CHƯƠNG 33: KHÓ CÓ ĐƯỢC NGƯNG TRỌNG NHƯ NGƯỜI THƯỜNG
Editor: Luna Huang
Sự tình phát sinh ở lúc Ninh Sơ Nhị hạ nha, ăn mặc quan phục ly khai Khâm Thiên Giám.
Hơi trễ hơi trễ, bên đường vẫn còn đυ.ng lão nhân rao hàng đứng lạnh run.
Nàng điêm lượng mấy đồng trong tay, mua hết toàn bộ còn dư lại.
Đây là chuyện Liên Thập Cửu thích làm.
Hắn từng nói qua: “Người đứng trong đêm gió lạnh, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, chắc là sẽ không ở phong tuyết như vậy mà đứng bên đường. Nếu là có bạc, liền mua mấy thứ này, để cho bọn họ về nhà sớm.”
Lần kia, bọn họ ôm đồ mua về, ngồi ở bên đường gặm thật lâu.
Đó cũng là lần đầu tiên nàng cảm thấy, người nhìn như hoàn khố có chút khả ái.
Cho đến ngày nay, nhớ tới những thứ này Ninh Sơ Nhị lại đơn thuần vui mừng, đồng tiền trong tay nàng coi như nhiều, cũng đủ nàng mua bánh bột ngô của lão nhân.
Bánh bột ngô tản ra hương ngọt của ngô rất thơm, nhiệt hồ hồ phủng ở lòng bàn tay, trái lại cảm thấy ấm không ít.
Chỉ là, bánh bột ngô tràn đầy cuối cùng là nhiều lắm, nàng đi ngang qua bên người một khất cái, cầm hai cái, nhẹ nhàng bỏ vào trong chén.
“Đại nương, trời lạnh. Ăn bánh bột ngô làm ấm bụng đi.”
Ninh Sơ Nhị nói xong liền giơ chân lên đi, không nghĩ đi chưa được mấy bước liền nghe một tiếng.
“Ầm.”
Là âm thanh chén bị rơi xuống đất.
Nàng kỳ quái quay đầu, đi trở về.
“Người không có sao chứ?”
Chớ không phải là bánh quá nóng, phỏng nàng?
Ninh Sơ Nhị nhặt bánh lên, lại đưa đến phụ cận nàng.
Cũng không phải rất nóng a.
Lão thái khoác một thân áo rách lại lần nữa ném bánh đi, còn vươn tay kéo Ninh Sơ Nhị.
Ninh gia tiểu nhị chưa phản ứng, trong lúc hoảng loạn liền lảo đảo.
“Không được nhúc nhích! Lão lão thật thật ngồi xuống.”
Vọng Thư Uyển
Ninh Sơ Nhị bị sợ ngẩn ra.
Hôm nay nói thế nào, dân chúng nghèo dám minh mục trương đảm đoạt bạc không ít. Thế nhưng cái tuổi này còn ra ‘Lăn lộn’, nàng trái lại có thật chưa thấy qua.
“Đại nương, ta chỉ còn lại có mấy cái bánh, nếu không đều cho người hết. Người đừng nhìn ta ăn mặc quan phục người năm người sáu, trên thực tế rất nghèo.”
“Ta biết!”
Lão thái bà không nhịn được cắt đứt nàng, chậm rãi từ trong lòng móc ra một hộp quẹt.
Đây chớ không phải là muốn?
Ninh Sơ Nhị cho rằng đυ.ng phải người điên, liều mạng giùng giằng muốn kêu cứu, bị nàng lần thứ hai che miệng kéo lấy.
“Làm ầm ĩ cái gì? Là ta! !”
Trong ánh lửa lay động, gương mặt đầy bẩn thiểu hơn phân nửa đều bị tóc che lại, chỉ là ngũ quan này. . .
Ninh tiểu nhị tỉ mỉ biện nhận nửa ngày, mới khϊếp sợ hô lên một câu.
“Nương a ~. . .!”
Đó cũng không phải một tiếng cảm thán đơn thuần, mà là người trước mặt, thật là ‘Nương’ nàng.
Chuẩn xác mà nói, là nương của Liên Thập Cửu, tiền bà bà của nàng, Liên Phương thị.
“Suỵt, nhỏ giọng một chút.”
Liên Phương thị vội vã đưa tay lên miệng làm tư thế chớ kêu, cầm một lọn tóc rối ra nhìn nhìn bốn phía.
“Cẩn thận bị người nhận ra.”
Ninh Sơ Nhị rút một ngụm lãnh khí.
Đều như vậy, chính là thân nhi tử của người tới cũng khong nhận ra được a.
“Người đây cũng là làm cái gì? Làm cái gì mặc thành như vậy?”
Này nếu để cho quan thái thái kinh thành này thấy, sẽ bị dọa chết.
Liên Phương thị xác định không ai, kéo kéo tóc rối bời.
“Ta không phải là vì tìm ngươi sao?”
Tìm ta?
“Tìm ta người không thể đến Ninh phủ sao?”
Chén bể tóc rối bời áo rách nào. . . Là nháo loại nào?
Liên Phương thị dùng một loại nhãn thần phi thường hận thiết bất thành cương nhìn nàng.
“Thân phận ta như vậy, tùy tiện ra cào Ninh phủ như vậy không tốt. Thứ nhất để người bên ngoài nhìn nhục nhã, thứ hai, cũng sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết.”
“Ta đây chậm chút thời gian cũng sẽ đến Liên phủ làm cơm, người sao không lúc đó mới tìm ta?”
“Cũng là bởi vì ở Liên phủ cũng không có tiện.”
Gần đây Trình Nguyên huyền chủ kia luôn luôn theo vào cùng ra, nàng ngay cả có tâm muốn tìm Ninh Sơ Nhị nói cũng vô pháp.
