CHƯƠNG 8: NÀNG LÀM?
Editor: Luna Huang
Đại Xuân là nha hoàn chưởng sự, tất cả cái ăn đều là do nàng phụ trách.
Ninh Sơ Nhị mặc dù bất mãn nàng chỉ nhớ thương ca ca của mình, nhưng cũng may thứ này còn có chút lương tâm, đến trù phòng lấy lò sưởi cho nàng, tiện tay ném hai trái khoai lang.
“Chủ ~ tử, ăn.”
Nàng cười tiếp nhận, đáy lòng lại sinh ra vài phần chua xót.
Lúc trước, hai chủ tớ thường như vậy ngồi ở trong hậu trù. Một mặt nói chuyện phiếm, một mặt chuẩn bị cơm nước cho Liên Thập Cửu.
Ninh Sơ Nhị không muốn ở trong phần khó được gặp lại này thêm vài phần đau thương, giả vờ trêu ghẹo hỏi.
“Một năm không gặp, ngươi nhìn thấy ta nửa phần kinh hỉ cũng không có.”
Đại Xuân cúi đầu nhặt rau hẹ, động tác liên tục, thanh âm lại buồn buồn.
“Có ~ cái gì kỳ quái. Đại nhân ở đâu, đó không phải nhà sao. Nô tỳ thủ ở đây ~ đại nhân, sẽ không sợ không thấy được người.”
Trong lòng của Đại Xuân, cũng từng oán giận Ninh Sơ Nhị ngoan tâm.
Từ kinh thành đến Nguyên Châu, nàng mắt thấy nam tử lỗi lạc như gió thay đổi trầm mặc ít nói, từ từ gầy đi.
Ninh Sơ Nhị đem mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cưỡng chế khổ sáp khôn kể trong lòng.
Muốn há mồm nói cái gì đó, rồi lại tương đối không nói được.
“Đại ~ nhân ăn uống, vẫn không tốt.”
Đại Xuân lại nói một câu, thu dọn rau.
Tay của Ninh Sơ Nhị hơi ngừng, giơ tay áo lên.
“. . .Rửa lô ngư đi, cắt thêm chút gừng mỏng.”
Đơn giản bốn món một canh, không tính là tinh xảo, lại tiên hương thơm phức xông vào mũi.
Mắt Đại Xuân loan thành nguyệt nha, cười híp mắt đứng ở một bên nhìn Ninh Sơ Nhị bận rộn.
Nhiệt khí bốc lên, là bóng của tay nàng cầm thìa.
Hình ảnh như vậy, ngay cả nàng cũng biết được đã lâu chưa từng thấy.
Trong Triều Hòa thính, Liên Thập Cửu đã đổi lại một thân thường phục nha bạch, bên hông treo một ngọc đái bàn vân, sinh ra vài phần thanh thản.
Ninh Sơ Nhị ngồi đối diện hắn, thần sắc hơi có chút không được tự nhiên.
Đây là từ sau khi hòa ly, hai người lần đầu tiên mặt đối mặt ngồi xuống dùng bữa.
Dụng cụ bên trong phủ, vẫn là như lúc trước khi nàng rời đi một dạng, ngay cả vị trí cũng không có thay đổi.
Liên Thập Cửu gắp một khối lô ngư đặt ở trong miệng, ngừng lại.
“. . .nàng làm?”
Vọng Thư Uyển
Nàng có chút khẩn trương chà xát bàn tay.
“Đúng. Hồi lâu không làm, cũng không biết vị đạo. . .”
Hắn không đợi nàng nói xong, chỉ là cúi đầu, ăn từng miếng từng miếng thức ăn.
Ninh Sơ Nhị thấy cơm nước coi như hợp khẩu vị của hắn, trong lòng như thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế, nàng cũng từng lo lắng hắn đi ra, sẽ cho người đổ hết thức ăn.
Bàn tiệc đặc biệt an tĩnh, Ninh Sơ Nhị ăn hai cái, tâm tư lại không ở nơi này, luôn luôn bay khắp mọi nơi.
“Đang tìm Liên tiểu thú?”
Hắn để đũa xuống nhìn nàng, giọng nói chắc chắc.
Ninh Sơ Nhị hơi nắm tay, lại ngại vì không dám đắc tội Liên Thập Cửu, nhỏ giọng nói câu.
“. . . Có thể hay không, đừng gọi nhi tử ta là tiểu thú.”
Trước khi hòa ly, hắn và nàng có một hài tử, dáng dấp phấn điêu ngọc mài, một đôi mắt tựa như hạt châu lưu ly.
Đại danh gọi là Liên Hấp, lấy chữ “Phu khôn, kỳ tĩnh dạ hấp, kỳ động dạ bích, là lấy quảng sinh yên”, là tên của một văn tĩnh.
Đương nhiên đây là trí tuệ của Liên Thập Cửu.
Ninh Sơ Nhị không đọc sách nhiều, nhưng đối với nhi tử của mình cũng là tận tâm.
Gãi da đầu tê dại, tự nhốt bản thân trong thư phòng tròn sáu ngày cũng nghĩ không ra một nhũ danh.
