CHƯƠNG 18: THẾ NÀO LÀ NÀNG?
Editor: Luna Huang
Người của Liên phủ đều biết, Ninh Sơ Nhị sợ Phương Uyển Chi.
Sợ đến trình độ ẩn núp tuyệt không đánh lên, có thể ẩn núp tuyệt không lộ diện.
Liên Phương thị không thích.
Thời gian nghe nói Liên Thập Cửu muốn thú nàng, liền trước thắt cổ sau đâm đầu xuống hồ, các loại tiết mục cắt cổ tay tự sát dùng lưỡi dao sắc bén tương ép.
Y theo nghĩ cách của Phương Uyển Chi, nhi tử của mình là đích tử của thượng thư, quan to tam phẩm. Tương lai chính là không làm phò mã, đó cũng là tiền đồ vô lượng.
Gia thất như vậy, hết lần này tới lần khác thú một nữ nhi khâm thiên giám chính tứ phẩm, không thể nghi ngờ là đang tự hủy tương lai.
(Luna: @@ bả cũng là không muốn gả vào hoàng thất nên mới thất thố trên điện, giờ lại ép con mình. Bó tay!)
Nàng là xuất thân thế gia, hiểu rõ “Bàn tính” này phải đánh thế nào, gặp chuyện nên ‘”làm” thế nào.
Thế nhưng gặp phải chuyện của Ninh Sơ Nhị, cũng nửa điểm tác dụng cũng không có.
Liên thượng thư không hỏi tới nhàn sự hậu trạch, bản thân lại là một người lỗi lạc tùy tính. Vì vậy đối với hôn sự của nhi tử, chỉ mở một con mắt nhắm một con liền toán ứng.
Liên Thập Cửu càng như dỗ hài tử dỗ nàng(PUC) hai câu, xoay mặt cứ như vậy dùng đại kiệu tám người khiên nâng nàng(NSN) về.
Trong lòng Liên Phương thị biệt khuất a, thời gian Liên Thập Cửu động phòng hoa chúc mở khăn voan, còn chạy đến bên cửa sổ hắn ôm bài vị tổ tông ấm ức.
Mà Ninh Sơ Nhị, đêm tân hôn mắt đầu tiên nhìn thấy phu quân, ngoại trừ vẻ mặt cười, đó là khóc dương nanh múa vuốt, đấm ngực kêu la thẹn với tổ tiên của bà bà Phương Uyển Chi.
“Mới gặp gỡ” không khoái trá lắm, cũng không có quá kích giương cung bạt kiếm. Chính là một nhìn ngươi không vừa mắt, xoay mặt liền hướng sông mà nhảy.
Vì cái này, hồ nước trong Liên phủ chưa từng sâu qua gối.
Hôm nay Ninh Sơ Nhị đã ly khai Liên phủ, thấy nàng vẫn như thường ngày, e sợ tránh không kịp.
Đôi chân đang bước, chạy càng phát nhanh.
Hơn nữa bên này Liên Phương thị, vốn là ăn chay ở Mai Nguyệt Sơn Thiên Quang tự, hôm nay mới về.
Nguyên muốn về thượng thư phủ trước, đợi sáng ngày mai mới tới xem một chút, tự định giá, lại không kịp đợi muốn thăm tôn nhi bảo bối của mình, kết quả là đυ.ng phải Ninh Sơ Nhị từ trong phòng chạy ra.
Lúc mới bắt đầu, Liên Phương thị nhìn không phải là rất rõ, thấy không rõ một nữ tử tóc mai hơi tán loạn, hai gò má mang hồng vẫn còn cao hứng.
Vọng Thư Uyển
Phải biết rằng, từ lúc nhi tử của nàng hòa ly liền không gần nữ sắc.
Vừa nhìn thấy có nữ tử từ trong phòng của hắn đi ra, thật đúng là quá nhiều hỉ.
Nàng vốn định đi lên xem một chút, đối phương là một cô nương dạng gì, đâu biết được, càng gần tim càng không đáy.
Cho đến khi trong nháy mắt Ninh Sơ Nhị quay đầu lại, trong lòng như bị tát gáo nước, đầu ngón tay đều đang run rẩy.
Tại sao là nàng?
Thế nào lại là nàng? ! !
“Ninh Sơ Nhị, ngươi đứng lại đó cho ta! !”
Liên Phương thị từng bước theo sát, thế nhưng lại không thể như Sợ Nhị, không hề quy củ kéo váy chạy.
Trong nháy mắt, cự ly cách nàng đã rất xa. Liên Phương thị lo lắng đuổi, đơn giản cởi hài trên chân, đập tới đầu của Sơ Nhị.
Đây vốn là một hành vi xả giận, thủ hạ lại không có chính xác.
Thế nhưng đế hày, cũng tương hai mảnh vàng y.
Chính là “Pháp khí ” lúc nàng ở tự cầu phúc, phương trượng đặt ở hài khai quang, nói là có thể bộ bộ sinh kim.
Hôm nay kim không thấy, mà Ninh Sơ Nhị nàng không muốn gặp nhất, trái lại để cho nàng gặp được.
Trong đại trạch Liên phủ, đèn đuốc sáng trưng.
Mười sáu ngọn đèn dệt nổi tiểu chúc treo chính sảnh, đánh vào trên ót của Ninh Sơ Nhị, giống như soi yêu quái vậy.
Trên ghế chân cao bên kia, Liên tiểu gia sống chết mặc bây, trên người mặc thường phục thạch thanh sắc cổ áo vi sưởng, lười biếng tựa ở trên ghế thưởng thức ngọc bội trong tay.
Hắn tự nhiên là nương hắn cường kéo tới, không được, liền mang tính tượng trưng xem náo nhiệt.