Liên Phương thị ít khi thần sắc ngưng trọng như “Người bình thường” như thế.
Ninh Sơ Nhị tự định giá, vẫn là ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Người là. . . Có chuyện gì không?”
Liên Phương thị nghe vậy phiền muộn thở dài.
“Trình Nguyên huyền chủ kia muốn đi theo Thập Cửu đến Vân đô, ngươi nhất định là biết đến. Lần đi đường xá xa hơn một chút, qua lại chí ít nửa tháng có thừa. Cô nam quả nữ đồng hành một đường, luôn sẽ có chút địa phương nói không rõ. Tuy nói lần này Hấp nhi cũng sẽ đi theo bên người Thập Cửu, thế nhưng một hài tử ba tuổi có thể làm được chuyện gì.”
“Thái độ của thánh thượng, rất có chút ý tứ hàm xúc bất minh. Nghĩ đến dùng một công chúa không quyền thế, tùy tiện gắn danh hiệu hoàng thân cho Liên gia cũng là bàn tính tốt.”
“Tân đế ngu ngốc, trong triều lại chia làm hai phái, Liên phủ chúng ta không muốn chuyến này giao du với kẻ xấu, nhất định phải phiết thanh quan hệ với hoàng thất.”
“Nên lần này hành trình Vân đô, ngươi cũng phải đi theo, tuyệt đối không thể để cho Trình Nguyên gả vào Liên gia.”
Người không nói ta cũng phải đi theo.
Ninh Sơ Nhị nhìn Liên phu nhân tóc rối bời, nội tâm hơi có chút hưng phấn.
“Người đây là dự định giúp ta sao?”
Trong trí nhớ, vị bà bà này duy nhất nguyện ý giúp nàng một lần, chính là phối hợp treo ở bản thân trên cây.
“Đương nhiên, ta đều như vậy rồi, lập trường còn đứng ở chỗ không rõ sao?”
Quan hệ của nàng cùng Ninh Sơ Nhị mặc dù không hài hòa lắm, nhưng cũng biết thời điểm mấu chốt khuỷu tay nên quẹo bên nào.
Liên Phương thị nàng còn không có lão hồ đồ.
Ninh Sơ Nhị nghe xong càng thêm phấn chấn.
vongthuuyen.com
“Thật tốt quá, vậy người nhanh nghĩ kế giúp ta đi, phải có lý do dạng gì mới hợp tình hợp lý?”
Linh đài quan không có thực quyền, không có ý chỉ cấp trên, là không thể tùy ý xuất kinh.
Ninh gia tiểu nhị đầy cõi lòng mong đợi nhìn Liên Phương thị, lấy được đáp án là “Bực việc nhỏ này ngươi tự nghĩ đi.”
(Luna: Đây là má chồng nè)
Đây coi như việc nhỏ?
“Vậy ngài người dự định giúp ta điều tiết một chút quan hệ giữa cùng Phì Phì? Hay, nói bóng nói gió để Trình Nguyên Trình Nguyên chủ bỏ đi ý niệm trong đầu?”
Nếu là liên minh, nhất định là trợ lực a.
“Không có a.”
Liên Phương thị như đinh chém sắt lắc đầu.
“Đây cũng là phải tự nhờ cậy bản thân ngươi.”
Ninh Sơ Nhị nhìn tiền bà bà vẻ mặt trịnh trọng, khóe miệng co rút.
“Vậy người có thể. . .giúp được gì cho ta?”
“Ta sẽ vì ngươi cổ vũ.”
Liên Phương thị nắm tay làm tư thễ cổ vũ, trước khi Ninh Sơ Nhị dự định xoay mặt rời đi, cấp tốc thả đồ trong tay nàng.
“Ngươi đừng vội a, đây là ta dưới sự gấp gáp làm cho ngươi túi gấm, thời điểm mấu chốt ngươi mở ra, nhất định thụ ích lương đa cho ngươi.”
Ninh Sơ Nhị dòm bản vẽ ‘xà’ hí ‘heo’ trong tay, không biết thế nào liền nghĩ đến, Liên Phương thị từng phê bình tú công phê bình của nàng không bằng mình. . .
Đây là thủ nghệ của A Nguyễn, không phải của ta.”
Liên Phương thị thấy nàng nhìn chằm chằm vào bản vẽ trên túi gấm, mặt mũi có chút không nhịn được.
Ninh gia tiểu nhị thông minh gật đầu, cuối cùng vẫn nhịn không có vạch trần.
Trong phủ ai không biết Nguyễn ma ma được xưng nương Giang Nam đệ nhất, loại nói dối này bà bà nàng cũng bịa ra được.
Tiền tức phụ khó được nhu thuận, bao nhiêu để Liên Phương thị sinh ra vài phần thưởng thức với nàng. Theo thói quen giơ tay lên, kéo tóc loạn như ổ gà.
“Còn có cái gì không hiểu muốn hỏi sao?”
“Đã không có.”
“Nếu có, hỏi một câu cũng không quan hệ, dù sao chúng ta bây giờ là một đội.”
Liên phu nhân khó có được tâm tình không tệ.
“Thực sự có thể hỏi sao?”
“Có thể.”
“Nga.”
Ninh gia tiểu nhị trực lăng lăng chỉa về phía mặt của nàng nói.
“Vàng óng này là phân sao? Thời gian người vẽ sẽ không cảm thấy ác tâm?”
Đồ trên mặt ngươi mới là phân! !
Liên Phương thị nghĩ, nếu như không phải là vì tôn tử cùng Liên phủ, nàng đại khái cả đời cũng sẽ không muốn cùng Ninh Sơ Nhị nói chuyện.