“Phì Phì.”
Đó là tên của một thần thú thượng cổ, trong sách viết, kỳ dạng, người khoác liệp mao, người dưỡng nó có thể giải ưu.
Khi đó Ninh Sơ Nhị, khóc hô nhất định đặt tên này.
“Tên là nàng đặt.”
“Đó là bởi vì dụ hảo, nhân sinh chứa nhiều ưu sầu, Phì Phì có thể giải ưu, ta là hy vọng hắn lớn lên không buồn không lo.”
Nàng lên tiếng biện giải, nói xong lời cuối cùng thanh âm lại càng phát ra nhỏ.
Hài tử không có mẫu thân, làm sao vui.
Một năm trước, Liên Thập Cửu ly khai kinh, hài tử cũng theo hắn đi.
Hai mẫu tử, đã tròn một năm chưa gặp.
Ở hậu trù, nàng cũng đã từng hỏi qua Đại Xuân, muốn đi gặp hài tử đi gặp một chút.
Thế nhưng Đại Xuân dùng đao để ở cổ của mình nói.
“Không ~có lời của đại nhân, không thể cho gặp. Người ~ không phải là trở lại một cái, liền muốn hất bát cơm của nô tỳ chứ?”
Đoạt bát cơm của người như gϊếŧ phụ mẫu người, mặc dù biết mình yêu cầu có chút quá phận, nàng vẫn là không nhịn được hỏi lên.
“. . . Có thể để cho ta, gặp hài tử hay không?”
Lúc hòa ly, nàng có mang hài tử đi. Thế nhưng bất luận khóc thê thảm cỡ nào, cũng không có thể để hắn thay đổi chủ ý.
“Ta có ngươi không có, vẫn là đem hài tử cho ta đi.”
Nàng lúc đó chỉ vào ngực mình nói như vậy.
Hắn lấy ra một xấp kim khỏa dày từ hà bao ra.
“Ta có nàng cũng không có.”
Ý tứ rất rõ ràng, chỉ cần có bạc, ngươi muốn chơi bao nhiêu có bấy nhiêu.
Thái độ của Liên Thập Cửu rất kiên quyết.
Ninh Sơ Nhị đến bây giờ còn nhớ kỹ hắn đứng ở phía trước cửa sổ, thần sắc nhàn nhạt.
“Muốn hài tử, nàng liền lưu lại.”
vongthuuyen.com
Hắn là một người cực kiêu ngạo, câu giữ lại này, hầu như dùng hết tất cả khí lực của hắn rồi.
Chỉ là khi đó nàng không thể nhận thức phần chua xót kia, chỉ là nhìn hắn, nói nhiều lần.
“Ta muốn hòa ly, thế nhưng hài tử ta phải mang đi.”
Có thể nghĩ kết quả sau cùng là cái gì.
Nàng dọn ra khỏi Liên phủ, mà Liên Thập Cửu mang theo hài tử đi Nguyên Châu.
“Thăm hài tử?”
“Đúng. . .nhìn một mặt cũng được.”
Ninh Sơ Nhị rất sợ Liên Thập Cửu không đồng ý, hốt hoảng đứng lên đi tới gần hắn.
Liên Thập Cửu kéo khóe môi ra, đột nhiên đưa tay ôm nàng vào trong ngực.
“Ta cho rằng, nàng đã quên mình là một mẫu thân.”
Nàng làm sao sẽ quên!
“Ta chỉ là. . . Chỉ là. . .”
“Ngươi làm cái gì?”
Ninh Sơ Nhị khϊếp sợ nhìn ngón tay của Liên Thập Cửu đặt ở nút của nàng.
Một thân quan bào đạm lam sắc, chẳng biết lúc nào đã bị hắn giải khai hơn phân nửa, lúc này ngón tay chính đặt ở vị trí trước ngực nàng.
“Nàng cảm thấy ta đang làm cái gì?”
Hắn nhìn nàng, tay lại mở tiếp một cái nút.
Ninh Sơ Nhị khẩn trương nhìn về phía hắn, vừa muốn nói gì, kinh giác triều phục trên người toàn bộ bị hắn cởi ra.
Dưới triều phục, chỉ có một nội y thật mỏng.
Ngón tay của lạnh lẽo lướt qua cổ áo của nàng, từ trước ngực nàng đảo qua băng vải bó ngực của nàng một cái.
“Trái lại đáng tiếc tư thái tốt này.”
Đáy mắt không có bất kỳ **, chỉ là bình tĩnh như vậy liếc nhìn nàng.
Ninh Sơ Nhị kinh lùi lại một bước, luống cuống tay chân túm lại cổ áo.
“. . . Sau tấm bình phong có y phục, tự thay ra.”
Ninh Sơ Nhị hốt hoảng chạy vào sau tấm bình phong, xấu hổ một lát nói không ra lời.
Dưới ánh nến của thất nội, chiếu vào trên mặt của Liên Thập Cửu lúc sáng lúc tối.
Hắn cúi đầu nhìn thân triều phục đạm lam sắc am thuần bổ tử, trong mắt lóe lên chán ghét tức thệ.