Ai biết Ninh Sơ Nhị lúc này sớm tự mở điểm then chốt, nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, mặc Liên Phương thị làm sao gọi cũng không chịu mở mắt.
Giá thế này, rõ ràng cho thấy muốn đem vấn đề ném cho Liên Thập Cửu.
Quả nhiên, Phương Uyển Chi gọi nàng bất tỉnh, xoay mặt nói với nhi tử của mình.
“Chuyện gì xảy ra, có phải nên cùng vi nương giải thích một chút hay không? Ninh Sơ Nhị tại sao lại xuất hiện ở trong nhà?”
Hòa ly đó là phóng thê, ai đi đường nấy, nào có đạo lý phụ nhân đã hòa ly còn xuất hiện ở phu gia.
Liên Thập Cửu xem xét tiền thê giả chết.
“Không biết a.”
“. . . Không biết?”
Liên Phương thị trừng hắn.
“. . . Phải không?”
Liên Thập Cửu hàm tiếu nhìn mẫu thân của mình.
“Mỗi ngày người ra vào phòng nhi tử rất nhiều, đâu có thể nhớ hết từng người.”
Phương Uyển Chi thấy hắn dẫn nàng vòng quanh, trực tiếp mở miệng nói.
“Nhớ không được? Vi nương nhìn ngươi là nhớ đến không quên! ! Liên phủ là địa phương nào? Ngươi không đồng ý, Ninh Sơ Nhị làm sao sẽ vào được? Ngươi đừng quên, các ngươi đã hòa ly, không còn là phu thê. Gặp lại như vậy không riêng không hợp, truyền đi càng không có lời hữu ích. Đây quả thực là hồ đồ! ! !”
Liên Phương thị trước nay đều ít nói nặng lời với Liên Thập Cửu, hôm nay phen quở trách này, có thể thấy được là động chân khí.
Liên tiểu gia không có tiếp lời, chỉ là nghiêng đầu ho khan một tiếng.
Kéo dài cổ, từ cổ áo xuất hiện một độ cung ưu nhã, hồng ấn dưới cổ áo như ẩn như hiện.
Liên Phương thị là người từng trải, nơi nào sẽ không rõ vật kia tượng trưng cho cái gì.
Lại nhớ đến hình dạng Ninh Sơ Nhị mới vừa rồi từ trong phòng hắn đi ra ngoài, chỉ cảm thấy một tâm hoả chui lên trán.
“Ninh Sơ Nhị! Ngươi đứng lên cho ta!”
Đáng thương Ninh gia tiểu nhị lão lão thật thật nằm trên mặt đất, cứ như vậy bị Liên Thập Cửu tính kế.
Dấu kia, cũng không phải nàng nhất thời động tình duyện lên.
Liên Phương thị tức giận giậm chân, Ninh Sơ Nhị phải đứng lên, rũ đầu xuống.
“Không phải là như người nghĩ đâu, chúng ta chỉ là. . .”
vongthuuyen.com
Câu nói kế tiếp nàng cũng không quá không biết xấu hổ nói ra khỏi miệng.
Liên Phương thị hung hăng liếc nàng vài mắt, buồn bực nói với Liên Thập Cửu.
“Thời gian trước nói cho ngươi thêm một người, ngươi làm sao cũng không chịu. Hiện nay vừa trở về thượng kinh, vẫn là gọi nàng đến. Ngươi có nhớ, ban đầu nàng làm sao không rời Liên phủ không được không, lại là như thế nào bỏ hài tử bọc tã tự hành rời đi, mặc dù nàng là người trong quá khứ của ngươi, hiện tại. . .”
“Nếu nương cũng biết nàng là người của ta, như vậy vào cửa của ta cũng liền không quá mức ly kỳ. Sơ nhị bất tỉnh, liền tùy người giáo dục rồi, tội gì sinh khí lớn như vậy.”
Những lời này của Liên Thập Cửu, không riêng gì Liên Phương thị kinh ngạc. Ngay cả Ninh Sơ Nhị quỳ ở một bên cũng khϊếp sợ một lát chưa kịp hoàn hồn.
Dưới dư quang, là một đạo thân ảnh nho nhỏ trốn ở sau tấm bình phong, chính đưa cái cổ tới gần nơi này.
Tiểu vóc người mập mạp kia, chính là Phì Phì.
Giờ Ninh Sơ Nhị mới hiểu được, vì sao Liên Thập Cửu cắt đứt lời của Liên Phương thị.
Hài tử còn tuổi nhỏ, bọn họ quả thực không muốn để cho hắn cảm thấy, phụ mẫu của chính mình cùng phụ mẫu có cái gì bất đồng.
Liên Phương thị lại suýt nữa bị lời này làm tức giận.
“Ngươi có biết bản thân đang nói cái gì hay không? Ngươi là muốn tức chết vi nương mới bỏ qua sao?”
Trong mắt lệ nóng chảy ra, Liên Phương thị theo bản năng nhìn về phía địa phương có nước, chậm rãi chuẩn bị làm một động tác.
Loại sự tình đâm đầu xuống hồ này, thực sự hồi lâu không làm.
Liên Thập Cửu thấy thế cũng không khẩn trương, chỉ là nhấc chân đá Ninh Sơ Nhị một cái.
Ăn ý như vậy, từ lúc ba năm trước đây đã là như thế, lại càng không tiêu thuyết hiện tại.
Ngay một khắc Liên Phương thị cất bước về phía trước, hai tay Ninh Sơ Nhị nhào tới trước, gắt gao ôm lấy đùi của Liên Phương thị.
“Nước ao rất lạnh, thời gian người nhảy tốt xấu cũng phải mặc thêm mấy kiện xiêm y.”