đổi thành người khác , không nói nói nhiều vả lại còn bảo lưu nhiều , còn dùng loại ánh mắt khác nhìn nàng , phảng phất như phòng bọi cái gì .
" DI , tại sao lại như vậy , hai người không phải chuyện đồng tỷ muội ....." Tú Cúc đột nhiên " nha ": một tiếng .
" tiểu thư , ngươi nghĩ có phải tam thiếu gia nói thầm cái gì đó , khiến cho nàng bất hòa với người hay không?" Nàng chính là cảm thấy là lạ , hiện nay mới có thể tìm người khác hỗ trợ , " Tú Cúc , nhanh đến chính sảnh , ngươi đem chính mình biến thành chật vật một chút , chúng ta tới tìm biểu tỷ phu ."
" Chật vật ....." Nàng một thân này còn chưa đủ chật vật sao ?
Miệng sai lệch , đầu gối mài xước da , kiện quần áo nàng thích nhất cũng là rách ra mấy vết máu , không biết còn có thể tu bổ lại được bao nhiêu , còn muốn nàng càng chật vật sao ?
Tú Cúc không tình nguyện theo ý chủ tử bảo , nhổ trâm cài tóc , trảo loạn tóc , nhịn đau xé vạt áo trước , làm cho mình thoạt nhìn cực kỳ thê thảm , như là vừa bị làm ngụ qua , hình dạng kia làm cho Âu Dương Linh Vân ngồi ở chủ vị cũng thực kinh ngạc .
" Đây là tam đệ gây nên ?" Hắn đanh giá Tú Cúc một hồi , có chút kình ngạc , chính là trước đây nha hoàn bị tam ddeejj cưỡng chế di dời cũng không thảm như vậy .
" Này .....có lẽ là nha hoàn của ta chưa thấy quen mặt , mới khiến cho tam thiếu gia nổi giận ." Sở Ngọc Quân giả ý bất hảo nói , đem khuyết điểm năm trên người bản thân , tỏ vẻ chính mình biết đại thế ( >''< siêu giả tạo , tên mù nào nói mụ này hiền thục cà ) nhưng mọi người trong thính đường , ý tứ cũng thật rõ ràng .
" Động thủ chính là không đúng , không có lấy cớ gì , hạ nhân cũng là hạ nhân , có thể nào tùy hắn hành động theo cảm tình ." Đem người đả thương thành như vậy , hắn như thế nào nói với Sở lão gia , dù sao Sở Ngọc Quân còn chưa gả vào cửa , nói gì vẫn là người Sở gia . Nàng u nhiên thở dài , biểu tình đau khổ , " Có lẽ Quân nhi còn chưa đủ tốt , không lọt được vào mắt tam thiếu gia , hôm nay mới liên lụy nha hoàn chịu ủy khuất , Quân nhi thật sự xấu hổ ! " ( Ta nôn >""< chết tiệt )
" Ngươi nói nha hoàn là Phú Quý sao ?" Hắn có chút kinh ngạc , nhưng hiện tại bên người tam đệ cũng chỉ có một nha hoàn , thật là nàng ?
Thấy hắn không tin , loại sự tình nói xấu đươngh nhiên là từ Tú Cúc mở miệng , " Đúng vậy ! Chính là nàng , đại thiếu gia ngươi không biết nàng có bao nhiêu xấu xa , nàng không biết vì sao đột nhiên hướng lại muốn đẩy tiểu thư nhà ta ,ta nhất thời vội vã hộ chủ mới đẩy nàng , nàng rất tức giận làm bộ muốn đẩy tay ta , nô tỳ đương nhiên không chịu bị đánh , muốn động thủ trước nàng , chính là trùng hợp lúc tam thiếu gia thới đây , không ngờ nàng tranh trước ủy khuất , liền biến thành ta và tiểu thư sai ."
" Ngươi có phải hiểu lầm Phú Quý hay không , nàng ..." La fmootj nha đầu ngốc , ngốc đến dễ thương , trừ bỏ có chút tham ăn . Vừa nghe thấy Âu Dương Linh Vân cố tình thiên vị hạ nhân nhà mình , Sở Ngọc QUân nước mắt liền rào rào chảy xuống , che mặt rêи ɾỉ , làm cho Âu Dương Linh Vân nói đến một nửa phải dừng lại .
" Biểu tỷ phu nghi ngờ Quân nhi có thể nhận , ngươi cứ côi như không phát sinh chuyện gì đi ! Tú CÚc là hạ nhân , chịu chút tội không quan trọng , ta .....Ta sẽ ẩn nhẫn ." Sở Ngọc Quân ra vẻ kiên cường lại tiếp tục lau lệ ,coi như bị ủy khuất lớn nhưng lại không thể không nhẫn nại , lập tức thâm sâu thở dài , " " Chính là Quân nhi nhìn cơn tức này không sao , nhưng sau này thì sao ? Chẳng lẽ gả tiến vào Âu Dương gia còn phải chịu nô tài khi dễ chủ tử sao ? Ai " Việc hôn nhân ta phải cùng cha thương lượng lại một chút ( thế thì đừng gả >""